Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 88 : Dưới Bàn Làm Việc

Ngày đăng: 10:50 27/06/20

"Mẹ?"
Trần Nhã Đình bỗng nhiên dừng lại, mới vừa rồi hình như nghe được tiếng của mẫu thân! Nhưng tại sao bên trong không có ai đáp lại? Thật kỳ quái!
Trong lòng cảm nhận được chút quái dị, nàng chậm rãi đem lỗ tai dán lên cửa phòng, cố gắng muốn tìm ra cái gì đó làm cho nàng nghi hoặc.
"Di, tại sao tự nhiên lại không có thanh âm rồi?"
Trần Nhã Đình không khỏi thất vọng mà lầu bầu. Nhưng nàng trăm triệu sẽ không nghĩ tới lúc này ở trong phòng, mẹ của nàng thật sự ở chỗ này! Hơn nữa còn mặc một bộ quần áo xốc xếch! Quần jean màu trắng bó sát đùi, đôi chân ngọc thon dài cân xứng đang mở ra quấn lấy hông tiểu nam hài, hai cánh tay lại ôm chặt cổ của hắn!
Tư thế mập mờ khêu gợi vừa nhìn đã khiến người ta đỏ mặt. Mà nam nhân được nàng ôm lấy lại chính là đồng học của Trần Nhã Đình a, mẹ của nàng không ngờ lại có hành động đồi bại như thế, Trần Nhã Đình tuyệt đối không thể nào nghĩ tới được! Mà, lúc này, cha của Trần Nhã Đình, lão công của Từ Lâm lúc này lại đang lao vào cờ bạc như con thêu thân...
"Sáu sáu sáu, mười tám, đại!"
"Khốn kiếp!"
Trần Hoa hung hăng mà vỗ vào trên mặt bàn, mới ban đầu mình còn thắng được nhiều tiền như vậy, thế nhưng thoáng cái tựu thua sạch!
"Như thế nào, vị tiên sinh này muốn mua tiếp sao?" Người phục vụ nở nụ cười chân thành hỏi.
"Cũng không còn tiền, lại mua cái rắm a!"
Trần Hoa lúc này giống như thay đổi thành một người khác, thất vọng đứng lên. Nhưng lúc này một trung niên nhân lạ mặt lại hướng hắn đi tới.
"Vị tiên sinh này, xin hỏi có thể trợ giúp được gì cho ngươi không?" Hắn hướng về phía Trần Hoa thập phần cung kính mà khom khom thân. Nguồn tại http://Truyện FULL
"Ngươi là?" Trần Hoa hơi sửng sờ.
"Ta là cái người phụ trách ở đây, họ Lý."
"Nha."
Trần Hoa gật đầu, nhưng cũng không muốn cùng hắn nói chuyện, muốn vòng qua hắn xoay người rời đi! Đây chính là một vạn đồng a! Không ngờ bị mình thua sạch. Không nghĩ tới mình tính toán kiếm tiền phí giải phẫu không có tới tay, mà chút tiền ít ỏi cũng bị lấy nốt! Lúc này hắn chỉ cảm thấy thế giới của mình đã trở thành một mảnh xám xịt.
Bệnh của nữ nhi phải dựa vào mình. Nhưng những số tiền đó, mình căn bản là cầm không ra! Hiện tại thậm chí ngay cả một vạn đồng cũng thua sạch!
"Tiên sinh?"
Nam nhân họ Lý bỗng nhiên vỗ vỗ vai Trần Hoa, giống như lão bằng hữu nhiều năm không thấy: "Có phải hay không, cần hổ trợ của chúng ta chăng?"
"Các ngươi ..."
Trần Hoa rất muốn nói "Các ngươi có thể cho vay ... ", nhưng hắn lại phát hiện mình nói không nên lời! Bởi vì, hắn thật giống như cảm thấy nếu vay tiền của nam nhân kia, mình sẽ trở nên trầm luân sa đọa!
Bất quá, vận khí vừa rồi của mình khá tốt? Cũng đã thắng vài chục vạn! Là vài chục vạn a! Nhưng bây giờ đã thua sạch toàn bộ! Nếu có thể dùng một ván lớn thu lại..., như vậy thì có vài chục vạn rồi, không phải sao? Nếu như cho mình một lần lặp lại cơ hội, mình nhất định sẽ hảo hảo quý trọng!
"Tiên sinh muốn vay sao?"
Nam nhân cười nói: "Xin theo ta bên này đi."
"A?"
Trần Hoa vẫn đứng ở tại chỗ, bởi vì chữ "Vay " kia để cho hắn cảm giác được mình có lẽ còn có một cơ hội kiếm tiền!
"Mượn một chút không được sao? Chỉ cần một chút xíu, nếu mình thắng thì là tốt nhất, nếu thua cũng chính là một chút, không phải sao?"
Trong lòng tựa hồ tìm được một cái cớ, Trần Hoa liền quyết tâm đánh bạc một lần nữa! Hắn cũng không biết lúc này hắn đã càng lún càng sâu! Hơn nữa, hắn cũng không biết, lúc này thê tử của mình lại càng thêm sa đọa! Bởi vì, thân thể của nàng đang áp sát lấy một tiểu tử, tai hại hơn là dưới hạ thân cũng kết hợp chặt chẽ với nhục bổng của hắn!
Trầm trọng áp lực làm cho nàng cảm nhận được từng đợt đè nén. Nhưng lúc này mình cũng đã cỡi hổ khó xuống! Hai chân kẹp lấy vòng eo tiểu nam hài, hai tay không thể không ôm lấy cổ của hắn.
"Đình Đình ở bên ngoài sao?"
"Không sao, chúng ta hạ thấp thanh âm ít một chút."
Diệp Hi ôm lấy cái mông của nàng, động tác nhấp vào nhục huyệt cũng không còn mãnh liệt như trước mà đang từ từ chậm rãi, mặc dù hắn đã làm chậm lại nhưng Từ Lâm cảm giác được khoái cảm tê dại còn mạnh hơn lúc nãy gấp bội, nàng cố cắn chặt môi dưới để âm thanh khoái hoạt không truyền ra khỏi miệng.
"Mẹ, Diệp Hi! các ngươi có ở bên trong không?" Bỗng nhiên, Trần Nhã Đình dùng sức mà gõ cửa!
"Lộp bộp!"
Nghe được lời nữ nhi nói..., Từ Lâm bỗng nhiên có một loại mãnh liệt sợ hãi! Nếu như bị nữ nhi phát hiện, như vậy mình phải làm gì? Lão công sẽ đối đãi với mình như thế nào? Gia đình của mình, coi như là phá hủy!
"Diệp Hi! Ta nghe được thanh âm của ngươi!"
Trần Nhã Đình một lần nữa gõ cửa nói: "Ngươi nhanh lên một chút mở cửa!"
"Sao, làm sao bây giờ?"
Lúc này tiểu chính thái trên người mỹ phụ, lại cảm nhận được thân thể của nàng đang run rẩy!
"Không sao!"
Diệp Hi nhìn lên mỹ phụ thổi một ngụm nhiệt khí, có chút cố hết sức mà ôm người vợ so với hắn còn cao hơn đi về phía bàn công tác.
"Diệp Hi!"
Ở ngoài cửa Trần Nhã Đình bỗng nhiên có chút không nhịn được! Nàng đang muốn lần nữa gõ cửa, lại nghe được cửa phòng truyền đến âm thanh "Răng rắc ", từ bên trong được mở ra!
"Chi nha."
Trần Nhã Đình lập tức mở cửa, chỉ thấy được vẻ mặt tươi cười của Diệp Hi: "Làm sao ngươi nhanh như vậy đã trở lại nữa à?"
Hắn nói xong, đã từ từ xoay người, tựa hồ là rất tùy ý mà đi về phía bàn làm việc, ở ánh mắt nghi hoặc của Trần Nhã Đình mà ngồi xuống ghế.
"Ngươi tìm cái gì đó, mời ngồi a."
"Mẹ của ta đâu?"
Trần Nhã Đình bỗng nhiên liếc nhìn Diệp Hi, tức giận ngồi ở trên ghế sa lon, "Ngươi làm sao lại đóng cửa a."
"Ách, thuận tay mà thôi."
Diệp Hi ha hả mà cười nói, nhưng hắn lại như vô tình đem một cái tay đưa xuống dưới mặt bàn. Nhìn nữ đồng học trước mắt, hắn cảm nhận được vô cùng kích thích! Trần Nhã Đình kế thừa vẻ mỹ lệ của mụ mụ, hiện tại cũng là một mỹ nhân bại hoại! Tương lai, có lẽ lại sẽ là một vưu vật thành thục! Thật là một đôi cực phẩm mẫu nữ xinh đẹp a! Diệp Hi trong lòng thầm than.
"A..."
Vốn là hắn đang ngồi, thân thể lại bỗng nhiên run rẩy giật mình.
"Ngươi làm sao vậy a?"
"Không có gì a, ha hả."
Diệp Hi trên mặt lộ ra vài tia đỏ ửng, nhìn qua tưởng như hắn đang xấu hổ. Bởi vì, lúc này ở phía dưới bàn là một mỹ nhân gợi cảm quần áo xốc xếch! Không gian phía dưới thật sự là quá nhỏ, hai tay Từ Lâm không thể không đặt tại bắp đùi của Diệp Hi, thậm chí ngay đầu của nàng không sai biệt lắm dán tại trên đùi của hắn.
"Ai, ta muốn hỏi mẹ của ta đâu? Mới vừa rồi nàng không phải là theo ngươi cùng nhau vào đây sao?"
Trần Nhã Đình tựa hồ cũng không biết, mẹ của mình ở trong văn phòng, hơn nữa còn thập phần mập mờ mà ngồi ở giữa hai chân Diệp Hi.
"A, a di nàng mới vừa đi phòng rửa tay."
Diệp Hi mở to hai mắt nói lời bịa đặt, nhìn tiểu cô nương này, mình cũng đang khinh nhờn mẹ của nàng, đây là cở nào kích thích!
"Nga, như vậy a."
Trần Nhã Đình bỗng nhiên cúi đầu, "Diệp Hi, cám ơn ngươi."
Thanh âm của nàng rất nhỏ, nhưng là Diệp Hi vẫn có thể nghe được.
"Chuyện gì phải cám ơn ta?" Diệp Hi đột nhiên cảm giác được hết sức áy náy và khó xử, mình đùa bỡn mẹ của nàng, nàng lại đối với mình nói lời cám ơn?
"Ân, cám ơn ngươi. Nếu như không phải ngươi giúp đỡ, ta —— "
Trần Nhã Đình nói tới đây liền ngừng lại. Bất quá lại hít một hơi: "Ta thiếu nợ ngươi, có lẽ, hiện tại không cách nào hoàn lại."
"Ngươi không nợ ta cái gì a."
Bởi vì mẹ của nàng đã hoàn lại. Trong lúc nói chuyện, hai tay Diệp Hi lại bỗng nhiên đưa tới phía dưới đem đầu Từ Lâm đặt tại giữa hai chân của mình.
"Ta biết, có lẽ ngươi làm hết thảy đối với ngươi mà nói, chẳng qua là mấy câu nói mà thôi, nhưng là đối với ta mà nói, lại là một sinh mệnh mới! Ta thật, rất cám ơn ngươi! ngươi không biết, ba mẹ bọn họ vì bệnh của ta, cả ngày phí sức mệt nhọc, có đôi khi ta thật nghĩ chết đi coi như xong, như vậy bọn họ cũng không cần gánh nặng lớn như vậy!"
Oanh!
Núp ở dưới hai chân Diệp Hi, Từ Lâm bỗng nhiên ngây ngẩn cả người! Lời nữ nhi nói thật sâu kích thích nàng. Chẳng qua mình làm như vậy, cho dù tương lai có hối hận cũng không có thể thay đổi.
Bởi vì, cái gì không nên phát sinh, cũng đã xảy ra! Mình cùng đồng học của nữ nhi, thế nhưng ở trong bóng tối lén lút quan hệ!