Phúc Diễm Tiêu Dao
Chương 89 : Dưới Bàn Làm Việc (2)
Ngày đăng: 10:50 27/06/20
"Bất quá, Diệp Hi, ngươi cũng không giống như một quan nhị đại chút nào!"
Ngồi ở trên ghế sa lon, Trần Nhã Đình bỗng nhiên đứng lên, đi tới gần Diệp Hi. Nhưng nàng cũng không biết mẹ của mình, một nữ nhân bình thời thành thục ôn nhu, đoan trang hiền thục không ngờ đang núp ở dưới bàn công tác, khuôn mặt vùi vào giữa hai chân đồng học của mình!
"Cái gì mà quan nhị đại chứ, đừng nói khó nghe như vậy!"
Thanh âm Diệp Hi lúc này có chút run rẩy! Mình làm trò trước mặt đồng học, lại đang len lén mà khinh bạc mẫu thân của nàng. Hắn ngồi ở trước mặt nàng, lại dùng hai tay đưa tới dưới bàn công tác đè xuống gáy mụ mụ của nàng, đem miệng nhỏ của nàng áp tới cái khóa quần, cho dù đã vừa mới trải qua một cuộc đại chiến nhưng nhục bổng lại vẫn nhất trụ kình thiên!
Từ Lâm lúc này cũng đang kịch liệt run sợ! Mặc dù nàng căn bản là không muốn trốn ở chỗ này, nhưng áo quần bị rách nên nàng cũng không dám đứng lên! Nếu như bị nữ nhi phát hiện thì mình xong rồi! Nhưng hiện tại hai tay của nàng không có chỗ di chuyển.
Đột nhiên nàng thấy một tay Diệp Hi từ từ kéo khóa quần xuống, tiểu Diệp Hi hung hăng lập tức nhảy ra va chạm lên một bên má mịn màng của nàng.
"Không lẽ hắn muốn..."
Từ Lâm nhìn nhục bổng dữ tợn mà vô cùng hoảng hốt, nhưng lẫn trong sự sợ hãi là một chút gì đó ...kích thích khiến nàng càng thêm thở dồn dập. Cái miệng nhỏ nhắn bị hai tay của Diệp Hi mở ra từ từ tiến sát đến côn thịt to nóng.
"A —— " Nguồn tại http://Truyện FULL
Diệp Hi bỗng nhiên cả người run lên.
"Ngươi làm gì thế a, bỗng nhiên phát ra thanh âm kỳ quái như vậy!"
Đối với Diệp Hi bỗng nhiên hô lên rên rỉ, Trần Nhã Đình iếc mắt. Bỗng nhiên cái mũi của nàng cau: "Đây là cái mùi gì a?" Càng đến gần Diệp Hi, nàng lại càng ngủi thấy mùi vị hết sức kỳ quái!
Oanh!
Lúc này núp ở dưới bàn công tác, mẫu thân của nàng lại run lên, thân thể mềm mại bắt đầu bất an! Nếu là nữ nhi bước thêm vài bước, mình cũng sẽ bị phát hiện!Làm sao bây giờ?
"Có phải mùi thuốc không!"
Diệp Hi bỗng nhiên nhún vai, nhưng một tay còn lại ở dưới đáy bàn đè lại bờ vai thon gọn, một cái tay khác lại bấy ngờ nắm lấy bầu vú mềm mại nhấp nhô! Nhũ phong cao thẳng, đầy đặn, rất tròn, tràn đầy cảm xúc co dãn mỹ diệu, để cho Diệp Hi cảm nhận được từng đợt dòng điện hưng phấn! Huống chi mình còn đang đứng trước con gái của nàng!
"Không phải là mùi này, ách, thật là lạ!"
Trần Nhã Đình vừa nói, lại tiếp tục đi tới. Hiện tại nàng nếu bước thêm một hai bước, nàng liền sẽ phát hiện, lúc này mẹ của mình thế nhưng nằm úp sấp ở giữa hai chân tiểu nam hài, tay của hắn bắt được mỹ nhũ to tròn, thậm chí miệng nàng còn đang áp sát lấy nhục bổng!
Từ Lâm lúc này cảm thấy vừa kích thích, vừa hoảng sợ! Nếu như bị nữ nhi thấy được mình hiện ở cái bộ dáng này, nàng thật không còn có mặt mũi nào đối mặt nàng! Chính nàng làm mẹ, thế nhưng lại làm chuyện xấu cùng đồng học của nữ nhi!
Hơn nữa đó lại là một tiểu nam hài! Áp lực vụng trộm trầm trọng làm cho nàng có chút thở không nổi, nhưng lại cảm thấy tâm lý kinh hồn táng đảm khi vụng trộm, lại như có chút kích thích! Nhiều tia dòng điện hưng phấn đang từ kiều nhũ truyền khắp cơ thể. Trong cơn hưng phấn nàng lại làm một hành động vô cùng khó tin, cái lưỡi đinh hương đột nhiên thò ra liếm nhẹ nhục bổng của Diệp Hi một cái.
"Được rồi, thật ra là ta mới vừa thả một cái rắm!"
Diệp Hi bỗng nhiên có chút run run xấu hổ nói. Hiện tại, Trần Nhã Đình chỉ cần di động một chút, như vậy nàng tựu sẽ phát hiện một nữ nhân trốn ở dưới bàn công tác!
Nhưng nghe Diệp Hi nói, nàng cũng theo bản năng mà lui về sau một bước dài!
"Vô sỉ!"
Diệp Hi cắn răng lộ ra hàm răng của mình, cười nói: "Ngươi nhìn, rất chỉnh tề nha, ngươi làm sao có thể nói ta không răng đâu!" (sỉ còn có nghĩa là răng)
"Ngươi thật không biết xấu hổ!"
Trần Nhã Đình gương mặt đỏ bừng, lúc này nàng đột nhiên cảm giác được cùng Diệp Hi đấu võ mồm thật giống như có một chút thoải mái.
"Ngươi lại nói sai rồi! Mặc dù ta lớn lên không phải là thập phần anh tuấn tiêu sái, nhưng là đẹp trai rạng rỡ mười phần, không phải sao? Làm sao ngươi nói ta không biết xấu hổ đâu! Ta rất khó hiểu a!"
"Ngươi —— "
Trần Nhã Đình nhất thời bị Diệp Hi nói á khẩu không trả lời được
"Ta đi ra ngoài trước, nơi này mùi vị thật khó ngửi."
Trái tim của nàng vào giờ khắc này chợt nhảy lên dữ dội! Điều này làm cho nàng không thể không xoay người chạy ra phòng làm việc, cũng không biết là nàng cố ý hay là vô tình, lại vẫn thuận tay khép cửa phòng lại.
"A di, mới vừa bị dọa sao?"
Diệp Hi nhìn mỹ phụ từ dưới bàn công tác đứng lên quần áo xốc xếch, nhìn khóe miệng nàng lưu lại ít nước miếng khiến hắn cảm giác được hưng phấn! Hơn nữa hiện tại Từ Lâm đứng ở trước mặt Diệp Hi, là gần như vậy! Diệp Hi chỉ cần đưa tay lên có thể chạm vào thân thể của nàng.
Từ Lâm cắn môi dưới, nhưng lại phát hiện quần áo xốc xếch, lập tức xoay người sang chỗ khác muốn sửa sang lại y phục của mình. Nhưng từ phía sau của nàng, Diệp Hi lại bỗng nhiên đứng lên, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo của nàng.
Vóc dáng gợi cảm, mỹ phụ bị tiểu nam hài dán lên lưng, bỗng nhiên nghĩ tới mình mới vừa ở trước mặt của con gái làm tư thể đáng xấu hổ kia.
"Ngươi buông tay!"
Nàng giãy dụa thân thể, nhưng quần jean một lần nữa bị tiểu nam hài này kéo xuống!
"Nha."
Hàn Tuyết không hiểu tại sao lại có chút lạnh chân, thân thể khẽ run rẩy, nàng đi vào phòng làm việc của mình, bỗng nhiên đưa tay ra đấm đấm bờ lưng mỏi. Ngồi ở trên ghế thị trưởng, thật đúng là chết mệt! Hàn Tuyết hiện tại rất muốn được đi ngâm ôn tuyền giống lần trước.
Hàn Tuyết gần đây chịu mệt muốn chết rồi. Chính là chuyện Phó thị trưởng Từ Vũ này để cho mình vô cùng đau đầu! Hiện tại cũng nhận được tin tức cấp trên, chứng cớ đã thu thập xong, hôm nay có thể đưa ra thông tư!
"Cũng nhiều năm như vậy, không biết cuộc sống mệt mỏi này lúc nào mới có thể kết thúc đây?"
Nàng tự nhủ, lại nhìn xuống một tấm hình đặt trên mặt bàn làm việc. Đây là ảnh cả nhà của nàng chụp chung. Mà trong ảnh, nàng lại xinh đẹp như vậy, mặc y phục tuyết trắng, trong ngực ôm một đứa bé.
"Xì!"
Thấy nhi tử lúc đó mới được hơn một tuổi, một tay đang ôm một bên nhũ phong mềm mại của nàng, Hàn Tuyết lại bỗng nhiên cười vui vẻ.
Vì công việc cá nhân nên bây giờ truyện khó có thể ra đều như trước, mong các bạn thông cảm và ủng hộ
Ngồi ở trên ghế sa lon, Trần Nhã Đình bỗng nhiên đứng lên, đi tới gần Diệp Hi. Nhưng nàng cũng không biết mẹ của mình, một nữ nhân bình thời thành thục ôn nhu, đoan trang hiền thục không ngờ đang núp ở dưới bàn công tác, khuôn mặt vùi vào giữa hai chân đồng học của mình!
"Cái gì mà quan nhị đại chứ, đừng nói khó nghe như vậy!"
Thanh âm Diệp Hi lúc này có chút run rẩy! Mình làm trò trước mặt đồng học, lại đang len lén mà khinh bạc mẫu thân của nàng. Hắn ngồi ở trước mặt nàng, lại dùng hai tay đưa tới dưới bàn công tác đè xuống gáy mụ mụ của nàng, đem miệng nhỏ của nàng áp tới cái khóa quần, cho dù đã vừa mới trải qua một cuộc đại chiến nhưng nhục bổng lại vẫn nhất trụ kình thiên!
Từ Lâm lúc này cũng đang kịch liệt run sợ! Mặc dù nàng căn bản là không muốn trốn ở chỗ này, nhưng áo quần bị rách nên nàng cũng không dám đứng lên! Nếu như bị nữ nhi phát hiện thì mình xong rồi! Nhưng hiện tại hai tay của nàng không có chỗ di chuyển.
Đột nhiên nàng thấy một tay Diệp Hi từ từ kéo khóa quần xuống, tiểu Diệp Hi hung hăng lập tức nhảy ra va chạm lên một bên má mịn màng của nàng.
"Không lẽ hắn muốn..."
Từ Lâm nhìn nhục bổng dữ tợn mà vô cùng hoảng hốt, nhưng lẫn trong sự sợ hãi là một chút gì đó ...kích thích khiến nàng càng thêm thở dồn dập. Cái miệng nhỏ nhắn bị hai tay của Diệp Hi mở ra từ từ tiến sát đến côn thịt to nóng.
"A —— " Nguồn tại http://Truyện FULL
Diệp Hi bỗng nhiên cả người run lên.
"Ngươi làm gì thế a, bỗng nhiên phát ra thanh âm kỳ quái như vậy!"
Đối với Diệp Hi bỗng nhiên hô lên rên rỉ, Trần Nhã Đình iếc mắt. Bỗng nhiên cái mũi của nàng cau: "Đây là cái mùi gì a?" Càng đến gần Diệp Hi, nàng lại càng ngủi thấy mùi vị hết sức kỳ quái!
Oanh!
Lúc này núp ở dưới bàn công tác, mẫu thân của nàng lại run lên, thân thể mềm mại bắt đầu bất an! Nếu là nữ nhi bước thêm vài bước, mình cũng sẽ bị phát hiện!Làm sao bây giờ?
"Có phải mùi thuốc không!"
Diệp Hi bỗng nhiên nhún vai, nhưng một tay còn lại ở dưới đáy bàn đè lại bờ vai thon gọn, một cái tay khác lại bấy ngờ nắm lấy bầu vú mềm mại nhấp nhô! Nhũ phong cao thẳng, đầy đặn, rất tròn, tràn đầy cảm xúc co dãn mỹ diệu, để cho Diệp Hi cảm nhận được từng đợt dòng điện hưng phấn! Huống chi mình còn đang đứng trước con gái của nàng!
"Không phải là mùi này, ách, thật là lạ!"
Trần Nhã Đình vừa nói, lại tiếp tục đi tới. Hiện tại nàng nếu bước thêm một hai bước, nàng liền sẽ phát hiện, lúc này mẹ của mình thế nhưng nằm úp sấp ở giữa hai chân tiểu nam hài, tay của hắn bắt được mỹ nhũ to tròn, thậm chí miệng nàng còn đang áp sát lấy nhục bổng!
Từ Lâm lúc này cảm thấy vừa kích thích, vừa hoảng sợ! Nếu như bị nữ nhi thấy được mình hiện ở cái bộ dáng này, nàng thật không còn có mặt mũi nào đối mặt nàng! Chính nàng làm mẹ, thế nhưng lại làm chuyện xấu cùng đồng học của nữ nhi!
Hơn nữa đó lại là một tiểu nam hài! Áp lực vụng trộm trầm trọng làm cho nàng có chút thở không nổi, nhưng lại cảm thấy tâm lý kinh hồn táng đảm khi vụng trộm, lại như có chút kích thích! Nhiều tia dòng điện hưng phấn đang từ kiều nhũ truyền khắp cơ thể. Trong cơn hưng phấn nàng lại làm một hành động vô cùng khó tin, cái lưỡi đinh hương đột nhiên thò ra liếm nhẹ nhục bổng của Diệp Hi một cái.
"Được rồi, thật ra là ta mới vừa thả một cái rắm!"
Diệp Hi bỗng nhiên có chút run run xấu hổ nói. Hiện tại, Trần Nhã Đình chỉ cần di động một chút, như vậy nàng tựu sẽ phát hiện một nữ nhân trốn ở dưới bàn công tác!
Nhưng nghe Diệp Hi nói, nàng cũng theo bản năng mà lui về sau một bước dài!
"Vô sỉ!"
Diệp Hi cắn răng lộ ra hàm răng của mình, cười nói: "Ngươi nhìn, rất chỉnh tề nha, ngươi làm sao có thể nói ta không răng đâu!" (sỉ còn có nghĩa là răng)
"Ngươi thật không biết xấu hổ!"
Trần Nhã Đình gương mặt đỏ bừng, lúc này nàng đột nhiên cảm giác được cùng Diệp Hi đấu võ mồm thật giống như có một chút thoải mái.
"Ngươi lại nói sai rồi! Mặc dù ta lớn lên không phải là thập phần anh tuấn tiêu sái, nhưng là đẹp trai rạng rỡ mười phần, không phải sao? Làm sao ngươi nói ta không biết xấu hổ đâu! Ta rất khó hiểu a!"
"Ngươi —— "
Trần Nhã Đình nhất thời bị Diệp Hi nói á khẩu không trả lời được
"Ta đi ra ngoài trước, nơi này mùi vị thật khó ngửi."
Trái tim của nàng vào giờ khắc này chợt nhảy lên dữ dội! Điều này làm cho nàng không thể không xoay người chạy ra phòng làm việc, cũng không biết là nàng cố ý hay là vô tình, lại vẫn thuận tay khép cửa phòng lại.
"A di, mới vừa bị dọa sao?"
Diệp Hi nhìn mỹ phụ từ dưới bàn công tác đứng lên quần áo xốc xếch, nhìn khóe miệng nàng lưu lại ít nước miếng khiến hắn cảm giác được hưng phấn! Hơn nữa hiện tại Từ Lâm đứng ở trước mặt Diệp Hi, là gần như vậy! Diệp Hi chỉ cần đưa tay lên có thể chạm vào thân thể của nàng.
Từ Lâm cắn môi dưới, nhưng lại phát hiện quần áo xốc xếch, lập tức xoay người sang chỗ khác muốn sửa sang lại y phục của mình. Nhưng từ phía sau của nàng, Diệp Hi lại bỗng nhiên đứng lên, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo của nàng.
Vóc dáng gợi cảm, mỹ phụ bị tiểu nam hài dán lên lưng, bỗng nhiên nghĩ tới mình mới vừa ở trước mặt của con gái làm tư thể đáng xấu hổ kia.
"Ngươi buông tay!"
Nàng giãy dụa thân thể, nhưng quần jean một lần nữa bị tiểu nam hài này kéo xuống!
"Nha."
Hàn Tuyết không hiểu tại sao lại có chút lạnh chân, thân thể khẽ run rẩy, nàng đi vào phòng làm việc của mình, bỗng nhiên đưa tay ra đấm đấm bờ lưng mỏi. Ngồi ở trên ghế thị trưởng, thật đúng là chết mệt! Hàn Tuyết hiện tại rất muốn được đi ngâm ôn tuyền giống lần trước.
Hàn Tuyết gần đây chịu mệt muốn chết rồi. Chính là chuyện Phó thị trưởng Từ Vũ này để cho mình vô cùng đau đầu! Hiện tại cũng nhận được tin tức cấp trên, chứng cớ đã thu thập xong, hôm nay có thể đưa ra thông tư!
"Cũng nhiều năm như vậy, không biết cuộc sống mệt mỏi này lúc nào mới có thể kết thúc đây?"
Nàng tự nhủ, lại nhìn xuống một tấm hình đặt trên mặt bàn làm việc. Đây là ảnh cả nhà của nàng chụp chung. Mà trong ảnh, nàng lại xinh đẹp như vậy, mặc y phục tuyết trắng, trong ngực ôm một đứa bé.
"Xì!"
Thấy nhi tử lúc đó mới được hơn một tuổi, một tay đang ôm một bên nhũ phong mềm mại của nàng, Hàn Tuyết lại bỗng nhiên cười vui vẻ.
Vì công việc cá nhân nên bây giờ truyện khó có thể ra đều như trước, mong các bạn thông cảm và ủng hộ