[Dịch]Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu
Chương 79 : Thời khắc chứng kiến kỳ tích
Ngày đăng: 09:03 07/09/19
Edit: Tuyết Ảnh Nhi
Thật lợi hại!
Hàm Tử sùng bái nhìn Hạ Hầu Kình Thiên.
Chủ nhân, ngươi làm sao biết tiểu cô nương không giống thế?
“Trực giác của dã thú——” Thấy Hàm Tử chăm chỉ hiếu học như vậy, Hạ Hầu Kình Thiên giải thích. Loại trực giác của dã thú này, là bẩm sinh!
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã cảm thấy nàng cùng mình là một loại người……
Trên sân, đã đến thời khắc mấu chốt nhất.
Tất cả độc tố đều ngưng tụ ở trên tay chân bọn trẻ, bởi vì Ngọc Phi Yên dùng huyền lực phân giải, những độc tố cuối cùng đều trở thành hạt nhỏ cỡ bằng hạt châu, phân biệt ở trên từng ngón chân, ngón tay cái của đứa trẻ.
“Nàng chắc không phải muốn chặt đứt ngón tay cái và ngón chân cái của bọn trẻ chứ?”
Tứ trưởng lão vuốt râu, ánh mắt một khắc cũng không chịu thả lỏng.
“Đây cũng là một cách hay!”
Ngọc Phi Yên có thể đem độc tố ngưng tụ đã làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, hiện tại vì cứu người, dù cho Ngọc Phi Yên thương tổn đến ngón cái và ngón chân của bọn trẻ cũng có thể lý giải được.
Dù sao, khuyết một ngón tay cũng tốt hơn bị mất mạng.
“Không có đơn giản như thế đâu!”
Tam trưởng lão híp mắt, “Ta xem nha đầu này còn có bản lãnh lớn hơn nữa! Nàng phí đi công phu lớn như thế, cuối cùng còn phải cắt đứt đầu ngón tay của bọn trẻ, chỉ sợ nàng cũng không muốn nhìn thấy đâu!”
Vài trưởng lão một bên thảo luận, một bên quan sát Ngọc Phi Yên.
Lâm chưởng môn còn lại đứng ở bên cạnh Hoắc thần y, sắc mặt hết sức áy náy.
“Sư đệ, lần này nếu không có ngươi, Dược Vương Các chúng ta chỉ sợ sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu! Cám ơn ngươi!”
Hoắc thần y vốn dĩ chính là người rộng rãi, thấy chưởng môn sư huynh nói như vậy, lập tức phất phất tay.
“Sư huynh, ta và ngươi đều lớn lên ở Dược Vương Các, nơi này chính là nhà của chúng ta. Vì nhà mình làm chút chuyện, vốn chính là trách nhiệm của chúng ta, sao lại nói cảm ơn chứ.”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn, chúng ta nên cùng nhau cảm tạ Ngọc nha đầu, còn có đám bằng hữu của nàng!”
“Phải phải!”
Lâm chưởng môn đương nhiên biết được, nếu không có Ngọc Phi Yên, hắn chỉ sợ sớm đã thành cô hồn dã quỷ.
Ở trong phạm vi quản lý của chính mình, xảy ra chuyện lớn như vậy, chính mình lại không biết, Lâm chưởng môn hết sức tự trách.
Nếu hắn bình thường để ý Đại trưởng lão nhiều hơn một chút, sẽ phát hiện Đại trưởng lão này là giả mạo, cũng sẽ không xuất hiện một loạt chuyện phía sau.
Hoắc thần y đã đem chuyện tình Phượng Minh trấn nói cho Lâm chưởng môn.
Vừa nghe nói Đại trưởng lão lợi dụng tên tuổi Dược Vương Các ở bên ngoài làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, Lâm chưởng môn tức giận đến xém chút hộc máu.
Cũng may, âm mưu của hắn bị Ngọc Phi Yên phát hiện và phá hỏng.
Thật sự phải cảm tạ Ngọc Phi Yên thật tốt!
“Sư đệ, chờ sau khi chấm dứt chuyện này, ngươi quay lại Dược Vương Các đi…… Vị trí này, vốn dĩ chính là của ngươi! Ta cũng nên vật quy nguyên chủ!”
Sưng đỏ trên mặt Lâm chưởng môn còn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng hắn biểu tình thành khẩn, cũng không phải nói lời đùa giỡn.
Trước đó nghe Trình Quan Trung nói Hoắc thần y muốn về đây tham gia đại hội Đấu Dược, Lâm chưởng môn thực sự khẩn trương một thời gian.
Lúc trước, Hoắc thần y mới là người được chọn làm chưởng môn mà sư phụ nhận định, là Lâm chưởng môn sử dụng thủ đoạn ám muội, để cho nữ đệ tử hãm hại Hoắc thần y mới lên làm chưởng môn……
Hiện tại ngẫm lại, Lâm chưởng môn đã cảm thấy hết sức có lỗi với Hoắc thần y.
Lần này Dược Vương Các gặp nạn, Hoắc thần y không nói hai lời trở lại hỗ trợ, còn chịu nhiều nỗi khổ như vậy.
Người hắn quang minh lỗi lạc, lòng dạ rộng lớn như vậy, mới có thể lãnh đạo Dược Vương Các tiến bộ!
“Đang tốt đẹp, đề cập chuyện này làm cái gì!”
Hoắc thần y có chút kinh ngạc nhìn Lâm chưởng môn.
Tuy lúc trước Hoắc thần y xác thực đối với mình không được làm chưởng môn từng oán hận, nhưng cách biệt nhiều năm hắn đã sớm quên.
Huống chi lúc này đây, Dược Vương Các gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có, hắn cùng Lâm chưởng môn sư huynh đệ lại liên thủ, khiến cho Hoắc thần y nhớ tới chuyện sư huynh đệ cùng nhau học y lúc nhỏ.
Năm đó, Lâm sư huynh đối với hắn chiếu cố có thêm, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) bọn họ cùng nhau lớn lên, có tình nghĩa huynh đệ nhiều năm.
Cho nên những quá khứ không vui vẻ, Hoắc thần y hoàn toàn buông xuống.
“Lâm sư huynh, kỳ thật ngươi so với ta càng thích hợp làm chưởng môn.”
“Ta trời sanh tính tự do tản mạn, chịu không nổi trói buộc, cũng không giỏi về quản lý nhân tài, phương diện này ngươi so với ta mạnh hơn nhiều.”
“Mấy năm nay, Dược Vương Các ở trong tay ngươi phát dương quang đại, lúc ta ở dân gian, các dân chúng nhắc tới Dược Vương Các đều khen không ngừng miệng, đây đều là công lao của ngươi! Ngươi mới là chưởng môn đủ tư cách nhất!”
“Nhưng mà, ta thật sự thực xin lỗi ngươi……”
Vừa nghĩ tới chính mình còn phái Trình Quan Trung giám thị Hoắc thần y, Lâm chưởng môn lại xấu hổ vô cùng.
“Ha ha! Sư huynh tốt, ngươi tội nghiệp ta đi mà!”
“Nay ta đã quen những ngày tự tại! Hành tẩu giang hồ, cứu sống, đây mới là cuộc sống ta thích! Về phần quản lý Dược Vương Các, trọng trách gian khổ như vậy, vẫn là sư huynh ngươi gánh vác đi!”
“Dù sao ngươi là sư huynh, đây là đây là trách nhiệm của ngươi! Ta lại nhớ rõ lúc nhỏ gặp chuyện, sư huynh đều là tự mình gánh vác đầu tiên, lần này, ngươi lại giúp ta là được!”
Hoắc thần y chết sống cũng không chịu nhận chức chưởng môn, Lâm chưởng môn lại liều mạng muốn trả lại những gì hắn thiếu sư đệ.
Ngay lúc hai người tranh chấp không ngớt, Nhị trưởng lão lại nói.
“Mau nhìn, nàng muốn giải độc!”
Lời Nhị trưởng lão, nháy mắt dời đi tầm mắt của Lâm chưởng môn cùng Hoắc thần y, hai người đều chuyên chú nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên.
Chỉ thấy nàng thu hồi ngân châm, từ ống tay áo lấy ra năm con rắn.
“Nàng đây là?”
Các trưởng lão khác chưa hiểu được ý tứ này, Thất trường lão cùng Hoắc thần y liếc nhau, nở nụ cười.
Lấy độc trị độc!
Chính là ý tứ này!
Ngọc Phi Yên đem con rắn nhỏ đặt ở trên người năm đứa trẻ, lập tức, chúng nó lắc lắc thân mình, đi đến bên cạnh ngón tay cái của đứa trẻ, hé miệng, một ngụm cắn ở trên ngón tay của bọn trẻ.
Mộc Thiểm Hi sợ nhất động vật thân mềm như rắn, lúc nhìn đến rắn, nàng sợ đến mức hai tay bưng kín ánh mắt.
“Huyết, chờ xong rồi ngươi hãy kêu ta!”
Bình thường Mộc Thiểm Hi luôn là bộ dáng lão nương không sợ trời không sợ đất, lúc này lại biểu hiện ra nhát gan của một nữ hài tử nên có, khiến cho Ngọc Thiên Huyết không khỏi nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì!”
Mộc Thiểm Hi xuyên thấu qua khe hở của đầu ngón tay nhìn về phía Ngọc Thiên Huyết.
Trong ánh mắt của hắn mặt giống như có sao, chợt lóe, chỉ nhìn thấy hai má Mộc Thiểm Hi nóng lên, trong lòng tim đập “Bang bang”.
“Ta không nói cho ngươi ——”
Tâm tình Ngọc Thiên Huyết rất tốt, cho nên hiếm khi theo Mộc Thiểm Hi đùa giỡn, không nói cho nàng mình cười cái gì, gấp đến độ Mộc Thiểm Hi liên tiếp mắng hắn là đồ xấu xa.
Bất quá, dù cho ăn mắng, biểu tình Ngọc Thiên Huyết cũng rất vui vẻ.
Ở lúc hắn không biết, quan hệ của hai người cứ như vậy chậm rãi gần thêm một bước.
Con rắn nhỏ hút sạch nọc độc trên ngón tay cái, lại đây đến trên ngón chân của tiểu hài tử, cắn nát da thịt trên ngón chân, hấp thu nọc độc.
Trong lúc nhất thời, trên sân hết sức yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm năm con rắn kia.
Liệt Khuyết cùng Đại trưởng lão lúc này hết sức kinh ngạc, mới vừa rồi những con rắn kia bọn họ đã nhìn kỹ qua, tất cả đều là độc xà đầu tam gíac, hơn nữa còn là kịch độc.
Nếu bình thường, con rắn nhỏ như thế cắn người một ngụm, chỉ một lát sẽ khiến người trúng độc hít thở không thông tử vong.
Ngọc Phi Yên cư nhiên dụng độc xà chữa bệnh cho người, đây hoàn toàn chính là làm bậy mà!
Nhưng mà, kết quả lại làm cho hai người chấn động.
Năm đứa trẻ này chẳng những không có chuyện gì, ngược lại khí sắc càng ngày càng tốt, mà ngay cả độc tố trong ngón cái cùng ngón chân của bọn trẻ cũng càng ngày càng ít, cuối cùng hoàn toàn bị con rắn nhỏ hấp thu.
“Vất vả các ngươi!”
Chờ độc tố trên ngón chân bọn trẻ được con rắn nhỏ hấp thu xong, Ngọc Phi Yên nắm lấy con rắn nhỏ, bắt bọn nó cất vào trong túi nhỏ.
Sau đó, Ngọc Phi Yên đút dược hoàn giải độc cho bọn trẻ, thanh lọc tàn độc còn thừa trong người, đồng thời tăng cường thể chế của chúng, tăng tố chất thân thể cho bọn trẻ.
Chờ băng bó ngón cái cùng ngón chân cho bọn trẻ xong, nhiệm vụ của Ngọc Phi Yên rốt cục hoàn thành.
Lại chờ thêm một chén trà nhỏ, đứa trẻ đầu tiên đã tỉnh.
Chưa bao lâu, đứa nhỏ còn lại đều lần lượt tỉnh lại.
“Thật tốt quá! Nàng thắng rồi!”
Hoắc thần y kích động không thôi.
Lo lắng vừa nãy hiện tại toàn bộ biến mất, biến thành vui sướng nồng đậm.
“Thắng rồi!”
“Thắng rồi!”
“La Sát đại nhân quá lợi hại!”
“La Sát đại nhân uy vũ!”
Toàn bộ trên sân đều hoan hô sôi trào lên, tất cả mọi người đều kêu gọi tên Ngọc Phi Yên, đứng lên vỗ tay vì Ngọc Phi Yên, rất nhiều người trong mắt đều đốt lên sùng bái cùng tim đỏ.
Từ nay về sau, trong lòng bọn họ có tín ngưỡng mới!”
“Phản rồi phản rồi!”
Nhìn thấy dược sư Dược Vương Các cùng đệ tử kích động ủng hộ Ngọc Phi Yên, Đại trưởng lão tức giận đến phế đều sắp nổ.
Đây là ý gì?
Nếu Ngọc Phi Yên thắng, dựa theo ước định, hắn cũng chỉ có chỉ còn đường chết.
Chẳng lẽ những đệ tử này đều hy vọng hắn đi chịu chết sao?!
“Ha ha, xem ra ngươi ở Dược Vương Các nhân duyên hết sức không tốt!” Liệt Khuyết ở một bên nói mát. Ánh mắt của hắn lại giống như chìm vào độc, vẫn hung tợn nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên.
Đáng giận!
Cư nhiên thua ở trong tay một tiểu nha đầu lừa đảo! Thật sự là rất đáng giận!
Độc Tông vốn muốn mượn cơ hội đại hội Đấu Dược, cố giành lấy danh tiếng, mạnh mẽ áp lại Dược Vương Các, trở thành thứ nhất trên đại lục!
Không nghĩ tới nửa đường nhô ra một Trình Giảo Kim!
Thật sự là thất sách!
“Đại trưởng lão, ta và ngươi đầu người liền sắp khó giữ, bây giờ nên làm gì?”
Nhìn thấy mọi người trên sân kích động hoan hô kia, trong lòng Liệt Khuyết thật sự là hận chết Ngọc Phi Yên.
Vốn dĩ tràng vỗ tay kia nên thuộc về Độc Tông!
Kết quả bọn họ khổ cực bận việc một hồi, lại làm giá y cho người khác, đây gọi là chuyện gì!
“Ngươi yên tâm, cho tới bây giờ ta đều là hai tay chuẩn bị!”
Ngay lúc Đại trưởng lão muốn nói nói, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão cùng Lục trưởng lão vốn dĩ rời khỏi đại hội Đấu Dược cùng nhau xuất hiện ở hội trường.
“Các ngươi thế nào đến đây?”
Ba người này không phải đã đi rồi sao?
Thế nào lúc này xuất hiện?
Đại trưởng lão trong lòng có loại dự cảm không tốt.
“Chúng ta tất nhiên là muốn kiểm tra năm đứa trẻ này một chút, có phải thật sự đã được cứu rồi hay không!” Tứ trưởng lão hừ một tiếng, tiến lên bắt mạch cho một đứa trẻ.
“Ừ!” Chỉ chốc lát sau, Tứ trưởng lão gật gật đầu, “Độc tố trong cơ thể hắn đã loại bỏ hoàn toàn!”
Cùng lúc đó, Ngũ trưởng lão cùng Lục trưởng lão cũng làm kiểm tra cho các đứa trẻ khác.
Khi bọn họ đem kết quả kiểm tra tuyên bố, mọi người vốn đã đoán được kết quả lại sôi trào lên.
Có khẳng định của trưởng lão Dược Vương Các, bọn trẻ kia nhất định là bình an vô sự!
“Các ngươi ——”
Đại trưởng lão nghẹn cong!
Trước đó còn muốn tìm cơ hội gian lận, lại bị ba người này đột nhiên xuất hiện cắt đứt, thật sự là tức chết người đi được!
“Nói như vậy, đại hội Đấu Dược lần này là Dược Vương Các chúng ta thua. Nhưng, Độc Tông cũng không có thắng! Người thắng chân chính là La Sát đại nhân! Nàng hoàn toàn xứng đáng là Dược Hoàng!”
Lúc này đây, “La Sát đại nhân” Tứ trưởng lão nói là tâm phục khẩu phục.
Ngũ trưởng lão cùng Lục trưởng lão cũng luôn miệng đồng ý.
Bọn họ làm như vậy, hoàn toàn chính là đánh lên mặt Đại trưởng lão.
Dù cho Đại trưởng lão còn muốn ngụy trang, lúc này cũng giả vờ không nổi nữa.
“Yên lặng một chút!”
Đại trưởng lão hét lớn một tiếng.
Ai mà biết, thanh âm chúc mừng nối tiếp nhau, giọng nói của Đại trưởng lão hoàn toàn bị chôn vùi tiếp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồ Sa đứng dậy.
“Im lặng! Đại trưởng lão nói ra suy nghĩ của mình!”
Vũ Thần miệng hé ra, lỗ tai mọi người bắt đầu vểnh lên.
Thấy trên sân rốt cục an tĩnh lại, Đại trưởng lão hắng giọng một cái, “Tuy Ngọc La Sát thật sự là cứu sống người trước mặt mọi người, nhưng ——”
Đại trưởng lão đột nhiên chuyển hướng, đưa tay chỉ hướng Ngọc Phi Yên.
“Nhưng nàng học trộm y thuật Dược Vương Các ta!”
“Nàng là một kẻ trộm! Đây căn bản không phải là bản lãnh thật sự của nàng!”
Đại trưởng lão náo một hồi như thế, cứ tưởng rằng các tân khách sẽ tin lời của hắn, ai mà biết có sự linh hoạt của ba người Thiên Dạ Tuyết cùng Tiết Tử Di, Tiết Tường, cộng thêm hành vi trước đó của Đại trưởng lão khiến cho mọi người hoài nghi, mọi người căn bản là không tin lời hắn nói.
“Nguyện đánh cuộc chịu thua!”
“Đúng! Thua không nhận thì thi đấu làm gì!”
“Phải đó! Ngay cả gan nhận thua cũng không có!”
“Ta tin tưởng nhân phẩm của La Sát đại nhân!”
“Đúng vậy! Chúng ta ủng hộ La Sát đại nhân!”
Hiện tại, chuyện này hoàn toàn vượt qua dự liệu của Đại trưởng lão.
Sau khi hắn vạch trần “chân tướng”, không phải nên nhất trí thảo phạt Ngọc Phi Yên sao?
Thế nào toàn bộ biến thành công kích Đại trưởng lão?
“Ta nói là thật! Vào mấy ngày trước, Tàng Thư Lâu của Dược Vương Các bị người trộm cướp, có một bản “Sách Thuốc Thượng Cổ” bị người đánh cắp! Hôm nay, châm pháp Ngọc La Sát sử dụng, chính là châm pháp trong “Sách Thuốc Thượng Cổ”!”
“Người trộm sách chính là Ngọc La Sát! Nàng sử dụng, là y thuật của Dược Vương Các chúng ta, trận đấu lần này nàng thắng không vẻ vang!”
Bị Đại trưởng lão vu hãm như vậy, Ngọc Phi Yên xem như kiến thức được sự vô sỉ của Độc Tông.
“Ha ha, Đại trưởng lão! Năng lực đổi trắng thay đen của ngươi thật sự là mạnh nhỉ! Nếu Dược Vương Các các ngươi thật sự có sách thuốc như thế, vừa rồi tại sao không có người sử dụng ra?”
Câu hỏi của Ngọc Phi Yên, Đại trưởng lão đã sớm nghĩ kỹ đáp án.
“Đó là bởi vì bản sách thuốc này cực kỳ quan trọng, chỉ có chưởng môn mới có thể tu luyện. Đáng tiếc…… Lâm chưởng môn chết ở trong tay Hoắc thần y, nếu không đại hội Đấu Dược lần này, làm sao có thể cho ngươi tiểu nhân âm hiểm như thế thực hiện được!”
“Ngươi đánh rắm à!”
Thiên Dạ Tuyết ngồi không yên, đứng lên.
“Đều nói Đại trưởng lão Dược Vương Các là một người dám làm dám chịu, hôm nay vừa thấy sao giống như đổi thành một người khác vậy. Ngươi thật là Đại trưởng lão sao? Hay là, bị người nào đó mạo danh thế thân, ngươi là giả?”
“Yến vương, ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ!”
Đại trưởng lão làm bộ tức giận vô cùng, trong lòng lại hết sức giật mình, Yến vương làm sao mà biết được!
Dù cho chết đã đến nơi, Đại trưởng lão còn không buông tha hãm hại Ngọc Phi Yên, “Nếu Ngọc La Sát trong lòng không có quỷ, để cho chúng ta lục soát chỗ ở của nàng, chứng minh sự trong sạch của nàng.”
Đại trưởng lão vừa nói như vậy, Ngọc Phi Yên lại cười đến run rẩy hết cả người.
“Thật sự là buồn cười!”
“Chỗ ở của ta, là các ngươi an bài, nếu thực sự có vấn đề, cũng là người của các ngươi nhét cái gì vào cố ý để cho ta mắc mưu.”
“Hơn nữa, ngươi luôn miệng nói là Hoắc thần y giết chết Lâm chưởng môn, ngươi xem, bọn họ thế nào còn tốt lành đứng ở đằng kia kìa?”
Ngọc Phi Yên tay ngọc vừa chỉ, chẳng những Lâm chưởng môn cùng Hoắc thần y, các trưởng lão khác đồng thời vào hội trường.
“Đây là có chuyện gì?”
“Không phải nói Lâm chưởng môn đã chết rồi sao?”
“Xem ra, Đại trưởng lão thật sự là người khác giả mạo!”
Trên sân đã ồn ào thành một mảnh.
Đại trưởng lão nhìn thấy Lâm chưởng môn cùng Thất trường lão chết mà sống lại, còn có Hoắc thần y bình an vô sự cùng các trưởng lão khác, kinh hoảng không thôi.
“Hắn căn bản là không phải Đại trưởng lão của Dược Vương Các chúng ta, mà là hộ pháp của Độc Tông!”
Lâm chưởng môn vừa thốt lên xong, tất cả mọi người đứng lên.
Thì ra là sự thật!
Tên gia hỏa này quả nhiên là người Độc Tông!
“Độc Tông thế nào không biết xấu hổ như vậy! Giả mạo trưởng lão người ta, còn hãm hại Ngọc La Sát, phương diện này khẳng định có âm mưu không thể cho ai biết!”
Thiên Dạ Tuyết căng cổ họng kêu lên, nói ra lời thật lòng của nhiều người.
“Ngươi mới là giả! Chưởng môn đã chết……” Đại trưởng lão lắp bắp nói.
“Tả hộ pháp, ngươi không cần phải giảo biện nữa!”
Thất trường lão nhanh chóng tiến lên, một phen lột xuống mặt nạ da người trên mặt Đại trưởng lão.
Sau khi nhìn thấy mặt lồi lõm của Tả hộ pháp, Mộc Thiểm Hi nở nụ cười.
“Thì ra là một kẻ quái dị! Ta nói thấy thế nào không thích hợp, cư nhiên là mang mặt nạ da người. Chắc là chính mình bộ dạng rất xấu cho nên mới dùng phương pháp như thế che đậy khuôn mặt kia của mình!”
Mộc Thiểm Hi một đầu tóc nâu, ở trong đám người nhìn cực kỳ bắt mắt.
“Nếu chân tướng rõ ràng, còn theo chân bọn họ nói lời vô nghĩa làm gì!”
Lúc này, Mộc Thiểm Hi đã lấy ra nhuyễn kiếm, tư thế oai hùng hiên ngang nhảy lên trên hội trường.
Có Mộc Thiểm Hi cầm đầu, Thiên Dạ Tuyết, Tiết Tường đều nhảy xuống dưới, chỉ có Tiết Tử Di võ công yếu hơn lưu lại, phụ trách chiếu cố năm đứa trẻ vừa được cứu sống khi nãy.
“Sát Sát, đấu võ đi!”
Thiên Dạ Tuyết là một phái hành động thuần chất, lời vừa ra khỏi miệng, liền chọn đến Đại trưởng lão cách nàng gần nhất, mà Mộc Thiểm Hi thì tìm tới Liệt Khuyết.
Tuy Mộc Thiểm Hi rất muốn tự tay làm thịt Hồ Sa, nhưng hắn là Vũ Thần, Mộc Thiểm Hi biết phẩm cấp của mình cùng hắn kém quá lớn, nếu sơ xuất ngược lại sẽ cho mọi người thêm phiền toái.
Cho nên Mộc Thiểm Hi tìm đến Liệt Khuyết, đồng lõa của Hồ Sa.
Có hai người cầm đầu, các trưởng lão Dược Vương Các cũng bắt đầu hành động.
Một bên dời đi tân khách cùng dược sư, đệ tử Dược Vương Các, một bên đối phó đệ tử Độc Tông.
Hồ Sa vừa thấy, đều loạn cả lên, đúng dịp đục nước béo cò, xuất ra bảo kiếm liền chọn Ngọc Phi Yên.
A…… Gan chó thật được!
Hạ Hầu Kình Thiên ngồi ở trên khán đài vẫn không nhúc nhích, nhìn Hồ Sa.
Bây giờ còn không phải thời điểm hắn ra tay, Ngọc Phi Yên nghẹn một bụng khí cần phát tiết. Hồ Sa lúc này chọn Ngọc Phi Yên, không phải chính là một cái túi trút giận sẵn có sao!
Mèo con, để cho hắn trở thành khối đá kê chân thứ hai của nàng đi!
Nàng chơi cho vui vẻ!
“La Sát đại nhân đừng lo!”
“Rất không biết xấu hổ, cư nhiên đánh lén!”
Mọi người vốn dĩ bởi vì hoảng loạn muốn rời đi, nhìn thấy Hồ Sa tập kích phía sau lưng Ngọc Phi Yên, đều đối với hắn chửi ầm lên.
Các lời nói khó nghe đều chỉ trích Hồ Sa không biết xấu hổ, muốn đánh lén, không xứng làm Vũ Thần.
Bất quá, lo lắng của mọi người cũng không biến thành sự thật, Ngọc Phi Yên tựa hồ đã sớm dự đoán được một chiêu này của Hồ Sa, không đợi bảo kiếm của hắn đâm tới, Ngọc Phi Yên đã bay đến không trung.
“Hồ Sa lão tặc, cô nãi nãi ở phía trên chờ ngươi!”
Ngọc Phi Yên lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) trực tiếp tự xưng “Cô nãi nãi”, làm Hồ Sa tức đến nghiến răng ken két.
“Con ranh, mày đợi đấy!”
Hồ Sa cũng bay đến không trung, tay cầm bảo kiếm.
Lại nhìn, Ngọc Phi Yên cầm trong tay Bút Phán Quan giống trong lời đồn.
“La Sát đại nhân, giết chết cái lão tặc không biết xấu hổ kia!”
Có người ở phía dưới thét chói tai, cỗ vũ cho Ngọc Phi Yên.
“Đúng! Giết hắn!”
Thanh âm ủng hộ rất lớn, Hồ Sa nghe xong, cười ha hả lên.
“Bọn ngu xuẩn các ngươi! Thật sự là quá ngu xuẩn! Nàng bất quá chỉ là một Vũ Vương, lão phu đã là Vũ Thần! Vũ Vương giết chết Vũ Thần, các ngươi là đang mơ mộng hão huyền sao? Thứ ngu xuẩn!”
Tất cả người ủng hộ Ngọc Phi Yên bị Hồ Sa mắng liên tiếp.
Lập tức, có người không phục kêu lên.
“Ngọc đại nhân Đại Chu quốc cũng là Vũ Vương, nhưng nàng chém đầu Vũ Thần Chu Liệt, ai nói đây là không thể nào!”
“Phải đấy! Chuyện Ngọc đại nhân có thể làm được, La Sát đại nhân cũng có thể làm được!”
“La Sát đại nhân không thể kém hơn so với Ngọc đại nhân!”
Không thể không nói, lực lượng thần tượng là vô hạn.
Các tân khách đã đem Ngọc Phi Yên làm hóa thân của chính nghĩa, làm sao cũng không chịu tin thần tượng của mình sẽ thua, mọi người vốn muốn rời khỏi hội trường đừng ngừng lại, thành hậu thuẫn kiên cố nhất của Ngọc Phi Yên.
“Không phải mọi người đều có thiên phú tốt như vậy! Cũng không phải tất cả mọi người có cơ hội tốt như thế!”
Hồ Sa hiển nhiên đối với lời của mọi người cũng không thèm để ý.
“Hôm nay, lão phu liền ở trước mặt các ngươi, giết chết Ngọc La Sát!”
“Lão phu muốn cho các ngươi biết được, đây là một nơi dùng nắm đấm để nói chuyện! Không phải ồn ào nháo nháo là có thể thành chuyện!”
Nếu như nói lúc trước Hồ Sa chỉ có bảy phần ý nghĩ muốn giết chết Ngọc Phi Yên, sau khi nhìn thấy y thuật của nàng đuổi kịp và vượt qua hai đại môn phái Dược Vương Các cùng Độc Tông, Hồ Sa đã động mười phần sát niệm.
Thiếu nữ này còn trẻ như vậy, đã có thành tựu cao như vậy, con đường tương lai của nàng nhất định rất dài, thành tựu nhất định sẽ xa xa cao hơn chính mình.
Đối với người có thể uy hiếp địa vị chính mình, Hồ Sa vẫn đều hết sức coi là kẻ thù.
Huống chi Ngọc Phi Yên còn kiêu ngạo như vậy, ở dân gian còn có uy vọng cao như thế.
Điều này làm cho Hồ Sa càng thêm sợ hãi sợ hãi, hắn sợ hãi chính mình chung quy một ngày sẽ bị Ngọc Phi Yên thay thế.
Như vậy sao được chứ!
Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Phải ở thời điểm nàng còn chưa trưởng thành giết chết nàng!
Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh!
Sát niệm trong mắt Hồ Sa, Ngọc Phi Yên làm sao không hiểu.
Muốn giết ta?
Ngươi đây là đang tự thôi miên sao?
“Hồ Sa lão tặc, ai nói cho ngươi biết ta là Vũ Vương?” Ngọc Phi Yên song chưởng mở ra, kim quang bày ra.
“La Sát đại nhân là Vũ Thần!”
“Trời ạ, Vũ Thần trước đó tiến giai thì ra chính là La Sát đại nhân!”
“Tim của ta phổi của ta! La Sát đại nhân mấy ngày trước không phải là Vũ Vương sao, thế nào lập tức lại tiến giai thành Vũ Thần? Đây là vượt cấp tiến giai, ta không xong rồi, ta muốn hôn mê!”
Tiếng hoan hô trên sân đã đạt đến cao điểm nhất lịch sử.
Bởi vì, bọn họ chứng kiến kỳ tích!
Vũ Thần trẻ tuổi như thế! Còn là Dược Hoàng!
Đây là chuyện chưa từng xuất hiện trên phiến đại lục này.
Người thiếu nữ này sẽ được ghi vào sách sử đại lục, hôm nay, cũng sẽ được ghi vào trong sách sử!
“Lại là ngươi!” Vừa thấy tình cảnh này, Hồ Sa kinh hãi không thôi, hắn ở trong Quy Vu thành tìm mấy ngày, chính là muốn tìm cái người tiến giai thành Vũ Thần kia.
Không nghĩ tới, người này cư nhiên là Ngọc Phi Yên!
Đáng giận!
Hồ Sa bây giờ là hối hận muốn chết.
Lúc trước ở cửa phân bộ Dược Vương Các, hắn nên giải quyết nhanh chóng, giết chết Ngọc Phi Yên.
Nếu không, làm sao có thể lại có một loạt biến cố sau này!
Thật sự là hối hận không thôi!
“Hồ Sa, ngươi muốn chết như thế nào đây?”
Bột phấn màu hồng trong tay Ngọc Phi Yên, nhìn thấy hết sức xinh đẹp, nhưng trực giác nói cho Hồ Sa, đây là độc dược.
“Ngọc La Sát, ngươi là Vũ Thần, chúng ta nên dùng cách tỷ thí của võ sĩ để quyết định thắng bại!” Hồ Sa nuốt một ngụm nước bọt, lui về phía sau vài bước.
Hắn lần này thật sự là tính sai!
Thế nào không nghĩ tới, Ngọc Phi Yên còn là Dược Hoàng chứ!
Nếu nàng có thể giải được độc của Độc Tông, nhất định chính mình cũng là cao thủ chế độc!
Cùng một người là Vũ Thần Dược Hoàng nói đạo lý, đối phương hoàn toàn sẽ làm hắn không có đạo lý để nói.
“A! Hiện tại ngươi theo ta nói tinh thần của võ sĩ à? Ai nói cho ngươi biết ta muốn dùng thân phận Vũ Thần tỷ thí với ngươi? Ta là Dược Hoàng, tự nhiên là dùng thủ pháp dược sư so tài cùng ngươi!”
Ngọc Phi Yên cũng không muốn dây dưa nhiều lời cùng Hồ Sa.
Vừa rồi cứu năm đứa trẻ, nàng đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, lúc này tốt nhất là tốc chiến tốc thắng.
Nghĩ đến đây, Ngọc Phi Yên vung một túm độc dược màu hồng phấn ra ngoài, dọa đến mức Hồ Sa bỏ chạy.
“Ngọc La Sát, ngươi rất đê tiện!”
“Hồ Sa, ngươi đây là đang khiêu chiến quyền uy của Dược Hoàng sao?”
Ngọc Phi Yên cười, lại vung tiếp một túm độc phấn màu hồng ra ngoài. Trên người nàng tựa hồ có độc phấn cuồn cuộn không ngừng, căn bản chính là lấy hoài không hết, dùng hoài không cạn.
Hồ Sa chạy trốn nhanh chóng, Ngọc Phi Yên lại ở phía sau hắn không nhanh không chậm đuổi theo.
Nhưng cứ không nhanh không chậm như vậy, lại thủy chung vẫn duy trì khoảng cách năm thước cùng Hồ Sa, vô luận Hồ Sa nhanh cỡ nào, Ngọc Phi Yên đều ở phía sau hắn năm thước, loại này áp lực trước nay chưa từng có, khiến cho Hồ Sa bị áp lực tâm lý rất lớn.
“Ngươi chạy à! Chạy nhanh lên!”
“Đúng rồi, ta đã quên nói cho ngươi biết, hiện tại chính là gió Tây Nam, đúng ngay hướng ngươi thổi qua đấy!”
Ngọc Phi Yên cười khanh khách mở ra năm ngón tay, bột phấn màu hồng nhạt bay bay, bay tới phương hướng của Hồ Sa.
“Ngọc La Sát, ngươi điên rồi!”
Hồ Sa hung hăng nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên, cuối cùng cắn răng một cái, nhằm đám người vô tội trên khán đài.
Ngọc La Sát, nếu bọn họ sùng bái ngươi như vậy, mà ngươi lại hy vọng ta chết như thế, vậy ta sẽ kéo theo những người kia lót lưng!
Ta xem chuyện này truyền ra, ngươi còn có thể có thanh danh tốt gì!
Dù sao ta không giết bá nhân, bá nhân lại bởi vì ta mà chết.
Chuyện này ngươi cũng không thoát khỏi liên hệ!
Nhìn ra Hồ Sa chui vào nơi nhiều ngươi, Ngọc Phi Yên chỉ vào Hạ Hầu Kình Thiên, “Này! Ngươi còn muốn xem cuộc vui tới khi nào hả!”
Đây là Ngọc Phi Yên lần đầu tiên hướng Hạ Hầu Kình Thiên mở miệng, tuy lời của nàng một chút cũng không lễ phép, còn mang theo thầm oán hờn dỗi, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên nghe thấy trong lòng vui tươi hớn hở.
Mèo con, nàng rốt cục nhớ tới gia! Rốt cục biết được gia là núi dựa của nàng!
Biểu hiện lần này thật không tệ, có tiến bộ!
Toàn thân Hạ Hầu Kình Thiên bị bọt khí màu hồng vây quanh, mà ngay cả Hàm Tử đều cảm giác được chủ nhân vui vẻ.
Má ơi!
Hàm Tử vừa nhìn thấy cảnh tượng này, sợ run cả người.
Thì ra chủ tử chính là thích bị tiểu cô nương quát bảo!
Đây là…… Thể chế chịu ngược sao?
Hàm Tử còn chưa nghĩ xong, Hạ Hầu Kình Thiên đã một cước chân đem Hàm Tử đá ra ngoài.
Chủ nhân, ngươi thế nào hãm hại luân gia!
Làm sao có thể như thế!
Vì sao bị thương luôn là luân gia!
Mông nhỏ của luân gia……
Hàm Tử nỉ non trên không trung bay lên, sau khi nhìn thấy Hồ Sa hung hăng, Hàm Tử một bụng tức giận toàn bộ bốc lên.
Đều tại ngươi cái tên xấu xa này!
Luân gia rõ ràng thoải mái, hiện tại lại trúng một cước của chủ nhân!
Luân gia muốn báo thù!
Nghĩ đến đây, móng vuốt dài rộng của Hàm Tử quét qua, giống như chụp muỗi, một tay chụp Hồ Sa lên mặt đất.
“Ngao —— ô ——”
Hàm Tử sau khi đắc thủ vui vẻ kêu lên, thanh âm kinh thiên động địa, dọa đến mức mọi người liên tục che lỗ tai. Đây là quái vật gì? Nhìn như là một con chó, nhưng mà có chó khôi ngô hùng tráng như thế sao?
Lại hồi tưởng, vừa rồi chó này chung một chỗ với Hạ Hầu Kình Thiên, có vẻ là sủng vật của hắn.
Vì thế, rất nhiều người bắt đầu mặt đầy nước mắt.
Chó thật hung hãn!
Quả nhiên, có kỳ chủ tất có kỳ sủng (sủng vật).
Hạ Hầu Kình Thiên hung tàn như vậy, nuôi chó cũng hung tàn như thế! Thật sự là quá kinh khủng!
Đối phương lại là Vũ Thần đấy!
Vũ Thần đấy!
Một con chó dễ dàng đem Vũ Thần chụp bay, chủ nhân của nó rốt cuộc làm cho người ta sợ hãi bao nhiêu đây!
Hàm Tử nào biết đâu rằng biểu hiện của mình, trực tiếp ảnh hưởng đến địa vị của Hạ Hầu Kình Thiên trong lòng mọi người, nó vui vẻ chạy đến trước mặt Ngọc Phi Yên, lấy đầu cọ nàng.
Tiểu cô nương, luân gia biểu hiện thế nào?
“Rất tuyệt!”
Ngọc Phi Yên vươn ngón tay cái.
“Hàm Tử rất trâu!”
“Ngao —— ô ——” Có được khen ngợi của Ngọc Phi Yên, Hàm Tử lại đắc ý, lăn vài cái trên mặt đất, cuối cùng đứng lên, cố gắng lắc lắc, bụi lập tức bay lên.
Hồ Sa bị đánh ngã trên đất, hắn thế nào cũng không tin tưởng mình thua ở dưới móng vuốt của một con chó.
Đây là sỉ nhục!
Sỉ nhục cực lớn!
Ho hai cái ra máu, Hồ Sa không cam lòng nhìn Hàm Tử cùng Ngọc Phi Yên.
Không thể nhận thua như vậy! Không thể!
Hồ Sa điều động tất cả huyền lực toàn thân, một kiếm đâm về phía sau lưng Ngọc Phi Yên.
“Phanh ——”
Không đợi Hồ Sa kề đến Ngọc Phi Yên, một đạo thân ảnh màu tím xuất hiện, Hạ Hầu Kình Thiên ở phía sau một cước trực tiếp đá vào trên cằm Hồ Sa.
“Răng rắc ——”
Một tiếng, hàm dưới của Hồ Sa vỡ vụn, quỳ rạp trên mặt đất, hai tay ôm cằm, cả người phát run.
“Gia ghét nhất có người dùng thủ đoạn bỉ ổi đánh lén! Ngươi vừa rồi đã phạm vào sai lầm một lần, đây là lần thứ hai!”
Hạ Hầu Kình Thiên một thân tử y phiêu dật, hoa Diên Vĩ trên tử y chậm rãi chuyển động trong gió, hắn từng bước một đi về phía Hồ Sa, khí tức cường đại, khiến cho Hồ Sa không ngừng lui về phía sau.
“Ngươi muốn làm gì…..”
Hồ Sa nói chuyện đã bắt đầu thều thào, nhưng điều này cũng không thể che dấu nội tâm sợ hãi của hắn.
Hắn rõ ràng là Vũ Thần, đối phương bất quá là một Vương gia, hắn vốn không nên sợ hãi Hạ Hầu Kình Thiên như vậy!
Tuy Hồ Sa hiểu được đạo lý kia, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy Hạ Hầu Kình Thiên lúc này thật đáng sợ…… Giống thần Địa Ngục chưởng quản tử vong!
Hạ Hầu Kình Thiên cũng không có tâm tình tốt giải thích mình muốn làm gì cho Hồ Sa, hắn trực tiếp dùng hành động nói cho Hồ Sa, gia muốn chỉnh chết ngươi!
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết ngân nga lại thê lương, từ một góc hội trường truyền đến.
Tiếng kêu thảm thiết kia, làm cho người tâm hoảng ý loạn.
Chờ mọi người tâm tình bình phục, vừa nhìn thấy hình ảnh kia, trong lòng mọi người lại thoải mái phập phồng.
Đây là, cứng rắn giẫm đứt tay của Vũ Thần?
Có người nhát gan nuốt nuốt nước miếng, sau lại rụt lui cổ, kéo vào trong cổ áo của mình. Nhưng dù vậy, cũng ngăn không được hàn ý đầy trời!
Lâm Giang Vương này, vẫn là bưu hãn trước sau như một!
Không, hắn tựa hồ so với trước kia càng thêm tàn bạo!
Chân pháp của Hạ Hầu Kình Thiên rất độc đáo, hắn giẫm đứt từng ngón tay phải mà Hồ Sa vừa rồi muốn tập kích Ngọc Phi Yên, cuối cùng cầm kiếm của Hồ Sa lên.
“Ai nha, thật sự là rất đáng tiếc! Ngón tay đều nát vụn rồi, về sau cũng không có cách nào cầm kiếm! Nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng, cánh tay kia đều phế bỏ. Không bằng, ta giúp ngươi một phen!”
Hạ Hầu Kình Thiên cười, kiếm quang chợt lóe, trực tiếp chém xuống cánh tay phải của Hồ Sa, cuối cùng mũi kiếm móc cánh tay phải, quăng cho Hàm Tử.
“Hàm Tử, đây chính là thịt của Vũ Thần! Ngươi nếm thử, có phải cùng mùi vị thịt người bình thường không giống?”
Hàm Tử ngửi ngửi, lắc đầu, một tát đem cánh tay cụt xếp thành bánh thịt, cuối cùng còn tiểu một phát lên phía trên.
Chủ nhân, luân gia lại rất soi mói!
Mới không cần ăn thứ này!
Bẩn chết đi được!
“Không tệ! Có khí phách!”
Hạ Hầu Kình Thiên khen ngợi nói, sau đó vứt kiếm ở trước mặt Hồ Sa.
“Trước đại hội ngươi không phải hỏi gia, có nhớ tình huống làm con tin ở Tần Trị quốc hay không? Gia đã nói, gia sẽ không quên! Gia vẫn đều nhớ rõ đấy!”
Giọng nói của Hạ Hầu Kình Thiên thanh quý, chu sa giữa mi hắn cũng khiến hắn trông có vẻ xuất trần thoát tục hơn.
Nếu xem nhẹ những thủ đoạn của hắn vừa rồi, đây chính là một mỹ nam cực kỳ có tính lừa gạt……
“Ngươi yên tâm, gia sẽ không giết ngươi! Gia sẽ đích thân đưa ngươi quay lại Tần Trị quốc!”
“Không, không ——”
Hồ Sa đau đến sắc mặt trắng bệch, hắn ôm chỗ bị thương, dùng sức lắc đầu.
Hắn tình nguyện chết, cũng không muốn bị Hạ Hầu Kình Thiên nhục nhã như thế!
Hạ Hầu Kình Thiên làm gì có lòng tốt như thế, làm sao có thể đưa hắn quay lại Tần Trị quốc.
Trừ phi…… Đại Chu quốc xuất binh với Tần Trị quốc.
Hồ Sa hết sức hiểu biết Hoàng Thượng hiện tại của Tần Trị quốc, hắn cũng không phải loại người niệm tình cũ nói chuyện ân đức.
Nếu Hồ Sa thật sự bị người phế đi, còn bị Hạ Hầu Kình Thiên đuổi về Tần Trị quốc, nhục nhã Tần Trị quốc, Hoàng Thượng chẳng những sẽ sinh ra oán niệm, còn có thể giết chết người nhà Hồ Sa cho hả giận……
“Yến vương, Yến vương!”
Yến vương cứu mạng!
Hồ Sa hiện tại nhớ tới Thiên Dạ Tuyết, hắn lúc này không có lựa chọn nào khác.
“Kêu ta làm cái gì?”
Thiên Dạ Tuyết đã thu phục Đại trưởng lão.
Phương pháp của nàng rất đơn giản, Ngọc Phi Yên cho nàng độc dược, Thiên Dạ Tuyết trực tiếp vung qua, Đại trưởng lão liền ngất đi.
Thiên Dạ Tuyết cùng các trưởng lão Dược Vương Các trói chặt Đại trưởng lão lại, đệ tử Độc Tông cũng bị Thiên Dạ Tuyết tiêu diệt rất nhiều!
“Cứu ta ——”
Hồ Sa cầu xin nhìn Thiên Dạ Tuyết, “Cứu……”
“Ngươi đang nằm mơ sao? Đến bây giờ còn chưa tỉnh lại à? Ngươi đều muốn giết Sát Sát, muốn giết ta, lúc này còn muốn ta cứu ngươi? Xem ra ngươi thật sự là lão hồ đồ! Tần Trị quốc đã không cần ngươi!”
Lời Thiên Dạ Tuyết, khiến cho Hồ Sa tuyệt vọng không thôi.
Không thể chết được!
Ít nhất, không thể chết nhục nhã như vậy!
Hồ Sa vươn tay trái muốn nắm lấy bảo kiếm trên mặt đất, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) ai mà biết bảo kiếm bị người một cước đá văng ra.
Lại nhìn, đứng ở trước mặt hắn, chính là Mộc Thiểm Hi.
“Lão tặc, ta muốn giết chết ngươi!”
Mộc Thiểm Hi hai mắt đỏ bừng, hận không thể lập tức ăn thịt Hồ Sa, uống máu của hắn.
Bất quá, sau khi Mộc Thiểm Hi nhìn thấy thủ đoạn chỉnh Hồ Sa của Hạ Hầu Kình Thiên, cũng học được một chiêu, chính là làm thế nào cho đối phương sống không bằng chết.
Nàng vung nhuyễn kiếm, từng mảnh từng mảnh, cắt xuống thịt trên đùi trên người Hồ Sa.
Kiếm pháp của Mộc Thiểm Hi rất tốt, mỗi một miếng thịt lớn nhỏ giống nhau, chỉ chốc lát sau, trên người Hồ Sa khắp nơi đều là lỗ máu, máu tươi lưu lại cuồn cuộn.
“Tam thẩm, làm tốt lắm! Bất quá ngươi đã quên một người!”
Thiên Dạ Tuyết nhấc Liệt Khuyết bị buộc chặt, vứt hắn ở bên cạnh Hồ Sa.
“Hai người kia, cũng không thể buông tha!”
Thiên Dạ Tuyết là nữ tử, đương nhiên biết được tâm tình của Mộc Thiểm Hi.
Thời đại này tuy rằng có vẻ cởi mở, nhưng nữ tử thất trinh vẫn là một chuyện cực kỳ không tốt.
Đặc biệt là trải qua loại bi thảm tàn khốc như thế, sẽ mang lại ám ảnh to lớn trong lòng nữ tử, cho nên hai người này Mộc Thiểm Hi phải tự mình xử quyết.
“Đừng giết ta! Đều là hắn tìm ta muốn hương liệu, không quan hệ đến ta!”
Liệt Khuyết lúc này sửa lại bộ dáng diễu võ dương oai vừa rồi, quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu.
“Tiểu thư, cầu tha cho ta, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho ngươi! Cô nãi nãi, lão tổ tông! Ta cầu ngươi!”
Lời Liệt Khuyết cũng không khiến cho Mộc Thiểm Hi trở nên mềm lòng.
Bởi vì Ngọc Phi Yên, cho nên âm mưu của Hồ Sa cùng Liệt Khuyết không có thực hiện được.
Nếu không có Ngọc Phi Yên, hôm nay nàng liền biến thành người bị hại, người khóc rống chảy nước mũi chính là nàng!
Đối đãi địch nhân, tuyệt đối không thể mềm lòng!
Mộc Thiểm Hi tay phải nhanh chóng, nhuyễn kiếm nhanh chóng ở trên người Liệt Khuyết cùng Hồ Sa lưu lại vết thương, nàng càng như vậy, cảm xúc càng dao động lợi hại, cuối cùng cả người ngửa ra sau ngã xuống.
“Thiểm Hi!”
Ngọc Thiên Huyết từ phía sau tiếp được Mộc Thiểm Hi ngất đi, Ngọc Phi Yên lập tức tiến lên bắt mạch cho nàng.
“Trở về ta kê một phương thuốc hoạt huyết hóa ứ, tiêu tan uất ức trong lòng sẽ không sao nữa!”
Ngọc Phi Yên thật không ngờ chuyện tối qua sẽ ảnh hưởng đến Mộc Thiểm Hi lớn như vậy, nàng nhất định là đem ủy khuất cùng khó chịu giấu ở trong lòng không cách nào phát tiết ra ngoài, cho nên mới thành như thế.
“Tam thúc, ngươi yên tâm đi!”
Dù cho có sự cam đoan của Ngọc Phi Yên, Ngọc Thiên Huyết vẫn không cách nào yên tâm được.
Ở trong mắt của hắn, Mộc Thiểm Hi vẫn luôn là tính cách thẳng thắn cởi mở, ai mà biết nàng để tâm vào chuyện vụn vặt lợi hại như vậy! Thật sự là một nha đầu ngốc!
Chờ Mộc Thiểm Hi thật vất vả tỉnh lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Ngọc Thiên Huyết, Mộc Thiểm Hi “oa” một tiếng, liền ôm Ngọc Thiên Huyết gào khóc lên.
“Đừng sợ! Thiểm Hi, có ta ở đây, ta sẽ bảo hộ ngươi!”
Nghe xong lời này, Mộc Thiểm Hi lại buông tay ra, sợ hãi rời khỏi vòng ôm của Ngọc Thiên Huyết.
“Sao thế?”
Thân thể ấm áp trong lòng đột ngột rời khỏi, Ngọc Thiên Huyết thật không quen.
“Ta không sao! Ta sẽ kiên cường lên! Thực xin lỗi, khiến cho mọi người lo lắng!” Mộc Thiểm Hi lau nước mắt, muốn đứng lên, lại bị tay Ngọc Thiên Huyết bắt lấy.
“Thiểm Hi, có ủy khuất không nên giấu ở trong lòng! Có thể nói cho ta biết, ta giúp ngươi bài ưu giải nạn!”
Lời Ngọc Thiên Huyết, khiến cho mũi Mộc Thiểm Hi chua xót, nước mắt rớt xuống dưới.
“Không cần! Ngươi nói rất đúng, ta và ngươi thân phận khác nhau, ngươi là binh, ta là phỉ, trước kia là ta nghĩ quá nhiều, chờ đợi quá nhiều. Ta thật không ngờ, thế giới bên ngoài đáng sợ như vậy! Chờ đại hội Đấu Dược chấm dứt, ta về vụ hải trước, vẫn là trong nhà tốt hơn……”
Mộc Thiểm Hi đột nhiên nhắc tới phải rời khỏi, trong lòng Ngọc Thiên Huyết đau giống như bị đao cắt.
Vì sao lại như thế?
Không phải đã quyết định cùng với nàng phân rõ giới hạn sao?
Vì sao thật sự đến lúc này, trong lòng lại đau như vậy?
Thấy bộ dáng si ngốc của Ngọc Thiên Huyết, Mộc Thiểm Hi đứng lên, xoay người muốn đi, ai mà biết Ngọc Thiên Huyết đột nhiên đuổi theo, từ sau lưng ôm lấy nàng.
“Thiểm Hi, đừng đi!”
Ngọc Thiên Huyết khó khăn hộc ra vài chữ.
“Đừng rời khỏi ta, Thiểm Hi!”
Ngọc Thiên Huyết rốt cục hiểu được, cái loại đau lòng này là gì. Nàng, chính là gốc xương sường hắn cực khổ tìm kiếm kia, cho nên mới đau, mới khổ sở, mới có thể thấy nàng rơi lệ, lòng hắn đau như cắt.
“Huyết, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?”
Thân thể Mộc Thiểm Hi hơi hơi phát run.