[Dịch]Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu
Chương 80 : Gạo sống? Nấu cơm? Làm sao nấu?
Ngày đăng: 09:03 07/09/19
Edit: Tuyết Ảnh Nhi
“Ta biết, ta rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì.”
Ngọc Thiên Huyết đứng ở trước mặt Mộc Thiểm Hi, dịu dàng nhìn mặt của nàng, hơn nữa đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt của nàng, “Thiểm Hi, ta nghĩ thông rồi, ta muốn ở cùng nàng.”
Đợi lâu như vậy, rốt cục nghe thấy lời mình muốn nghe, Mộc Thiểm Hi cắn môi, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
“Nhưng mà trước đó ngươi không phải nói như vậy! Ngươi nói, ngươi nói……”
Mộc Thiểm Hi lời còn chưa ra khỏi miệng, Ngọc Thiên Huyết đã cúi đầu hôn vào môi đỏ mọng đầy đặn của nàng, ngăn chặn lời phía sau của nàng.
“Sát Sát, Tam thúc thật nóng bỏng!”
Thiên Dạ Tuyết huýt một tiếng sáo vang dội, lấy tay huých khủy tay của Ngọc Phi Yên.
“Nhìn Tam thúc ngươi bộ dáng rất tao nhã, không nghĩ tới hắn kỳ thật chính là một bó củi bùng cháy!”
Thiên Dạ Tuyết đánh giá rất đúng chỗ, Ngọc Phi Yên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết nhiệt tình như vậy.
Xem ra, Mộc Thiểm Hi lần này là chạy không thoát!
Vốn bởi vì chuyện của Độc Tông, khiến cho không khí hội trường có chút âm u, hiện tại Ngọc Thiên Huyết cùng Mộc Thiểm Hi người hữu tình cuối cùng thành đôi, tựa như một ánh sáng khiến cho tâm tình của mọi người nháy mắt tốt hơn.
Móng vuốt dài rộng của Hàm Tử che đi ánh mắt, biểu tình hết sức ưu thương.
Muội tử tốt đều là của người khác!
Muội tử ngực to a……
Mộc Thiểm Hi không nghĩ tới Ngọc Thiên Huyết vẫn luôn lạnh như băng, cư nhiên cũng có một mặt nhiệt tình như vậy.
Xung quanh từng đợt tiếng ồn vang lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn màu lúa mạch của Mộc Thiểm Hi, dần dần biến thành giống như quả táo đỏ.
Chờ Ngọc Thiên Huyết buông tay ra, Mộc Thiểm Hi một đầu chui vào trong vòng ôm ấm áp của hắn, đem mặt dấu đi.
Thật sự là mắc cỡ chết được! Bọn họ lại hôn ở trước mặt nhiều người như vậy, đây được xem như một nụ hôn định tình sao……
Ngọc Thiên Huyết ý thức được chính mình kích động, một đám tiểu bối chung quanh đều dùng ánh mắt sáng long lanh theo dõi hắn, lúc này, trên mặt hắn cũng không nhịn được.
“Thiểm Hi, đừng trốn nữa!”
Ngọc Thiên Huyết đỏ mặt sờ đầu Mộc Thiểm Hi.
“Không, ta không ra! Ta không còn mặt mũi nhìn người nữa! Bọn họ đều đang chê cười ta!”
Mộc Thiểm Hi gắt gao ôm Ngọc Thiên Huyết, trong lòng nghĩ, thật vất vả ngươi mới nguyện ý cùng ta ở chung một chỗ, ta mới không dễ dàng buông tay đâu!
“Không có ai cười nàng, thật đấy!”
Đối với Mộc Thiểm Hi tính trẻ con, Ngọc Thiên Huyết thật đúng là hết cách.
Dù sao, là hắn làm chuyện như vậy đối với nàng, nói đi nói lại vẫn là vì hắn quá kích động!
Cũng không biết làm sao, Ngọc Thiên Huyết chính là không muốn nhìn thấy Mộc Thiểm Hi rơi lệ.
Thấy nàng nhắc tới lời nói lúc trước của mình, Ngọc Thiên Huyết liền sốt ruột, sợ nàng đi cho nên mới biết dùng phương thức trực tiếp nhất biểu đạt tình cảm của chính mình, trong lúc nhất thời đã quên đây là nơi trước công chúng, còn có nhiều ánh mắt như vậy nữa……
“Ta mới không tin đấy! Ta lần này thật mất mặt lớn rồi!”
Mộc Thiểm Hi cách quần áo, cắn lấy cơ bắp ở ngực của Ngọc Thiên Huyết.
“Ta mặc kệ, ngươi phải phụ trách đối với ta!”
“Được được, ta khẳng định sẽ phụ trách đối với nàng, nàng yên tâm!”
“Đàn ông các ngươi đều nói thật dễ nghe! Ngươi hiện tại đáp ứng, về nhà phụ thân ngươi không muốn, ngươi khẳng định lại biến thành như trước kia, đối với ta lạnh như băng!”
Lời này của Mộc Thiểm Hi xem như nói trúng tử huyệt.
Ngọc Kinh Lôi là một người yêu * trên ý nghĩa truyền thống, nếu biết được con dâu là hải tặc, hắn thật đúng là làm được chuyện lấy gia pháp xử trí Ngọc Thiên Huyết.
Thấy Ngọc Thiên Huyết không nói gì, Mộc Thiểm Hi im miệng.
“Ta chỉ biết, ngươi dỗ ta vui vẻ! Phụ thân ngươi khẳng định sẽ không thích ta……”
Vốn dĩ không khí rất tốt, lúc này lại lâm vào cục diện bế tắc.
Mộc Thiểm Hi đưa ra vấn đề hết sức khách quan.
Ngọc Kinh Lôi là một người nói một không hai, nếu hắn không thừa nhận Mộc Thiểm Hi, Ngọc Thiên Huyết chẳng lẽ muốn mang trên lưng tội danh bất trung bất hiếu? Đó cũng là điều Mộc Thiểm Hi không muốn nhìn thấy!
“Tam thẩm, ta cảm thấy ngươi thật sự là lo lắng quá nhiều!”
Thiên Dạ Tuyết một bên xem náo nhiệt lúc này đứng ra, giúp Ngọc Thiên Huyết một phen.
“Thật ra các ngươi có thể gạo nấu thành cơm! Vậy không phải được rồi sao! Đến lúc đó mang theo tôn tử béo mập trở về, lão nhân gia khẳng định vui vẻ đến chết, nơi nào sẽ thầm oán chứ!”
Gạo nấu thành cơm!
Ngọc Phi Yên xém chút sặc nước miếng.
Tuyết, ngươi lợi hại!
Rất trâu! Đề ra đề nghị như thế cho Tam thúc ta!
Bất quá biện pháp này quả thật không tệ, Ngọc Phi Yên biết, Ngọc Kinh Lôi tuy mặt ngoài rất nghiêm khắc, kỳ thật là một lão nhân rất ôn hòa.
Đặc biệt là Ngọc gia đã trải qua nhiều thiệt hại nghiêm trọng như thế, nếu thật có chuyện sinh con trai đưa vào, lão gia tử khẳng định cao hứng!
“Hỗn tiểu tử, ngươi nói bậy cái gì đó!”
Ngọc Thiên Huyết lúc này thật sự là đỏ mặt, không thể không nói đề nghị này của Thiên Dạ Tuyết rất thực dụng…… Cho nên xưng hô Ngọc Thiên Huyết đối với Thiên Dạ Tuyết, cũng từ Yến vương xa cách biến thành “Hỗn tiểu tử” vô cùng thân thiết.
“Tam thúc, ta nói đều là lời nói thật!”
Thiên Dạ Tuyết vẻ mặt ủy khuất.
“Nếu ta gặp được người yêu mến, bất chấp tất cả sẽ trói hắn bái đường thành thân cùng ta! Vào động phòng, tiên trảm hậu tấu lại nói! Chuyện tình cảm không thể giảng đạo nghĩa cùng đạo đức!”
Lời của Thiên Dạ Tuyết, khiến cho Hạ Hầu Kình Thiên một bên vẫn đang trạng thái trạng thái trầm mặc bỗng nhiên nhìn về phía Ngọc Phi Yên.
Ánh mắt kia đỏ rực giống như sói đói khát.
Tiền trảm hậu tấu?
Trói đến thành thân?
Vào động phòng, gạo nấu thành cơm!
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Hầu Kình Thiên cảm kích một người như vậy. Đây là hắn từ chỗ Yến vương phong lưu phóng khoáng học được gì đó! Thiên Dạ Tuyết quả nhiên danh bất hư truyền, là cao thủ trong cao thủ!
Gia lên tư thế!
Thật sự là nghe vua nói chuyện một buổi, còn hơn mười năm đọc sách!
“Thụ giáo!”
Vốn là lời Thiên Dạ Tuyết khuyên giải an ủi Mộc Thiểm Hi cùng Ngọc Thiên Huyết, kết quả ngược lại là Hạ Hầu Kình Thiên hướng nàng ôm quyền cảm tạ, khiến cho Thiên Dạ Tuyết sửng sốt.
Lâm Giang Vương, ngươi đây không phải nói lệch rồi đấy chứ?
Tự dưng nửa đường cướp vai diễn như thế!
Thiên Dạ Tuyết chưa hiểu được ý tứ của Hạ Hầu Kình Thiên, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Ngọc Phi Yên lại bị ánh mắt của Hạ Hầu Kình Thiên nhìn chăm chú đến cả người nổi da gà.
Tên gia hỏa này muốn làm gì?
Tại sao lại như hổ rình mồi nhìn mình như thế?
Nàng không phải thịt tươi nhỏ, lại không thể lấp đầy bụng……
Mộc Thiểm Hi sau khi nghe lời nói của Thiên Dạ Tuyết, trong đầu toát ra hai tiểu nhân.
Một tiểu nhân nói, không được, nữ hài tử gia phải rụt rè! Không có tam môi lục sính, vậy chính là danh bất chính ngôn bất thuận!
Một tiểu nhân khác lại đang nhiệt tình gào hét, muội muội ngươi lớn mật tiếng lên trước! Làm gục hắn, đừng quay đầu! Cùng một chỗ! Sinh bánh bao!
Thấy Mộc Thiểm Hi không nói gì, Ngọc Thiên Huyết nghĩ rằng nàng còn đang thẹn thùng, vội vàng hướng người trẻ tuổi chung quanh nháy mắt.
“Khụ khụ! Các ngươi, nên làm gì thì làm đi! Có cái gì hay ho đâu!”
“Nếu Tam thúc lên tiếng, vậy chúng ta rời đi!”
Thiên Dạ Tuyết ôm song chưởng, cà lơ phất phơ đi đến bên cạnh Ngọc Phi Yên, “Sát Sát, cùng đi đi! Ở đây cũng không có người hoan nghênh chúng ta!”
“Này! Các ngươi đừng đi!”
Mộc Thiểm Hi rốt cục thò đầu ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng giống hai ráng mây hồng.
“Tiểu Ngọc muội muội, ngươi đừng đi!”
Mộc Thiểm Hi biết Ngọc Phi Yên là chất nữ ruột thịt của Ngọc Thiên Huyết, nàng phải gả cho Ngọc Thiên Huyết, còn rất hy vọng có được sự khẳng định của người Ngọc gia.
“Hi tỷ tỷ, ngươi gọi ta có chuyện gì không?”
“Ngươi gọi ta là Tiểu Ngọc muội muội, đây là không muốn làm Tam thẩm của ta sao?”
Ngọc Phi Yên cười đến hết sức ngọt ngào nhu thuận, nàng vừa nói như vậy, Mộc Thiểm Hi lại xấu hổ cực kỳ.
Lúc trước nàng muốn nhận thức Ngọc Phi Yên làm muội muội, còn nói cả đời đều là tỷ muội tốt, nhưng hiện tại thật sự là chênh lệch bối phận!
“Ngươi cái nha đầu xấu này! Ngay cả ngươi cũng chê cười ta!”
Mộc Thiểm Hi nhỏ giọng “Thầm oán” nói.
Mộc Thiểm Hi lúc này hoàn toàn có thể khẳng định, lúc trước ở tửu lâu Ngọc Phi Yên đã nhận ra Ngọc Thiên Huyết, cho nên lúc nàng muốn nhận thức tỷ muội, Ngọc Phi Yên mới có thể cười đến quái dị, hỏi nàng sẽ hối hận hay không.
Thật sự là một quỷ lanh lợi!
Lúc ấy đã giăng lưới, đợi nàng chui vào cơ đấy!
“Không có, ta là vui vẻ mà!” Biết Mộc Thiểm Hi lo lắng cái gì, Ngọc Phi Yên an ủi.
“Tam thẩm, kỳ thật gia gia ta rất dễ nói chuyện! Ngươi không cần khẩn trương như vậy! Gia gia cái gì đều nghe ta, cho nên, chuyện này cứ để ta lo, ngươi yên tâm đi!”
Có lời của Ngọc Phi Yên, Mộc Thiểm Hi rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nghĩ đến Hồ Sa cùng Liệt Khuyết.
“Bọn họ xử trí như thế nào?”
Mộc Thiểm Hi chỉ vào hai cái huyết nhân.
“Chết!”
Hạ Hầu Kình Thiên đối với hai người này không lưu tình chút nào, sau khi hắn nói ra chữ này, Liệt Khuyết bỗng nhiên cả người bắt đầu phát run, sau đó lập tức như quả bóng bắt đầu phồng lên.
“Không tốt, hắn muốn tự bạo! Mọi người cẩn thận!”
Ngọc Thiên Huyết vội vàng che chở Mộc Thiểm Hi.
Ai mà biết lời Ngọc Thiên Huyết vừa ra khỏi miệng, Liệt Khuyết đã biến thành một cái quả bóng siêu lớn, lăn đến nơi nhiều nhất giữa hội trường.
“Ha ha ha! Các ngươi đều đi chết đi! Độc Tông vĩnh viễn là sẽ không thua!”
Liệt Khuyết thét chói tai, một tiếng nổ mạnh lớn vang lên, mọi người căn bản là không kịp trốn tránh, có nhiều người chỉ ngơ ngác ngây ngốc đứng ngay tại chỗ, ngay cả ngồi xổm xuống ôm đầu cũng quên.
“Oanh ——”
Ở này thời khắc chỉ mành treo chuông, một ánh sáng hình tròn màu tím nhạt đem Liệt Khuyết bao phủ trong đó, từng đợt nổ đều ở tiến hành ở trong bọt khí hình tròn, hoàn toàn không có tổn hại đến đám người vô tội.
Mà ngay trước khi mọi người hồi tỉnh, áng sáng kia rất nhanh liền biến mất.
Cuối cùng chỉ để lại Liệt Khuyết bị nổ thành đống thịt nát nhìn không ra hình dạng trên mặt đất.
“Ngươi, ngươi……”
Hồ Sa dựa vào tường, run rẩy vươn tay trái chỉ vào Hạ Hầu Kình Thiên.
Quá kinh khủng!
Đây là…… Kết giới!
Trong truyền thuyết chỉ có cao nhân ở trên Thần Tôn mới có thể ngưng tụ ra kết giới thuộc về mình, Hạ Hầu Kình Thiên cư nhiên là Thần Tôn!
Điều này sao có thể!
Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, Hồ Sa thế nào cũng không nguyện ý tin tưởng con tin bị hắn xem thường sẽ lợi hại như vậy.
Thật sự là chơi chim cả đời, cuối cùng bị chim chọc mù hai mắt!
Nghĩ đến đây, Hồ Sa phun ra một ngụm máu.
Vừa rồi, tất cả mọi người bị Liệt Khuyết tự bạo dọa cho, không có người nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên ra tay. Chỉ có Hồ Sa từ bỏ cơ hội sống, không thể động đậy mới nhìn thấy một màn kinh hãi như thế.
Đây vẫn là tiểu hoàng tử đáng thương bị làm con tin ở Tần Trị quốc năm đó sao?
Hắn khi nào thì trở nên lợi hại như vậy?
Hồ Sa không hiểu, cũng không muốn đi suy xét những thứ này.
Thì ra ở cửa phân bộ Dược Vương Các người giáo huấn mình chính là Hạ Hầu Kình Thiên! Hắn thật đúng là đem Ngọc La Sát làm bảo bối!
Hồ Sa trước khi chết, rốt cục hiểu được căn nguyên bi kịch của mình là gì!
Có Hạ Hầu Kình Thiên tọa trấn, hắn căn bản không có cơ hội làm Ngọc Phi Yên bị thương, ngay từ đầu hắn chính là ba ba trong rọ, củi lửa bên dưới đã đốt rực chính là chờ hắn tự tiến vào.
Ha ha……
Hồ Sa lắc đầu, miệng vẫn nhắc đi nhắc lại :
“Sai lầm rồi! Sai lầm rồi!”
Đi lầm đường, chọn sai đối thủ, kết quả là làm cho mình chết không có chỗ chôn!
Hồ Sa chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ chết ở Lạc Hà Cốc, lấy phương thức như thế chết đi ——
Độc thoại của hắn dừng ở trong lổ tai của Hạ Hầu Kình Thiên, Hạ Hầu Kình Thiên cười lạnh, trong tay tử quang chợt lóe, cổ họng Hồ Sa bị chém đứt, một cái đầu ngã nhào trên mặt đất.
Lúc sắp chết, ánh mắt Hồ Sa đều mở thật lớn, không hề cam tâm, cũng có một ít vui mừng.
Ít nhất, hắn có thể chết ở trong tay một vị Thần Tôn! Cũng coi như viên mãn!
Hành vi tự bạo cuối cùng của Liệt Khuyết hoàn toàn dẫn đến công phẫn.
Rất nhiều tân khách xông lên hội trường, đối với đệ tử Độc Tông bị bắt quyền đấm cước đá, phát tiết sợ hãi cùng phẫn nộ của bọn họ.
Tức giận ngập trời, không ai có thể ngăn lại.
Chờ các tân khách rời đi, đệ tử Độc Tông bị bắt giữ gần như đều tắt thở.
Ngoại trừ Đại trưởng lão lúc bắt đầu đã bị Thiên Dạ Tuyết độc ngất xỉu, hắn đã bị Lâm chưởng môn giam giữ, âm mưu lần này của Độc Tông hoàn toàn bị bài trừ, hơn nữa có đến mà không có về, tổn thất thảm trọng.
“Cám ơn các ngươi! Cám ơn!”
Lâm chưởng môn đi ra chủ trì cục diện hỗn loạn, vừa mở đầu, hắn liền cảm tạ Ngọc Phi Yên cùng đám bằng hữu của nàng.
Nếu không phải bọn họ thấy việc nghĩa hăng hái làm, Dược Vương Các lúc này đây khẳng định thân bại danh liệt!
Đặc biệt là Ngọc Phi Yên, chính bởi vì nàng hấp dẫn lực chú ý của mọi người Độc Tông, ngăn trở âm mưu của chúng, toàn bộ hành động mới có thể thuận lợi như vậy.
“Lâm chưởng môn, người quá khách khí!”
Nhìn thoáng qua hội trường lộn xộn, Ngọc Phi Yên biết công việc thanh lý phía sau chẳng những nhiều, hơn nữa hết sức rườm rà.
Cho nên nàng chưa nói gì, chỉ là cùng Lâm chưởng môn thoáng giải thích một chút, liền cùng những người khác rời khỏi hội trường.
Biết Ngọc Phi Yên hôm nay hao phí rất nhiều tinh lực cần nghỉ ngơi, Lâm chưởng môn cũng không có nhiều khách sáo, chỉ là để cho Ngọc Phi Yên có cần gì trực tiếp phân phó.
Trở lại tiểu viện cư trú, Ngọc Phi Yên vừa vào cửa liền năm tư thế hình chữ “nhân” ở trên giường.
Đêm qua đầu tiên là giải cứu Hoắc thần y, kế đó Mộc Thiểm Hi gặp chuyện không may, sau lại giải độc cho Lâm chưởng môn, Ngọc Phi Yên căn bản không ngủ được bao nhiêu.
Từ buổi sáng hôm nay bắt đầu vẫn là trạng thái giương cung bạt kiếm như thế, nàng thủy chung thần kinh căng thẳng, kiên trì đến lúc này, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Ngọc Phi Yên thật sự là vừa mệt vừa buồn ngủ, nằm xuống chưa bao lâu liền thiếp đi.
“Nàng mệt muốn chết rồi!”
Sau khi xem xét Ngọc Phi Yên bình an vô sự, Mộc Thiểm Hi tay chân nhẹ nhàng đi ra đóng cửa lại.
“Để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi!”
“Ai nha!”
Đúng lúc này, Ngọc Thiên Huyết vỗ đầu mình một cái, “Nguy rồi nguy rồi! Ta cư nhiên quên một đại sự!”
Ngọc Thiên Huyết chợt cả kinh, thật sự dọa đến mọi người.
“Tam thúc, chuyện gì?”
Tiết Tường hiện tại cũng biết Ngọc Thiên Huyết là thúc thúc ruột của Ngọc Phi Yên.
Tuy hắn đã đem tình yêu đối với Ngọc Phi Yên chuyển hóa thành ái mộ cùng sùng bái, nhưng vị trước mắt này lại là trưởng bối! Phải hiếu kính cho tốt!
“Hôm nay là sinh nhật của La Sát! Là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng! Chuyện lớn như vậy ta lại quên, thật là đáng chết!”
Ngọc Thiên Huyết vừa nói, những người khác đều sửng sốt.
Mười lăm tuổi!
Có lầm hay không!
“Tam thúc, ngươi nói Sát Sát mới mười năm tuổi? Hôm nay mới thành niên? Ngươi xác định?”
Cằm Thiên Dạ Tuyết xém chút rớt trên mặt đất.
Tuy nàng biết Ngọc Phi Yên niên kỉ không lớn, nhưng cho tới bây giờ chưa nghĩ tới nàng còn là một tiểu nha đầu vị thành niên.
Vũ Thần kiêm Dược Hoàng mười bốn tuổi!
Đây hoàn toàn là nghịch thiên!
Thiên Dạ Tuyết bị kích thích không xong, hận không thể đâm mù cặp mắt của mình!
“Đương nhiên! Chuyện này ta còn cần lừa các ngươi sao!” Nói xong, Ngọc Thiên Huyết bắt đầu tiến vào trạng thái lầm bầm lầu bầu.
“Mười lăm tuổi, trưởng thành! Sinh nhật này nhất định phải chúc mừng thật tốt!”
“Hôm nay nàng mệt muốn chết rồi, làm chút gì cho nàng ăn đi? Mỳ trường thọ là nhất định! Thịt cá là món yêu thích nhất của nàng, thịt dê non cũng không thể thiếu, gà vịt thịt bò phải có, còn có rau dưa hoa quả, sau đó…… Lễ vật!”
Nghĩ đến cái này, Ngọc Thiên Huyết nóng nảy.
Lễ vật đâu?
Lễ vật trưởng thành hắn còn chưa có chuẩn bị nữa!
Đã đến lúc này rồi, để hắn đi đâu tìm lễ vật!
Lễ trưởng thành, đây là chuyện hết sức quan trọng! Hắn lại quên chuyện này, thật sự là thúc thúc không hợp cách!
Thấy Ngọc Thiên Huyết sốt ruột, Hạ Hầu Kình Thiên khóe miệng cong lên.
Gia đã sớm chúc mừng sinh nhật của mèo con, lễ vật cũng đã tặng, gia lại nhớ rõ ràng hơn so với Tam thúc đấy!
Trong lòng cao hứng, Hạ Hầu Kình Thiên lại như trước dựng thẳng lỗ tai đem lời của Ngọc Thiên Huyết đều ghi nhớ.
Thì ra mèo con thích ăn cá! Không hổ là mèo con! Thịt dê non cũng thích? Cái này phải nhớ kỹ!
Ngọc Thiên Huyết vẻ mặt cằn nhằn, Mộc Thiểm Hi lại ở bên cạnh cùng Thiên Dạ Tuyết nói thầm.
“Ta đã nói với ngươi! Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ngọc, ngươi cần phải biểu hiện cho tốt! Nghe nói, bắt lấy tâm một nữ nhân, trước hết phải bắt được dạ dày của nàng.”
Thiên Dạ Tuyết một bên nghe, một bên gật đầu, cuối cùng mạnh cảm thấy tình huống này không thích hợp.
Tam thẩm, ngươi đây là muốn tác hợp ta cùng Sát Sát sao!
Ta cám ơn người!
Nhiệt tình của người ta thật sự là chống đỡ không được!
Thiên Dạ Tuyết không biết, trước đó nàng cực lực tác hợp Mộc Thiểm Hi, lúc này Mộc Thiểm Hi lại bắt đầu bánh ít đi, bánh quy lại. Nếu Mộc Thiểm Hi biết nàng là nữ nhân, nhất định sẽ khóc mất.
Bách hợp mặc dù tốt, chỉ là sinh không được!
Mộc Thiểm Hi truyền thụ kinh nghiệm, khiến cho da đầu Thiên Dạ Tuyết run lên.
Hạ Hầu Kình Thiên bên cạnh lại ghi tạc trong lòng.
Bắt lấy mèo con, phải bắt lấy dạ dày của nàng!
Ý kiến hay!
Hạ Hầu Kình Thiên lặng lẽ không lên tiếng một mình đi phòng bếp của Dược Vương Các, Hàm Tử nhìn phòng của Ngọc Phi Yên, lại nhìn bóng lưng của chủ nhân, rốt cục xác định vị trí Ngọc Phi Yên ở trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên.
Chủ nhân cao lớn như vậy lên, lại chịu vì tiểu cô nương xuống bếp, thâm tình như thế mới là tình yêu thật sự!
Chủ nhân, cố lên!
Luân gia tới giúp ngươi coi chừng dùm tiểu cô nương!
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Hàm Tử vui vẻ ngồi xổm ở cửa phòng của Ngọc Phi Yên
Phải ôm chặt đùi của tiểu cô nương cùng chủ nhân!
Đặc biệt là tiểu cô nương!
Đi theo tiểu cô nương có thịt ăn, đây là chân lý vĩnh hằng không thay đổi.
Chờ đi phòng bếp, Hạ Hầu Kình Thiên tìm một lần, không phát hiện cá, hắn bắt đầu buồn bực.
Mèo con thích ăn cá nhất!
Đường đường Dược Vương Các lại không có cá! Không có cá!
Điều này sao có thể!
Hạ Hầu Kình Thiên xém chút nổi giận, cuối cùng nghĩ Ngọc Phi Yên còn đang ngủ, lúc này còn có thời gian, hắn lập tức bay lên trời, chạy vội đi Quy Vu thành mua cá.
Mọi người chỉ cảm thấy đến một cơn gió màu tím gào thét mà qua, cuối cùng không có bóng dáng, cũng không có người phát giác đó là một người sống.
Nếu mọi người biết được, một vị đại nhân vật cấp tôn thượng, vì làm canh cá cho người yêu, cư nhiên vận dụng “Phi Thiên Thần Bộ” trong truyền thuyết, nhất định sẽ toàn thể ngất.
Bản lãnh ngày đi ngàn dặm dùng để lấy lòng giai nhân, đây là phung phí của trời, được không!
Bản lãnh như thế, còn để cho người sống hay không!
Hạ Hầu Kình Thiên đuổi tới Quy Vu thành, đã là chạng vạng, chợ đã sớm thu quán, chỗ nào còn có cá!
Ngay lúc Hạ Hầu Kình Thiên lên không, chuẩn bị đi địa phương khác tìm kiếm cá sống tươi ngon thì đột nhiên nhìn thấy trong trạch viên siêu lớn trên mặt đất, có một ao cá xinh đẹp.
Một nử tữ trẻ tuổi đang ngồi trong đình đút cá ăn.
Ở chung quanh nàng, cá Kim Long chi chít phun bọt khí vui vẻ ăn mồi.
Cái này, Hạ Hầu Kình Thiên có chủ ý.
Hắn trực tiếp dừng ở bên cạnh ao cá, ngón tay khẽ điểm, một chuỗi cá Kim Long toàn bộ hiện ra cái bụng.
Đếm, mười con, vậy là đủ rồi!
Hạ Hầu Kình Thiên lấy tài liệu ngay tại chỗ, lôi mười cành liễu xuyên qua mười con cá.
Sau đó, Hạ Hầu Kình Thiên lấy một tấm ngân phiếu đặt ở bên cạnh ao cá, còn dùng đá đè lên ngân phiếu coi như bồi thường lấy cá đi.
Nam tử đột nhiên xuất hiện khiến cho nữ tử trẻ tuổi hét lên, chờ sau khi nhìn dung mạo tuyệt thế của Hạ Hầu Kình Thiên, nữ tử kia vừa mừng vừa sợ lại đơ ra.
Người nam nhân này là thần tiên sao?
Sao có người trưởng thành như thế!
Trái tim của nữ nhân đập lợi hại, hai má cũng trở nên đỏ rực.
Tiếng thét của nữ nhân dẫn tới chủ nhân của trạch viện —— Lưu phòng giữ của Quy Vu thành.
“Mị Nương, làm sao?”
Mị Nương này lại là tiểu thiếp Lưu phòng giữ vừa thú, trước đó là đầu bài trong thanh lâu, Lưu phòng giữ tốn nhiều công phu mới đem nàng tới tay.
Nghe thấy thanh âm của Lưu phòng giữ, Mị Nương nhướng mày, vội vàng hướng Hạ Hầu Kình Thiên nói:
“Ngươi đi nhanh đi! Nếu hắn nhìn thấy ngươi, sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Mặc kệ xuất phát từ loại tâm tính nào, Mị Nương cũng không bằng lòng thấy nam nhân tuấn mỹ như thế bị Lưu phòng giữ bắt lấy, theo hiểu biết của nàng đối với Lưu phòng giữ, hắn nhất định sẽ giết chết tử y nam nhân này.
Bất quá, lời của Mị Nương còn chưa nói hết, Lưu phòng giữ đã mang theo một đám bộc nhân xuất hiện bên cạnh ao cá.
Sau khi nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên, phản ứng đầu tiên của Lưu phòng giữ chính là Mị Nương lén lút.
“Ngươi là ai? Vì sao ở trong nhà bản quan?”
Bản quan?
Nhìn thấy quan phục còn chưa cởi ở trên người Lưu phòng giữ, Hạ Hầu Kình Thiên cười lạnh lùng.
Bất quá là một phòng giữ nho nhỏ, còn trước mặt bổn vương hô to gọi nhỏ?
Hạ Hầu Kình Thiên lười để ý Lưu phòng giữ, xoay người muốn đi đi, Lưu phòng giữ lại để cho người bắt hắn.
Sốt ruột trở về làm cá, Hạ Hầu Kình Thiên đương nhiên đem người đánh văng ra, ai mà biết Lưu phòng giữ thế nhưng gọi tới hai Vũ Linh, lệnh cho bọn họ trực tiếp giết chết Hạ Hầu Kình Thiên.
“Đại nhân, hắn thật sự chỉ là tới bắt cá! Hắn còn để lại ngân phiếu!”
Mị Nương không đành lòng nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên bị vô tội sát hại, vội vàng cầu tình.
Ai mà biết cầu tình của nàng, ngược lại khiến cho Lưu phòng giữ cho rằng giữa Mị Nương cùng Hạ Hầu Kình Thiên có hoạt động ám muội gì đó, lập tức đánh Mị nương hai bạt tay.
“Tiện nhân, ta giết hắn trước, lại tìm ngươi tính sổ!”
Nói xong, Lưu phòng giữ hung tợn nhìn Hạ Hầu Kình Thiên, “Dám trộm nữ nhân của bản quan, bản quan cho ngươi hối hận đến thế giới này!”
Lưu phòng giữ trong khoảng thời gian này trôi qua kinh hồn táng đảm.
Từ sau khi cộng tác tốt của hắn Chu Đức Mẫn bị Vũ Vương giết ở quán rượu, tim của Lưu phòng giữ luôn nâng ở cổ họng.
Mấy năm nay hắn cùng Chu Đức Mẫn kết phường làm không ít chuyện xấu, ngày đó Chu Đức Mẫn đâm đầu vào Vũ Vương, một nhà ba người đều chết hết, điều này làm cho Lưu phòng giữ sợ hãi không thôi.
Bởi vì sợ hãi chuyện xấu mình làm bị người thọc ra, sau đó sẽ chết không minh bạch, cho nên Lưu phòng giữ tiêu số tiền lớn chiêu mộ một ít Vũ Sĩ cao cấp ở nhà.
Hiện tại nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên, Lưu phòng giữ một là muốn giết hắn, hai cũng muốn thử một chút Vũ Sĩ chính mình chiêu mộ này rốt cuộc thế nào.
Cho nên, Lưu phòng giữ vẫy tay một cái, ngoại trừ hai Vũ Linh vừa rồi, lại đi ra hai Vũ Linh cùng một Vũ Thánh, năm người đem Hạ Hầu Kình Thiên vây quanh.
Lưu phòng giữ không biết, hôm nay không có chuyện gì, nhưng chính hắn muốn chết, dám đánh đánh giết giết với Hạ Hầu Kình Thiên, cái này, lại đắc tội hoàn toàn với Hạ Hầu Kình Thiên.
Hạ Hầu Kình Thiên vốn dĩ chỉ là lấy mấy con cá, còn để lại ngân phiếu, ai mà biết Lưu phòng giữ này không thuận theo không buông tha, còn nói ra lời khó nghe như vậy.
“Muốn chết!”
Đối với người đưa lên cửa muốn ăn đánh, Hạ Hầu Kình Thiên chưa bao giờ mềm lòng.
Chỉ thấy hắn một tay nâng một chuỗi cá, tay kia thành lưỡi câu, trong chớp mắt xuất hiện ở trước mặt một người, “Răng rắc” một tiếng, bẻ gãy cổ đối phương.
Đáng sợ!
Nhìn thấy Vũ Thánh chết ở trước mặt mình, một Vũ Linh sợ đến mức xém chút tiểu trong quần.
Đây là công phu gì!
Thế nào lợi hại như vậy!
Không đợi hắn tránh ra, Hạ Hầu Kình Thiên đã tiến lên, bàn tay to bóp ngay cổ họng hắn.
“Cứu……” Từ mạng còn chưa ra khỏi miệngg, người này đã nghe thấy rõ thanh âm rạn nứt của cổ họng mình, rõ ràng như thế. Thì ra chết chính là như vậy!
Bất quá thời gian chớp mắt, vài Vũ Sĩ cao cấp liền chết ở trước mặt Lưu phòng giữ.
“Anh hùng……”
Lưu phòng giữ chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Hắn lúc này mới thật sự tin tưởng lời của Mị Nương, người này thật sự cần cá, cho nên đến nhà hắn lấy mấy con cá mà thôi.
“Anh hùng tha mạng! Ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi! Ta có tiền, ta có rất nhiều tiền!”
Từ sau khi Chu Đức Mẫn chết, Lưu phòng giữ thuận thế tiếp nhận tất cả tài sản của hắn, biến thành nhà giàu nhất, kiêm quan lớn chấp hành cao nhất của Quy Vu thành.
Nhưng mà, hắn căn bản không có mạng đi hưởng thụ những thứ tài phú kia, liền đắc tội Hạ Hầu Kình Thiên.
“Hảo hán! Đại nhân……”
Thấy Hạ Hầu Kình Thiên thờ ơ, từng bước một tiến về phía mình, Lưu phòng giữ dọa đến mức ị tại chỗ trong quần.
Thực ghê tởm!
Ngửi được mùi tanh thối trong không khí, Hạ Hầu Kình Thiên rốt cục dừng bước lại.
Thấy tử y nam nhân không có nhích lại gần mình, Lưu phòng giữ thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Đợi hắn thấy rõ ràng khuôn mặt, nốt chu sa màu đỏ ngay mi tâm, dung mạo tuấn dật thanh quý, còn có tử y…… Cùng với hoa Diên Vĩ màu tím nở rộ trên tử y kia của Hạ Hầu Kình Thiên, lòng muốn chết của Lưu phòng giữ đều có rồi.
Má ơi!
Hôm nay là ngày gì!
Thế nào để hắn gặp phải Lâm Giang Vương!
Lâm Giang Vương lúc nào đến Quy Vu thành? Hắn thế nào một chút tin tức đều không có thu được?
Sớm biết đối phương là Lâm Giang Vương Hạ Hầu Kình Thiên, đừng nói muốn cá, cho dù là muốn nữ nhân của hắn, Lưu phòng giữ cũng sẽ ngoan ngoãn đưa ra, chỗ nào sẽ có chuyện sau đó xảy ra chứ!
“Vương gia tha mạng! Vương gia thứ tội! Hạ quan đáng chết! Hạ quan đáng chết ——”
Lưu phòng giữ làm sao lo lắng nhiều như vậy, hoàn toàn không có tôn nghiêm phủ phục trên mặt đất, đau khổ cầu xin.
Thấy Lưu phòng giữ muốn trèo lại đây nắm y phục của mình, trong tay Hạ Hầu Kình Thiên nhiều hơn một cục đá, trực tiếp bắn tới giữa mi tâm của Lưu phòng giữ.
Một màu đỏ tươi từ trong lỗ máu chảy xuống.
Lưu phòng giữ té trên mặt đất, ngơ ngác nhìn bầu trời, thân thể dần dần trở nên cứng ngắc.
Thật sự là một thứ ghê tởm!
Hạ Hầu Kình Thiên xách cá lên ngửi, cảm thấy những con cá kia bị mùi thối của Lưu phòng giữ xông lên, vội vàng đem cá vứt trên mặt đất, lại vớt vài con cá tươi ở trong ao mới rời đi.
Một màn trước mắt, khiến cho Mị Nương nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.
Vương gia?
Nam nhân kia cư nhiên là Vương gia!
Khó trách lúc hắn giết Lưu phòng giữ không chút nào nương tay!
Còn có, hắn thế nào lợi hại như vậy?
Ngay cả Vũ Thánh cũng không phải đối thủ của hắn!
Nếu người Quy Vu thành biết Lưu phòng giữ đã chết, khẳng định sẽ vừa múa vừa hát nã pháo trúc hoan hô.
Vương gia thật sự là một đại anh hùng vì dân trừ hại!
Lưu phòng giữ vừa chết, toàn bộ phủ phòng giữ đều lâm vào trong hỗn loạn. Thừa dịp hỗn loạn, Mị Nương thu thập một ít nữ trang vàng bạc, vụng trộm rời khỏi phủ phòng giữ.
Mà trong phòng khách quý cách ao cá không xa, một người trẻ tuổi đang nhìn người hầu hoảng loạn ngoài cửa sổ.
“Nói như vậy, người các ngươi đi, trừ ngươi, những người khác đều bị tóm? Kế hoạch lần này hoàn toàn thất bại?”
“Đúng vậy, Tông chủ! Chỉ có một mình ta trốn thoát!” Một đệ tử Độc Tông run rẩy đứng ở sau lưng người trẻ tuổi, “Tả hộ pháp cùng Hữu hộ pháp chỉ sợ dữ nhiều lành ít!”
“ Ngọc La Sát kia quả thật lợi hại!”
“Tông chủ……” Đệ tử do dự chốc lát chỉ vào chỗ ao cá, “Người tử y vừa rồi chính là người giúp Ngọc La Sát trên đại hội, bọn họ là đồng bọn!”
“Ta biết người nọ, hắn là Lâm Giang Vương của Đại Chu quốc, Hạ Hầu Kình Thiên.”
Giọng nói người trẻ tuổi nhẹ nhàng, “Chỉ là ta không nghĩ tới, Hạ Hầu Kình Thiên cư nhiên lợi hại như vậy, thật sự là coi thường hắn!”
“Tông chủ, vậy làm sao bây giờ?”
Dần dần, đệ tử Độc Tông từ trong trạng thái Độc Tông toàn quân bị diệt khôi phục lại, đứng ở bên người người trẻ tuổi, hắn dường như phục hồi lại năng lượng.
“Quay lại Độc Tông.”
“Tông chủ, vạn lần không thể! Vạn nhất bọn Ngọc La Sát tìm tới cửa, phải làm sao? Người vẫn nên tìm một chỗ tránh một chút đi!”
“Không ——”
Người trẻ tuổi trực tiếp từ chối đề nghị của đối phương.
“Nàng khẳng định sẽ tới cửa tìm Độc Tông gây phiền phức! Điều này trốn không thoát đâu! Bất quá, nếu ta không quay về, làm sao nhìn thấy Ngọc La Sát đây! Đối với nàng, ta lại cực kỳ hiếu kỳ đấy!”
Nàng rốt cuộc là một cô gái như thế nào?
Tự nhiên là tự mình gặp mới biết được!
Ngọc Phi Yên ngủ khò khò không biết mình đã bị người nhớ thương, nàng cảm giác ngủ cực kỳ thoải mái.
Ngoài phòng, tất cả mọi người đang vì nàng chuẩn bị sinh nhật, trong phòng, một người nhanh chân nhanh tay đi đến bên giường của nàng.
“Mèo con, mèo con?”
Hạ Hầu Kình Thiên nhẹ giọng kêu, nhưng Ngọc Phi Yên thật sự rất buồn ngủ, chỉ là cố gắng bĩu môi, trở mình cái lại ngủ tiếp.
Nhìn bộ dáng thiên chân vô tà của Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của nàng.
“Về sau phải gọi nàng là heo con rồi!”
Hạ Hầu Kình Thiên vươn tay đem Ngọc Phi Yên ôm vào trong ngực, từ cửa sổ phía sau bay ra ngoài.
“Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi làm gì đấy?” Ngọc Phi Yên mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Nàng ngủ đi! Ta chốc lát nướng cá cho nàng ăn!”
“Được!”
Ngọc Phi Yên lại ngủ tiếp, chờ nàng tỉnh lại bị một trận mùi cá câu dẫn sâu tham ăn trong bụng đánh thức.
“Thật là thơm!”
Ngọc Phi Yên không nghĩ tới nơi Hạ Hầu Kình Thiên chọn là ở trên đỉnh núi, từ nơi này, có thể nhìn xuống toàn bộ tình hình của Dược Vương Các.
Hạ Hầu Kình Thiên vội vàng nướng cá, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Hàm Tử ngoan ngoãn ghé vào bên người Ngọc Phi Yên, hai con mắt nhìn chằm chằm cá nướng, nước miếng từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Thấy Ngọc Phi Yên tỉnh, Hàm Tử dùng sức phe phẩy cái đuôi.
Tiểu cô nương, hôm nay luân gia dính ánh sáng của ngươi, có thể ăn cá nướng của chủ nhân đấy!
“Hàm Tử, ngươi tắm rửa chưa?”
Ngọc Phi Yên vẫn chưa toàn bộ thanh tỉnh, sờ sờ lông trên người Hàm Tử, một tay vỗ mông nó, “Nhanh chóng đi tắm rửa cái đi, trên người đều là bụi!”
Vâng! Tuân mệnh!
Hàm Tử đối với lời của Ngọc Phi Yên là 200% nghe theo.
Chờ Hàm Tử rời đi, Ngọc Phi Yên đứng lên đi tới bên cạnh Hạ Hầu Kình Thiên.
“Còn rất có dáng vẻ nha!” Ngọc Phi Yên gật gật đầu, “Ta thật không nghĩ tới, ngươi đường đường Vương gia một nước, cư nhiên biết nướng cá!”
“Sùng bái gia đi!”
Hạ Hầu Kình Thiên có chút đắc ý nhỏ.
“Lúc trước ở Tần Trị quốc, gia thường xuyên xuống sông bắt cá về nướng ăn. Cho nên kĩ thuật của gia cực kỳ tốt!”
Thấy Hạ Hầu Kình Thiên nhắc tới cuộc sống ở Tần Trị quốc, Ngọc Phi Yên trong lòng hiểu rõ.
Khi đó Đại Chu quốc là quốc gia thua trận, Hạ Hầu Kình Thiên làm con tin, ngày tháng nhất định trôi qua không tốt. Nếu không, đường đường hoàng tử điện hạ, làm sao có thể tự mình bắt cá, tự mình nướng cá chứ!
“Sao thế?”
Nhận thấy cảm xúc có hơi sa sút của Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên đưa cho nàng một con cá nướng.
“Nếm thử tay nghề của gia!”
“Rất thơm!”
Ở trước mặt mỹ thực, Ngọc Phi Yên tạm thời đem chuyện tình không vui quẳng phía sau đầu, một ngụm cắn lên trên con cá.
Ai mà biết nàng quá nóng lòng, lúc này làm bỏng đầu lưỡi.
“Vù vù! Bỏng chết ta!”
Ngọc Phi Yên vội vàng phun ra đầu lưỡi, quả nhiên, phía trên đỏ một mảnh, quả thật bị bỏng rồi.
Ngọc Phi Yên bị thương, Hạ Hầu Kình Thiên đương nhiên đau lòng, vội hỏi, “Mèo con, nàng có thuốc trị phỏng hay không?”
“Có!”
Ngọc Phi Yên lục ra một bình nhỏ màu đỏ, đổ ra một viên thuốc, vừa định đút vào miệng, ai mà biết lại bị Hạ Hầu Kình Thiên ngậm đi.
“Ngươi ——”
Ngọc Phi Yên lời còn chưa nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên cúi đầu, cắn lấy môi của Ngọc Phi Yên, đem thuốc đưa vào miệng nàng.
Trên đầu lưỡi bị bỏng thoáng cái bao phủ vị lạnh, thanh ngọt, giảm bớt đau đớn, lại làm cho Ngọc Phi Yên hết sức thẹn thùng.
“Hạ Hầu Kình Thiên, không được ăn đậu hũ của ta!”
Ngọc Phi Yên cầm cá, thối lui đến một bên, hai mắt xinh đẹp trừng mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ đối diện.
“Ngươi còn khanh khanh ta ta như vậy, ta liền tức giận đó!”
Thời điểm Ngọc Phi Yên buồn bực xấu hổ, hai má hồng hồng, hai con ngươi kia so với bảo thạch còn muốn xinh đẹp bốc lên hai nhúm lửa nhỏ, nhìn thấy sinh động cực kỳ.
Thấy Ngọc Phi Yên vội vã thoát khỏi mình như vậy, trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên có chút mất mát.
Xem ra, hắn quá nóng vội rồi!
Muốn tiến hành theo chất lượng, không thể làm nàng sợ!
Nàng vẫn còn nhỏ, vừa mới trưởng thành, còn là tiểu nha đầu đây!
Hạ Hầu Kình Thiên một bên khuyên giải an ủi chính mình, một bên xin lỗi Ngọc Phi Yên:
“Gia sai lầm rồi! Gia đây không phải là lo lắng thương thế của nàng sao!”
Nhìn thấy thái độ nhận sai của Hạ Hầu Kình Thiên hết sức hài lòng, Ngọc Phi Yên lúc này mới mới giương cằm nhỏ lên.
“Hôm nay là sinh nhật của ta, trời đất bao la, thọ tinh lớn nhất! Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi cũng không thể chọc ta tức giận!”
“Phải! Nàng lớn nhất! Gia nghe lời nàng!”
Hàm Tử tắm xong vui vẻ lại đây, chợt nghe đến những lời buồn nôn kia, dọa đến mức nó xém chút giẫm không, ngã trên mặt đất.
Chủ nhân, đây vẫn là chủ nhân uy vũ khí phách của luân gia sao?
Tại sao chủ nhân lại biến thành thế này!
Chủ nhân, người là bị yêu quái bám vào người sao?
Hàm Tử hết sức sáng suốt ngồi xổm một bên, không đi quấy rầy thế giới hai người của Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên.
Nó biết, nếu hiện tại xuất hiện, làm hỏng chuyện tốt của chủ nhân, vậy thì không phải trừng phạt đá mông đơn giản như vậy!
Tuy rằng cá nướng rất quan trọng, nhưng an nguy của mông quan trọng hơn!
Hạ Hầu Kình Thiên cẩn thận lóc xương cá nướng, đem thịt cá đút đến miệng Ngọc Phi Yên. “Há mồm!”
Tuy trước đó Hạ Hầu Kình Thiên nói xin lỗi, nhưng một lát lại trở nên bá đạo. Phải buộc Ngọc Phi Yên ăn cá mà hắn đã lóc hết xương, hơn nữa, phải là hắn đút nàng ăn.
Dưới “dâm uy” của Hạ Hầu Kình Thiên, cộng thêm hắn vì mình chúc mừng sinh nhật cực khổ nướng cá như vậy, Ngọc Phi Yên ngoan ngoãn nuốt xuống thịt cá.
Chỉ là, người nam nhân này xấu lắm!
Hắn luôn là trong lúc vô tình lấy tay đụng vào, thậm chí ma sát môi của nàng, cái loại cảm giác tê tê này, thật sự rất quái dị.
Đây là mượn cớ đút nàng, quang minh chính đại quấy rối nàng sao?
“Ta tự mình tới!”
Rốt cục, Ngọc Phi Yên đỏ mặt từ trên giá gở xuống một con cá, tránh ở một bên bắt đầu ăn.
Nếu không bởi vì hương vị của cá nướng này thật sự là rất ngon, ta mới sẽ không có khí phách như vậy đâu! Ngọc Phi Yên trong lòng nghĩ.
Ngọc Phi Yên ăn ăn, liền quên mất chuyện Hạ Hầu Kình Thiên đùa giỡn nàng, trên mặt tràn đầy thỏa mãn thuộc về ăn hàng, một màn này dừng ở trong mắt Hạ Hầu Kình Thiên, tâm tình của hắn nháy mắt đắc ý hơn.
Xem ra Tam thẩm nói không sai!
Muốn bắt được lòng của phụ nữ, trước hết bắt lấy dạ dày của nàng!
Hạ Hầu Kình Thiên trước đó đối với lời của Mộc Thiểm Hi còn bảo trì thái độ hoài nghi, lúc này trải qua tự mình thực tiễn, để hắn rốt cục hiểu được đó là một chân lý, hơn nữa đối với Ngọc Phi Yên hết sức thực dụng.
Đến tận đây, Hạ Hầu Kình Thiên làm một quyết định vĩ đại.
Về sau nhất định phải nuông chiều mèo con!
Đưa nàng châu báo quý giá nhất, quần áo hoa mỹ nhất, đồ ăn ngon nhất, đem nàng sủng lên trời, dưỡng thành nũng nịu, chịu không nổi chút ủy khuất…… Như thế, mặc cho ai đều nuôi không nổi nàng, chịu không nổi nàng, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại bên cạnh mình!
Làm một quân sự gia xuất sắc, năng lực suy một ra ba của Hạ Hầu Kình Thiên cực kỳ mạnh.
Chỉ là bắt lấy dạ dạy bắt lấy tâm, để cho hắn liên tưởng đến mọi vấn đề ăn mặc đi lại.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy biện pháp này của mình rất đúng, về sau cứ làm như vậy!
Thấy Hạ Hầu Kình Thiên một mình cười đến xinh đẹp khi có khi không, Ngọc Phi Yên hơi sửng sốt.
Đồ chết bầm! Không có chuyện gì cười đẹp như vậy làm gì, hại người ta đều sắp chảy nước miếng đây nè!
Từ khi bên người có Hạ Hầu Kình Thiên, Liên Cẩn cùng Thiên Dạ Tuyết vài mỹ nhân bộ dáng người thần căm phẫn, sức chống cự của Ngọc Phi Yên đối với mỹ nhân càng ngày càng mạnh.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy vẻ tươi cười cao thượng không tỳ vết của Hạ Hầu Kình Thiên, nàng vẫn bị kích thích thật sâu.
Người nam nhân này bộ dạng thật sự là không nơi nào có thể soi mói nha!
Rốt cuộc là làm sao trưởng thành?
Nếu đem Hạ Hầu Kình Thiên đến Hoa Hạ quốc, tuyệt đối có thể được tuyển làm tiên sinh NO1 toàn cầu. Cả đống quảng cáo, cả đống tiền mặt, tất cả đều là tiền nha!
Ca ca ở Hoa Hạ quốc của Ngọc Phi Yên bộ dạng cũng là tuấn tú lịch sự, nhưng bình tĩnh mà xem xét, Hạ Hầu Kình Thiên vẫn càng tốt hơn.
Loại yêu nghiệt hại nước hại dân này, không biết về sau sẽ bị nữ nhân nào thu thập!
Thật sự là hâm mộ quá đi!
Nghĩ chính mình sớm muộn gì cũng phải quay lại Hoa Hạ quốc, mỹ nam cũng không thuộc về chính mình, Ngọc Phi Yên hung tợn cắn lên trên con cá.
Quên đi, không nghĩ nhiều như vậy!
Càng nghĩ càng buồn bực!
Nàng vẫn nên tiếp tục ăn cá là được!
Hạ Hầu Kình Thiên đã thấy biểu tình xuân tâm nảy mầm trên khuôn mặt của Ngọc Phi Yên, nhưng sau đó lại đột nhiên biến mất, Ngọc Phi Yên lại miệt mài ăn cá nướng, khiến cho trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên rất buồn bực.
Ngay lúc vừa rồi, Hạ Hầu Kình Thiên dường như khẳng định, Ngọc Phi Yên sắp động tâm rồi, thế nào đột nhiên lại thay đổi cơ chứ!
Chẳng lẽ là hắn làm sai cái gì?
Hạ Hầu Kình Thiên lần đầu tiên cho rằng lòng của nữ nhân như mò kim đáy biển, lời này nói rất đúng.
Mèo con của hắn mới nhỏ như vậy, tâm tư lại thâm trầm như thế rồi, để hắn đoán không ra, bắt không được, thật sự là đáng lo!