Phục Kích Ái

Chương 14 : Nguyên tắc...

Ngày đăng: 19:23 19/04/20


Lý Thiên Hữu từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ở gian phòng nào xa hoa như vậy. Nằm ở trên giường vừa to vừa mềm hồi tưởng dáng vẻ Lâm Bắc Thần, ngực không khỏi cảm khái “Trách không được đẹp như vậy, da tốt như vậy. Người lớn lên ở trong tường vách làm sao có thể không tốt được..” Lý Thiên Hữu ngẫm lại bản thân nhiều năm ăn khổ, cha mẹ sớm rời khỏi các nàng, ôi, người với người thực sự là không thể so sánh.



Trước khi ngủ nàng lặng lẽ đi ra ngoài dò xét một chút, trách né bảo an vây quanh biệt thự đi vòng nghiêm chỉnh, cuối cùng lại dán tường bò lên trên cửa sổ lầu hai, mãi đến tận cảm thấy không có gì dị thường sau đó mới quay về phòng ngủ. Mới vừa nằm xuống cảm thấy giường này thật tuyệt, không chỉ mềm mại mà còn rất lớn, rất là thoải mái. Đến khi cơn buồn ngủ kéo tới, Lý Thiên Hữu giãy dụa thân thể lại ngủ không được, bắt đầu lăn qua lội lại, nhiều năm thói quen lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, thói quen tấm phản cứng ngắc trong bộ đội, đối mặt tấm giường mềm mại người ngồi lên liền lõm xuống một tảng lớn, Lý Thiên Hữu rốt cục thừa nhận bản thân chính là mệnh chịu khổ, hết cách rồi, nàng chỉ có thể trải thảm trên mặt đất, lấy xuống gối đầu, ở trên sàn nhà ngủ một đêm.



Ngày thứ hai Lý Thiên Hữu gọi điện thoại cho chỉ huy, hội báo tình huống của mình, lúc đầu chỉ huy rất trầm mặc, nghe Lý Thiên Hữu kể ngày đó giải cứu con tin. Chỉ huy ngữ khí rõ ràng thay đổi, đợi sau khi Lý Thiên Hữu kể về sự tình lần thứ hai cứu Lâm Bắc Thần, chỉ huy mới chậm rãi mở miệng. Muốn Lý Thiên Hữu không nên chân thực như vậy, có thể không quản cũng đừng lo chuyện bao đồng, Lý Thiên Hữu cũng không hé răng, chỉ huy biết đây là lại nổi lên tính bướng bỉnh. Thở dài, bắt đầu dặn Lý Thiên Hữu phải chú ý an toàn, còn có không thể hành động thiếu suy nghĩ, tại địa phương không giống bộ đội, nếu như gặp phải nguy hiểm có thể tự vệ, nhưng tuyệt đối không thể đả thương tính mệnh người, tốt nhất cũng không nên dùng súng. Nếu như gây ra tai nạn chết người không phải đùa giỡn.



Trước khi cúp điện thoại, chỉ huy lạnh lùng nói “Về nhà thế nào thì về đội thế đó, ngày nghỉ vừa hết lập tức về đơn vị cho ta.” Nói xong không đợi Lý Thiên Hữu đáp lời, liền treo điện thoại. Đây là đang nói cho nàng biết không thể đả thương người khác, càng không thể để bản thân bị thương nửa điểm.



Lý Thiên Hữu nghiêm túc suy nghĩ lời chỉ huy nói một hồi, cảm thấy mình vẫn còn quá trẻ. Nàng nghĩ sự tình quá đơn giản, nếu như trong thời gian nghỉ thực sự xảy ra chuyện gì, hoàn toàn có thể phá hủy cuộc sống của chính mình, ít nhất không thể mặc lại bộ quân trang nàng cực kỳ yêu thích kia.



Mỗi ngày Lâm Bắc Thần đều phải đi công ty, hơn nữa bề bộn nhiều việc, trong phòng làm việc thường thường sẽ đứng các loại nam nhân tây trang giày da, khẽ cúi đầu, khi đó Lâm Bắc Thần tựa như một tướng quân lên tiếng ra lệnh. Thường thường phê bình thuộc hạ của cô đổ mồ hôi trán, vẻn vẹn nhìn cô giơ tay lên một cái, nhíu mày lại, cấp dưới lập tức đều tự lui ra, Lý Thiên Hữu nhìn mà tặc lưỡi.



Lý Thiên Hữu ngồi ở trên sô pha phòng làm việc, báo trong tay nàng đều xem lần thứ hai rồi. Thời điểm ở bộ đội mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện chính là huấn luyện, điều này đã hình thành một loại hình thức sinh hoạt. Nàng nhìn Lâm Bắc Thần chú tâm xem văn kiện, nếu để cho nàng thoát quân trang mỗi ngày sinh hoạt như vậy, nàng vô luận như thế nào cũng không thích ứng được...Đều nói nữ nhân nghiêm túc rất mê người, Lý Thiên Hữu không biết tại sao đột nhiên nhớ tới lời này, Lâm Bắc Thần đeo một kính mắt không gọng, không ngừng viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng còn khẽ cau mày, tay nhỏ phe phẩy lọn tóc lướt xuống gò má. Dương quang xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu đến bóng dáng của cô, thực sự là mê người. Không biết trôi qua bao lâu, Lý Thiên Hữu thu hồi ánh mắt, nghĩ bản thân quan tâm nhiều lắm, có chút không thích hợp. Ngẫm lại nữ nhân bên cạnh mình, đều là chiến hữu giống như mình, mỗi ngày ở bộ đội sờ soạng lần mò, căn bản không có thời gian trang điểm bản thân. Ban các nàng có mấy cô gái lớn lên cũng rất dễ nhìn, như Tiểu Miêu tính cách ôn nhu chính là một mỹ nữ, đáng tiếc trong quân doanh sẽ không cho nữ nhân xinh đẹp cơ hội...



Giống Lâm Bắc Thần khí tràng cường như vậy, nàng chính là lần đầu tiên gặp phải. Lý Thiên Hữu vẫy vẫy đầu, người hoàn toàn không có trò chuyện liền yêu thích đoán mò, nàng xem xem Lâm Bắc Thần vẫn vội vàng, căn bản không có ý tứ dừng lại. Ngồi tại đây đến giữa trưa, ngồi đều ngồi mệt mỏi. Nàng đứng dậy hoạt động cơ thể, đi tới trước cửa sổ sát đất, nằm ở trên mặt đất bắt đầu chống đẩy.



“Cô đang làm cái gì?” Lâm Bắc Thần ngẩng đầu lên thì thấy Lý Thiên Hữu đem áo gió đai lưng bản thân chặt chẽ tế ở trên eo, một tay chống đỡ lúc lên lúc xuống.



“Ách... Tôi, tôi rèn luyện thân thể.” Lý Thiên Hữu bị thanh âm đột nhiên xuất hiện sợ hết hồn, lực tay buông lỏng cả người nằm bò trên mặt đất.




“Con thật vất vả trở về một chuyến, không bồi bồi chúng ta đã đành, Thiên Kiêu cũng không quản rồi?” Cô hai khẩu khí hòa hoãn xuống.



“Em ấy không phải ngày mốt thì khai giảng sao? Con dự định để em trọ ở trường!” Lý Thiên Hữu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng biết vô luận cô hai thái độ thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của chính mình, thế nhưng nàng vẫn hi vọng không muốn cô cô quá bận tâm thực tốt.



“Đúng vậy, mẹ, con và Thiên Kiêu cùng nhau trọ ở trường!”



Cô hai nhìn một chút Tiểu Tình nói lại nhìn một chút Thiên Kiêu cùng bản thân cười khúc khích, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lý Thiên Hữu, hài tử này khi còn bé thì ít nói, về sau trải qua chuyện tình lớn như vậy càng kiệm lời ít nói, tham gia quân ngũ vừa đi chính là 5 năm, trong khoảng thời gian này chuyển tiền không ít cho bà, ngẫm lại thực sự rất hiểu chuyện rất chịu khổ. Bà cảm thấy Lý Thiên Hữu cũng không nói thật, cha mẹ nàng mất, hiếm thấy hai tỷ muội này cùng bà thân cận, bà phải vì nàng suy nghĩ nhiều hơn, dù sao mới 21 tuổi. Bà cũng không nhẫn tâm khó xử Lý Thiên Hữu. Suy nghĩ một chút nói rằng “Ngày mai mang bằng hữu con đến cho ta nhận thức một chút, ta xem xem người thế nào?”



“A?” Lý Thiên Hữu há to miệng, vô cùng kinh ngạc nhìn cô hai, nàng lại nhìn hoàn cảnh xung quanh tiểu thị trường hò hét loạn lên, bảo nàng đem Lâm Bắc Thần mang đến đây. Trời ạ!



“Đúng vậy, chị. Chị mang bằng hữu đến đây đi! Em cũng muốn nhận thức!” Thiên Kiêu túm cánh tay chị làm nũng nói.



Lý Thiên Hữu nhìn người này đến người nọ, tất cả mọi người cảm thấy đề nghị này rất tốt, không ngừng gật đầu phụ họa, Lý Thiên Hữu đen mặt. Không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh gật đầu.



“Liền quyết định như vậy, trưa mai đến đây đi, ta nấu tốt cho các con ăn.” Cô hai cầm bát đũa mình dùng xong tiến vào quầy hàng nhỏ, tuy rằng buổi trưa bận rộn, nhưng bằng hữu của Lý Thiên Hữu phỏng chừng cũng đi làm, buổi trưa vừa vặn có thời gian, bà thận trọng nghĩ.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: sớm canh văn, tát hoa đi. Ta muốn xem thiên nữ tán hoa. Ha ha..