Phục Kích Ái
Chương 15 : Dương Tử Long bị coi nhẹ...
Ngày đăng: 19:23 19/04/20
Ăn cơm xong Lý Thiên Hữu ngồi xe buýt trở về tập đoàn Lâm thị, nàng mỉm cười chào hỏi em gái mắt to trước đài, hai ngày nay ở bên người Lâm Bắc Thần cùng ra cùng vào cũng coi như lăn lộn quen mặt, nàng trực tiếp đến văn phòng Lâm Bắc Thần tầng 25, thư ký tiểu thư cũng sẽ không ngăn cản.
“Lý tiểu thư hảo!” Thư ký Vương Kỳ mỉm cười chào hỏi với Lý Thiên Hữu.
“Nhĩ hảo!” Lý Thiên Hữu mỉm cười nói.
“Lâm tổng đang có bằng hữu ở!” Vương Kỳ nhìn Lý Thiên Hữu muốn gõ cửa nhanh chóng nói rằng.
“Ồ?” Lý Thiên Hữu chờ câu sau của nàng ta.
“Cô đã gặp qua, bạn trai Lâm tổng.” Vương Kỳ dáng vẻ tựa hồ có lời gì muốn nói.
Lý Thiên Hữu buông tay đang chuẩn bị gõ cửa, đi tới trước bàn công tác của Vương Kỳ. Cô có việc? nàng lôi cái ghế ngồi ở bên cạnh Vương Kỳ.
“Ách, tôi, tôi muốn hỏi một chút chuyện tình của Trần Thần.” Vương Kỳ tựa hồ có chút thẹn thùng, thanh âm biến nho nhỏ.
“Đội trưởng? Đội trưởng chúng tôi làm sao vậy?” Lý Thiên Hữu cấp tốc suy đoán, hai ngày trước gọi điện thoại cho đại đội đội trưởng còn hỏi nàng đưa thư chưa, không có gì vấn đề chứ!
“Không có làm sao, tôi chính là muốn hỏi một chút tôi nên liên hệ với cô ấy thế nào?” Mặt Vương Kỳ ửng đỏ, con mắt nhấp nháy nhấp nháy nhìn Lý Thiên Hữu.
“Bộ đội các cô không có điện thoại sao?” Vương Kỳ nhìn Lý Thiên Hữu kỳ quái nhìn bản thân lại bồi thêm một câu
Mấy người ăn xong cơm, Dương Tử Long đề nghị đi quán bar ngồi một chút, bị Lâm Bắc Thần từ chối, lý do là cô mệt mỏi muốn sớm chút trở về nghỉ ngơi. Dương Tử Long đưa Lâm Bắc Thần trở lại, thấy Lý Thiên Hữu cũng chui vào xe.
“Lý tiểu thư, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về trước.” Dương Tử Long vừa quay đầu xe đi ra vừa hỏi Lý Thiên Hữu
“Không cần, cô ấy ở nhà của em.” Lâm Bắc Thần ngồi ở vị trí phó lái xe nói rằng
“Ở nhà em?” Dương Tử Long lại lấy làm kinh hãi, khi nào thì quan hệ của Lâm Bắc Thần cùng cô lính này tốt như vậy? Chính là Tiết Dao Dao bằng hữu tốt nhất của Lâm Bắc Thần bình thường cũng không thể nào tới nhà cô qua đêm, tính cách Lâm Bắc Thần thanh lãnh không nói thậm chí được tính là có khiết phích. Cho dù là mình, hai người cùng một chỗ nhiều năm như vậy, năm trước hai người phát sinh quan hệ sau, Lâm Bắc Thần chưa từng ở trong nhà hắn, nếu như hai người muốn chuyện này, đều là mình đến nhà cô, còn luôn ở khách phòng nhà cô, lúc xong việc Lâm Bắc Thần tiến phòng tắm, trở về phòng của bản thân, đây là kiên trì. Hắn nghi hoặc nhìn Lý Thiên Hữu ngồi sau xe không nói lời nào, lại nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
“Ừ, nàng sẽ ở một đoạn thời gian.” Nói xong Lâm Bắc Thần liền bày ra một bộ tư thái chớ cùng ta nói chuyện.
Lý Thiên Hữu nhìn ngoài cửa sổ, nghe đôi tình lữ này đối thoại, hoàn toàn không có ý tứ muốn nói chuyện. Chỉ nói thầm trong lòng, Lâm Bắc Thần này xem ra với ai đều như nhau, ngay cả bạn trai cô cũng không ngoại lệ. Nàng nhịn không được liếc nhìn gò má Lâm Bắc Thần, cô tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, không có bất luận biểu tình gì. Lý Thiên Hữu nghĩ, nữ nhân này thật đúng là cao ngạo, nhìn Dương Tử Long áo mũ chỉnh tề, coi như là tuấn tú lịch sự, mà ở trước mặt Lâm Bắc Thần nói cũng bị mất sức lực, một bộ sắc mặt tiểu thái giám. Yêu đương với nữ nhân như vậy nhất định mệt chết đi?
Tới dưới nhà Lâm Bắc Thần rồi, Dương Tử Long rất bất hạnh bị nữ vương đại nhân đuổi đi, cũng không đi lên nhà. Hai người một trước một sau vào cửa, Lý Thiên Hữu nhìn gia cụ trang trí có chút luống cuống ngồi ở trên sô pha, mà Lâm Bắc Thần ném câu, “Cô tùy ý.” Trực tiếp tiến lên lầu.
Lý Thiên Hữu quan sát hoàn cảnh xa lạ xong xuôi sau đó bắt đầu quấn quýt những vấn đề mới, nàng phải làm sao nói với Lâm Bắc Thần chuyện cô cô muốn gặp cô đây? Cô công tác bận rộn như vậy, coi như cô là có thời gian, nàng nên mở mồm ra sao đây? Nói thẳng Cô cô tôi muốn gặp cô. thế nhưng vô duyên vô cớ gặp cô để làm chi a? Cũng không thể nói cô cô nàng lo lắng cô là người xấu, muốn nghiệm chứng một chút đi. Phỏng chừng sau khi nói như vậy, Lâm Bắc Thần sẽ một dạng giống Dương Tử Long đem nàng trở thành bé gái còn cần gia trưởng trông nom. Lý Thiên Hữu dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, thật đúng là phiền phức.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: buổi tối nhiều việc, canh chậm...
Cảm tạ mọi người hoa hoa, yêu chết tát hoa đồng học. Lặn xuống nước đira mạo một phao..