Phục Kích Ái

Chương 28 : Chị là quan trọng nhất. . .

Ngày đăng: 19:23 19/04/20


Nghe Lâm Bắc Thần nói Lý Thiên Hữu ngừng động tác, nàng cúi đầu nhìn Lâm Bắc Thần đã ghé vào trong lòng mình, nhìn thần sắc cô khó chịu. Uống một chén đó, có thể chống đỡ được đến bây giờ cũng thực sự là làm khó cô.



“Yên tâm đi, tôi sẽ không giao chị cho bất luận kẻ nào.” Lý Thiên Hữu chăm chú nhìn Lâm Bắc Thần nói ra như vậy, tuy rằng nàng biết hiện tại Lâm Bắc Thần có lẽ nghe không vào, thế nhưng nàng muốn truyền đạt tình cảm của chính mình.



Nàng thay Lâm Bắc Thần chỉnh sửa tốt dây an toàn, cẩn thận nâng cô dậy từ trong lòng mình, còn nắm thật chặt áo khoác của mình trên người cô. Dàn xếp tốt sau, Lý Thiên Hữu thu lại thân thể, đóng kín cửa, xoay đầu lại nhìn mấy người chiến hữu và mấy người Hạ Phi đứng một bên.



“Đội trưởng, trước em mang nàng đi.” Lý Thiên Hữu nhìn quét một vòng, nói với đội trưởng.



“Đi nhanh đi, nàng thật không còn nhiều thời gian.” Đội trưởng lo lắng nhìn Lâm Bắc Thần trong xe, lông mày nhíu chặt vào nhau.



“Chúng ta cũng trở về thôi, sáng mai quay về bộ đội.” Trần Hồng Hiên đi tới, “Chính em cẩn thận một chút.” Nói xong vỗ vai Lý Thiên Hữu một cái.



Lý Thiên Hữu trịnh trọng gật đầu, nhanh chóng đi tới buồng lái. Trong lòng nàng không dễ chịu, nhưng cũng thực sự không có biện pháp nào, hiện tại Lâm Bắc Thần phải lập tức rời đi, không cho phép nàng cùng các chiến hữu nói thêm cái gì.



“Thiên Hữu..” Thấy Lý Thiên Hữu chỉ gật đầu với mình một cái liền muốn trực tiếp rời khỏi, Hạ Phi đi gấp mấy bước gọi lại nàng.



Lý Thiên Hữu một tay khoát lên cửa xe, khẽ cau mày nhìn Hạ Phi xe đối diện.”Ngày hôm nay cảm ơn anh, hôm nào mời ăn cơm đi!” Nàng nhẹ nhàng nói, miễn cưỡng cùng Hạ Phi nở nụ cười một chút. Tháo xuống ống nghe điện thoại của mình ném cho Hạ Phi, liền không hề do dự nhấc chân lên xe.



Lý Thiên Hữu vừa phát động xe, vừa nhìn phó lái xe Lâm Bắc Thần, xem ra dược hiệu đã đi lên, Lâm Bắc Thần mắt nhắm hờ, đôi tay ngọc trắng nõn liên tục lôi kéo quần áo của mình. Trong miệng không ngừng hô nóng, còn mơ hồ không rõ nói chút gì đó, Lý Thiên Hữu nghe không rõ ràng lắm, chỉ có thể mơ hồ nghe cô hô tên của mình. Lý Thiên Hữu không dám đụng vào Lâm Bắc Thần, chỉ có thể đau lòng nhìn cô, nàng biết thật là tử dược thúc tình, chỉ cần hơi đụng chạm đến cô, không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa.



Lý Thiên Hữu rất nhanh lái xe ra khỏi đường nhỏ, theo con đường lúc trước lái về nội thành. Xe lên đường cái, nàng nhận được điện thoại của Hạ Phi, Hạ Phi nói cho nàng nếu như muốn tăng tốc độ, có thể kéo vang còi cảnh sát, thì sẽ không có người tìm phiền toái. Lúc Hạ Phi còn muốn nói cái gì, bị Lý Thiên Hữu đúng lúc cắt đứt, nàng không tâm tình lại nói cái khác.



Treo điện thoại Hạ Phi, Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần, cau mày chuyển đến điện thoại Lâm gia. Quản gia giao điện thoại cho Lâm gia gia, Lý Thiên Hữu nói đơn giản chuyện đã xảy ra bên này, bảo Lâm gia gia không cần lo lắng, Lâm Bắc Thần đang ngủ ở trong xe mình, người rất tốt. Lâm gia gia nặng nề thở ra một hơi, tận lực cảm ơn Lý Thiên Hữu, lòng Lý Thiên Hữu đang tính toán làm sao mở miệng nói cho Lâm gia gia đêm nay Lâm Bắc Thần không trở về Lâm trạch, Lâm gia gia lại nói ra trước.”Nha đầu, các cháu đừng trở về, quá muộn rồi, Bắc thần cũng mệt mỏi, đi Bắc Thần tửu điếm nghỉ ngơi một đêm đi.” Lâm gia gia dừng một chút nói tiếp “Chờ Bắc Thần tỉnh, nói cho nàng sáng mai trở về nhìn gia gia.”




“Đêm nay tôi cùng Kỳ Kỳ trụ dưới lầu, các em tùy ý, không cần lo lắng, gian phòng cách âm hiệu quả tốt.” Trần Thần lớn giọng hô.



Lý Thiên Hữu ngốc lăng ngồi ở bên giường, hai tay vẫn ấn lại Lâm Bắc Thần, đầu không ngừng vang lên lời nói của đội trưởng, mặt nàng đỏ lên, đội trưởng này, còn có người đây, cứ la như vậy.



“Nếu em như thực sự không biết, thì học theo nàng đi, tin tưởng Lâm tổng của em nhất định sẽ ăn em trước.” Trần Thần mở cửa duỗi đầu vào, nói xong đóng cửa chạy nhanh như chớp.



“Cút...” Lý Thiên Hữu hô to



Trần Thần ngồi ở trên sô pha hướng về phía Vương Kỳ cười khúc khích, Lý Thiên Hữu vừa nhìn chính là bộ dáng tiểu thụ. Trần Thần nghĩ thầm, đêm xuân khổ đoản a. Nhất định phải cùng chiến hữu kề vai chiến đấu mới được. Ánh mắt Trần Thần nhìn Vương Kỳ chậm rãi nhiễm lên sắc thái...



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khiến đại gia thất vọng rồi, không có thịt thịt, bất quá chương sau nhất định sẽ có.



Ta nói chuyện rất giữ lời, nếu như có thời gian một ngày canh một đơn giản sẽ không cải biến, tuy rằng ta thực sự rất muốn ngủ.



Đại gia có ý kiến gì hoặc nghi vấn đều có thể giao lưu nhau, cộng đồng tiến bộ sao, cảm tạ cho ta đề ý kiến đồng học.



Nói thật có lúc viết chẳng được, thời điểm kẹt thấy đại gia nhắn lại sẽ rất có lòng tin, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!



Chờ mong tiếp theo chương đi, ha ha, ta cũng rốt cục phải đối mặt H độ khó cao, không biết viết a.....



Khác: mấy ngày nay trở về quámuộn, mã hoàn văn không thời gian kiểm tra, khả năng sẽ có rất nhiều lỗi chínhtả, xin lỗi đại gia, bớt thời giờ ta liềncẩn thận hảo sửa một chút