Phục Kích Ái

Chương 69 : Thoải mái . . .

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Nhóm năm người Lý Thiên Hữu lặng yên không một tiếng động dán tường từng chút từng chút tới gần chỗ tia sáng, sau khi đi một đoạn khoảng cách, mấy người phát hiện càng đi về phía trước đường hầm liền càng rộng lên. Mấy người không dám quá áp sát vào kẻ địch, đi tới một cái góc liền ngừng lại. Vách tường phía trước cách đó không xa xuất hiện một chỗ lõm, cửa có hai người ngồi dựa vào tường.



Chỗ lõm này là dọc theo một bên hành lang của đường hầm khuếch trương đi vào phía trong, Lý Thiên Hữu híp mắt quan sát một hồi, nàng phát hiện chỗ lõm kia như là một cái nhĩ thất*, từ góc độ của nàng nhìn sang, vừa vặn nhìn đại khái bên trong, hai bên nhĩ thất không có cửa mỗi bên ngồi một gã nam nhân mặc mê thải phục tay cầm súng tự động, hai gã đều híp mắt dựa vào tường. Trong nhĩ thất có thể thấy một cái bàn đá hình chữ nhật bố trí dựa vào tường phía nam, trên bàn đá đồng dạng ngồi hai người, trong lòng hai người đều ôm súng tự động ngửa tựa ở trên tường, lại tiến đến xem thì đường nhìn liền bị tường ngăn chặn. Lý Thiên Hữu một lần nữa đưa ánh mắt đặt trên người hai nam nhân đang ngồi trên bàn đá, nàng muốn nhìn rõ tướng mạo hai người, thế nhưng, trên mặt hai người đều đội sẵn mũi lưỡi chai màu đen...



(*Nhĩ thất: là một loại phòng nhỏ nằm ở hai bên chính phòng, giống như là hai tai ở trên mặt người.)



Lý Thiên Hữu lại quan sát một hồi, liền lui thân thể về, nàng ngồi xổm bên người Trần Hồng Hiên hơi lắc đầu nhỏ giọng nói rằng: “Không giống như là đang ngủ, trái lại như là đang dưỡng thần.” Nàng vừa nói chuyện mắt liếc phía trước, lại nói: “Chỉ sợ, chúng ta hễ làm ra tiếng động nhỏ tí tẹo, đều sẽ bị bọn chúng phát hiện...” Vừa nói chuyện, Lý Thiên Hữu nhíu mày, tiếng nổ mạnh vang lớn như thế bọn chúng không có khả năng an ổn ngủ. Nói vậy, bọn chúng nhất định đã sớm biết sẽ phát sinh nổ tung, mới sẽ như thế. Lý Thiên Hữu nhịn không được lại nhô người ra nhìn một chút, trong lòng thầm nghĩ, phải làm thế nào, mới có thể không quấy nhiễu đến kẻ địch đồng thời rất nhanh chế phục những người này đây?



“Chúng ta chỉ có nhanh chóng chế phục hai người trông coi kia, chặn người của Vinh lão đại ở bên trong chỗ lõm, liền coi như thành công rồi.” Trần Hồng Hiên nhỏ giọng nói với Lý Thiên Hữu.



Một bên vách tường khác, Trần Thần trầm tư một hồi, gật đầu, nàng đưa tay chỉ chỉ Trần Hồng Hiên làm một thủ thế Giết, liền giành trước nhảy ra ngoài, Trần Hồng Hiên theo sát sau đó. Hai người khẽ động, Lý Thiên Hữu gật đầu một cái với La Quân và thủ hạ của hắn, kéo mở chốt súng cũng xông về phía trước. Sau khi đội trưởng và Trần Hồng Hiên giết chết hai người thủ vệ, 5 người 5 khẩu súng liền đồng loạt chỉ hướng mấy nam nhân hoặc ngồi hoặc đứng trong nhĩ thất...



“Buông vũ khí, hai tay ôm đầu.” Trần Hồng Hiên đứng ở chính giữa hướng về phía người ở bên trong quát lớn.



Lý Thiên Hữu nhìn một chút, trong nhĩ thất tổng cộng có sáu nam nhân, bởi vì mấy người xuất hiện động tác nhanh chóng, lúc này mấy nam nhân bên trong hiển nhiên còn chưa có phản ứng lại..Vinh lão đại giương mắt thoáng nhìn mấy binh lính bưng súng chỉ vào hắn, hắn đầu tiên là sửng sốt, đám lính ngu ngốc này vào bằng cách nào? Ngay sau đó trên mặt hắn hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Hắn nhìn quét mọi người, ánh mắt rơi vào trên người Lý Thiên Hữu liền ngừng lại. Hắn nhìn chằm chằm Lý Thiên Hữu một hồi, khóe miệng ngậm lấy một nụ cười lạnh lùng, đứng dậy ném xuống súng trong tay, chân mày cau lại nói rằng: “Bọn mày tìm tới nơi này thế nào?” Ngữ khí của hắn bình tĩnh và bình thường, không có biểu hiện ra tí xíu nào thái độ tù nhân.




Trần Hồng Vũ chạy đến trước mặt chỉ huy, cũng bất chấp cúi chào, hắn đưa tay thoáng lau nước mưa trên mặt, cấp thiết nói rằng: “Chỉ huy, tôi, anh tôi có tin tức. Bọn họ không sao, hơn nữa Vinh lão đại cũng bị bọn họ bắt được.” Vừa nói chuyện, Trần Hồng Hiên giơ tay chỉ chỉ một bên khác đỉnh núi.



Vương Kính Tùng nghe xong Trần Hồng Vũ nói sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn phía Tiết Chấn: “Thủ trưởng...”



“Còn sững sờ cái gì? Không mau đi tiếp ứng đi.” Tiết Chấn giãn ra lông mày, hướng về Vương Kính Tùng quát lên.



“Rõ!”



“Hồng Vũ, tập hợp bộ đội. Bảo lính truyền tin khóa chặt địa điểm mục tiêu, tốc độ cao nhất chạy đi tiếp ứng, mau!!!” Nói xong Vương Kính Tùng cúi chào với thủ trưởng một cái liền một giây không ngừng chạy lên núi.



Lâm Chí Viễn vẫn chưa đi xa nghe Trần Hồng vũ nói, trong lòng căng thẳng, nhìn Vương Kính Tùng như cơn gió xẹt qua người ông, vốn định gọi lại hắn hỏi một chút tình huống, nhưng còn chưa kịp hỏi ra miệng, người cũng đã 2-3 bước xông lên triền núi. Lâm Chí Viễn mau chóng xoay người đi xuống dưới, bởi vì sốt ruột suýt nữa trượt ngã xuống đất, ông dựa vào cánh tay Lâm Khả Phàm đi xuống bậc thang, trao đổi ánh mắt với Tiết Chấn một cái. Mấy người cấp tốc lên xe, liền một giây không ngừng phi nhanh tới bên kia núi...



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy ngày nay không ở trạng thái, các vị đại đại chúng thiên nữ tán hoa đi, ta cần động lực....