Phục Kích Ái

Chương 74 : Nhu tình như nước . . .

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Lý Thiên Hữu ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại di động và laptop từ trên bàn làm việc, một mặt cẩn thận đưa cho Lâm Bắc Thần nửa dựa ở trên giường, lúc này Lâm Bắc Thần thoạt nhìn có vẻ uể oải cực kỳ. Lý Thiên Hữu giờ mới hậu tri hậu giác, vì sao khi nàng còn chưa tỉnh ngủ đã bị đạp một cước như vậy, xem bộ dáng của Lâm Bắc Thần, rất hiển nhiên, thực sự là giống như tối hôm qua nàng suy nghĩ, đây là Lâm nữ vương tức giận, Lý Thiên Hữu nhớ tới bản thân điên cuồng, càng lộ ra run rẩy, đôi mắt nhỏ gian giảo loạn chuyển, chính là không dám nhìn thẳng Lâm Bắc Thần...



Lý Thiên Hữu đứng trên mặt đất một hồi, nàng thấy Lâm Bắc Thần chỉ là trừng mình một cái, sau đó liền bắt đầu bận rộn gọi điện thoại, trái tim nàng mới coi như để xuống.



Lúc nghe nội dung Lâm Bắc Thần nói điện thoại, không giống như là gọi cho cấp dưới của cô, tuy rằng vẫn là thanh âm lành lạnh, nhưng từ trong lời nói rõ ràng có thể nghe ra, cô là đang nhận lỗi với người ta. Trong lòng Lý Thiên Hữu lại bắt đầu gióng trống, giờ đã buổi trưa, hai người còn chưa từng ra khỏi gian phòng, mà Lâm Bắc Thần vừa tỉnh lại liền vội vã gọi điện thoại, e rằng thực sự là bởi vì mình làm lỡ chị ấy làm việc sao? Lý Thiên Hữu có chút khẩn trương, nàng làm quân nhân nhiều năm như vậy, ở trong đầu nàng, nơi làm việc tựa như nhiệm vụ trong bộ đội, đó là quan trọng hơn so với cái gì.



Lý Thiên Hữu nhịn không được qua lại vòng vo ở trong phòng vài vòng, nàng cũng không dám quấy rối Lâm Bắc Thần, lại không thể đi ra ngoài, nàng suy nghĩ một chút liền nhẹ tay nhẹ chân một lần nữa bò lại trên giường, ngoan ngoãn nằm ở bên người Lâm Bắc Thần...



Điện thoại di động của Lâm Bắc Thần không biết bị tắt âm lúc nào, nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, làm cho đầu cô vốn là không tỉnh táo càng có vẻ lớn hơn nữa. Cô không cần nghĩ cũng biết, bây giờ giữa trưa, người trong công ty không tìm được cô sẽ gấp thành bộ dáng gì nữa, cô vừa nói điện thoại, vừa giận dỗi nhìn lướt qua đầu sỏ gây nên đang bò lại trên giường, mà đối phương đón nhận ánh mắt sắc bén của cô, khoa trương rụt lại cái cổ, sau đó liền rất nhanh vùi ở trong chăn không ra. Lâm Bắc Thần cũng vô tâm tình tính sổ với Lý Thiên Hữu, chuyên tâm nói điện thoại...



Chờ Lâm Bắc Thần xử lý xong chuyện công ty, còn viết xong kế hoạch công tác tối hôm qua chưa hoàn thành, thì thời gian lại qua hơn một giờ, cô đặt máy vi tính trên tủ đầu giường, thả lỏng duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó tay bất giác sờ lên cái bụng, lúc này đã qua buổi trưa, đến bây giờ một bữa cơm cũng chưa ăn, hiện tại mới cảm giác được đói bụng.



Lâm Bắc Thần có chút nghi hoặc, sau khi Lý Thiên Hữu nằm xuống, liền một chút động tĩnh cũng không có, cô nghiêng đầu nhìn sang một bên, đứa bé này vô thanh vô tức lại ngủ thiếp đi.



Lâm Bắc Thần nhìn Lý Thiên Hữu đang ngủ say, đột nhiên nổi lên tâm tư chọc ghẹo nàng. Lúc này cả người cô một chút khí lực cũng không có nhưng còn phải ứng phó công tác, người này thì tốt, nói ngủ liền ngủ..



Lâm Bắc Thần thả nhẹ động tác, cẩn thận vươn một tay, cô muốn nắm mũi Lý Thiên Hữu, làm cho nàng không thở nổi. Mà tay cô còn chưa tới trước mặt Lý Thiên Hữu, đã thấy Lý Thiên Hữu vọt một cái mở mắt, dọa cô giật nảy. Theo đó, cổ tay cô liền truyền đến cảm giác đau. Lý Thiên Hữu động tác quá mức nhanh chóng, cho nên Lâm Bắc Thần nhất thời không phản ứng lại, còn sững sờ tại chỗ...Lý Thiên Hữu rất nhanh thì phản ứng đến, nàng thấy bản thân đang gắt gao chụp cổ tay của Lâm Bắc Thần, vội vã buông lỏng lực tay, trở tay nắm tay Lâm Bắc Thần, cảnh giác trên mặt lập tức đổi thành biểu tình luống cuống, nàng tràn đầy đau lòng liếc nhìn Lâm Bắc Thần, mắt thấy cổ tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của Lâm Bắc Thần đều bị bản thân nắm ra dấu đỏ, Lý Thiên Hữu khẩn trương ngồi dậy, vừa nhẹ nhàng xoa cổ tay Lâm Bắc Thần vừa lo lắng nói: “Sau này lúc em ngủ, nghìn vạn lần đừng làm như vậy, thương tổn đến chị thì làm sao bây giờ??”



Lâm Bắc Thần tỉnh táo lại, nhưng không biết làm vẻ mặt gì, cô không nghĩ tới một trò vui đùa nho nhỏ, lại cũng có thể làm cho Lý Thiên Hữu phản ứng giống vậy. Cô có chút tức giận kéo ra tay mình, ngẩng đầu dùng ánh mắt xa lạ nhìn Lý Thiên Hữu...



Tay Lý Thiên Hữu đột nhiên trống rỗng, nàng lập tức ý thức được ngữ khí của mình không đúng, vội vàng ôn nhu nói rằng: “Xin lỗi, Bắc Thần, em cũng không phải cái ý đó. Tại bộ đội nhiều năm như vậy, mỗi ngày chúng em đều huấn luyện các loại năng lực phản ứng, độ nhạy cảm của thân thể cùng các nơi thần kinh, cho nên em đã quen. Hơn nữa, em ra tay nặng, thật sự sợ tổn thương đến chị.”
“Trở về đi, thân thể vừa tốt hơn một chút, giờ trời lạnh đừng để bị nhiễm lạnh.” Lâm Bắc Thần vỗ nhẹ vai Lý Thiên Hữu vài lần, nói xong, cô nắm tay Lý Thiên Hữu đi đến trong nhà.



Bởi vì một cú điện thoại của đội trưởng, cuối cùng hai người ăn cơm cũng không ngon, Lâm Bắc Thần nắm tay Lý Thiên Hữu trở lại phòng ngủ của cô, dỗ dành nàng một lúc, mới đứng dậy ra phòng ngủ đi tới thư phòng của gia gia ở lầu ba...



Lâm Bắc Thần có thể tưởng tượng đến một số chuyện mà gia gia muốn tìm cô đàm luận, lúc trước, sau khi gia gia biết quan hệ của hai người, lúc vẫn đáp ứng Lý Thiên Hữu ở lại bên người cô thì nói ra hai cái điều kiện: Thứ nhất, hai người đều phải theo ông quay về ở Lâm trạch, mà điều thứ hai chính là hai người không được ngủ trong một gian phòng. Đó cũng là nguyên nhân vì sao mấy ngày nay Lý Thiên Hữu luôn một mình ở tại khách phòng. Lâm Bắc Thần thở dài một tiếng ở trong lòng, muốn cho gia gia lớn tuổi như vậy tiếp thu cô cùng Lý Thiên Hữu, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng...



Lâm Bắc Thần đi rồi, Lý Thiên Hữu ngồi yên tại trên giường, vừa nãy Lâm Bắc Thần ôn nhu ôm nàng dỗ dành một hồi lâu, hiện tại tâm tình của nàng cũng bình tĩnh xuống. Nàng nhớ tới ban nãy ánh mắt rõ ràng tức giận của Lâm gia gia, trong lòng nghĩ mãi không ra.



Lý Thiên Hữu đứng lên đi tới ban công, nàng đứng một hồi, trong lòng nôn nóng vô cùng. Lúc này nàng phi thường muốn biết Lâm Bắc Thần đi thư phòng, Lâm gia gia sẽ nói cái gì với chị ấy? Trực giác của nàng nói cho nàng, Lâm gia gia muốn nói nhất định là liên quan với nàng.



Lý Thiên Hữu suy nghĩ một hồi vẫn là quyết định đi làm rõ, nàng thoáng nhìn trái phải tình huống ngoài cửa sổ, dứt khoát xoay người đi đến dưới lầu, trong lòng nàng biết nghe trộm người khác nói chuyện là chuyện rất không đạo đức, thế nhưng nếu muốn làm rõ tình huống cũng chỉ có như vậy, là một quân nhân có năng lực đặc biệt mà nói, nàng chắc chắn không bị bất luận kẻ nào phát hiện, đơn giản cũng sẽ không đi suy nghĩ nhiều cái khác...



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trời ạ, chương trước lưu bình dĩ nhiên có nhiều như vậy, lẽ nào đám đại đại thực sự thích H chương và tiết vậy sao?



Ta đã cho ta hoa mắt rồi...



Yêu chết các ngươi, làm cho hoa hoa tới tái mãnh liệt chút đi...



Còn có, ta có thể hay không thưa dạ nói một câu, các ngươi ai, có thể hay không ban thưởng ta thiên trường bình, chỉ nhìn người khác trông mà thèm a... Lăn...