Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 52 :

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Nghiêm Mục phát hiện bên cạnh có người nhìn mình, nghiêng đầu nhìn lại, nhận ra người này là biên kịch hợp tác với Lục Thừa Dư, vì vậy liền hướng người này lễ phép gật đầu.



Khúc Lĩnh Bắc thấy đối phương phát hiện mình đang quan sát hắn, nhân tiện nói: “Nghiêm tiên sinh là tới đón Lục tiên sinh sao?” Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy bầu không khí giữa Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư không đúng lắm, có thể thân là biên kịch hơi mẫn cảm, nên mới nghĩ nhiều như thế. Làm một người hợp tác với Lục Thừa Dư, Khúc Lĩnh Bắc biết mình không nên xen vào việc của người khác. Thế nhưng theo hắn thấy, Lục Thừa Dư so với con mình chỉ lớn hơn 6, 7 tuổi. Xã hội bây giờ rất nhiều người 21, 22 tuổi vẫn là trẻ con không lớn chưa hiểu chuyện, cho dù Lục Thừa Dư hiểu chuyện nhưng cũng không thể so với người chạy ở bên ngoài nhiều năm thấy nhiều, nghe nhiều, tóm lại là tâm tư sẽ đơn thuần hơn. Thương nghiệp tinh anh như Nghiêm Mục cái gì chẳng biết, cái gì chưa từng thấy qua, cái gì chưa từng nếm thử, hắn lo lắng Lục Thừa Dư chịu thiệt.



“Ừm,” Nghiêm Mục gật đầu, nhìn thoáng qua phòng hóa trang, thấy Lục Thừa Dư chưa đi ra, mới chuyên tâm cùng Khúc Lĩnh Bắc nói chuyện với nhau, “Cánh tay của y có thương tích, tôi không yên tâm để y về một mình.”



Hà Long đi theo bảo vệ Lục Thừa Dư vừa quay lại nghe Nghiêm Mục nói câu kia, yên lặng lùi sang một bên, bây giờ ở trong mắt Nghiêm tổng, hắn không phải là người sao? Mệt hắn còn vội vàng trở về làm bảo tiêu vô danh, hắn cảm giác nội tâm mình hình như có chút tổn thương.



“Lục tiên sinh tuổi còn trẻ, Nghiêm tiên sinh nguyện ý phí tâm chiếu cố y như thế, thực sự là người tốt,” Khúc Lĩnh Bắc cười nói, “May là có cậu ở đây, nếu không một mình Lục tiên sinh bị thương ở nhà, làm cái gì cũng không thuận tiện.”



Nghiêm Mục nghe nói như thế, nhìn vị nam nhân chừng bốn mươi tuổi này thêm mấy lần, mấy giây sau chậm rãi gật đầu nói: “Có thể chiếu cố y, tôi cũng rất vui.”



Nghe được lời này của Nghiêm Mục, sắc mặt Khúc Lĩnh Bắc thay đổi mấy lần, cuối cùng chỉ gật đầu một cái nói: “Nghiêm tiên sinh nhân hậu.” Làm người ngoài, chung quy hắn không thể nói nhiều, càng không thể đem lời nói toẹt ra, nếu không sẽ bị người chán ghét.



Nhưng Nghiêm Mục lại vì vậy mà có ấn tượng tốt hơn đối với Khúc Lĩnh Bắc, dù sao đối phương là thật tâm lo lắng cho Lục Thừa Dư, cho nên mới không để ý thân phận mà hỏi  nhiều như vậy. Nếu không có phần tâm tư này, đối phương hà tất gì phải chịu đắc tội hắn nói những lời này.



“Khúc ca, Mục ca, mọi người đang nói gì thế?” Lục Thừa Dư chạy đến bên cạnh hai người, gương mặt còn có chút đỏ ửng không bình thường, hiển nhiên là bởi vì tẩy trang quá mức gấp gáp, còn lưu lại vết tích trên mặt.



“Không nói gì cả,” Khúc Lĩnh Bắc cười nói, “Vốn là anh dự định mời cậu đến nhà của anh ở vài ngày, chờ vết thương tốt lên rồi hãy trở về nhà. Nhưng mà, có Nghiêm tiên sinh chiếu cố cậu, anh cũng đỡ lo.”



“Khúc ca phí tâm rồi,” Lục Thừa Dư cười tủm tỉm đi tới đứng ngay ngắn bên người Nghiêm Mục, “Mục ca làm người rất cẩn thận, sẽ chiếu cố em tốt, anh không cần lo lắng.”



Khúc Lĩnh Bắc cười gật đầu: “Cậu có người chiếu cố, chúng ta còn lo lắng gì nữa, hiện tại cũng không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi, bị thương cũng không nên quá mệt mỏi.”



“Em biết Khúc ca và Chương đạo là người tốt mà,” Sau khi Lục Thừa Dư cười híp mắt cùng nhân viên công tác chào hỏi, mới cùng Nghiêm Mục rời đi.



Khúc Lĩnh Bắc đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của hai người, khe khẽ thở dài. Nếu như trước đó hắn không nhìn ra chuyện gì, hiện tại thấy ánh mắt cử chỉ giữa hai người, làm sao lại không hiểu chứ. Năm đó lúc hắn học đại học, trong trường học có hai nam sinh yêu nhau, sau khi bị người phát hiện, không chỉ bị đuổi học, đồng thời còn bị người đời khinh bỉ. Bây giờ đã hai mươi năm trôi qua, hy vọng hai người trẻ tuổi kia có thể được thuận lợi một chút.



“Cậu ở đây than thở gì đó?” Chương Thạc thấy bạn tốt thở dài, không hiểu nói, “Chẳng lẽ Lục tiên sinh đưa ra yêu cầu gì làm cho cậu khó xử?” Cái này không nên a, Lục tiên sinh sao lại làm chuyện loại này?



“Không phải,” Khúc Lĩnh Bắc lắc đầu, biết tên bạn tốt của mình thần kinh tương đối thô, cho nên cũng không có ý định cho hắn biết việc này, “Không phải cậu còn phải quay sao, còn không nắm chặt thời gian, đợi lát nữa là trời tối rồi.”



Vừa nhắc tới chuyện quay phim, Chương Thạc nhất thời khẩn trương, xoay người để những người khác chuẩn bị một chút.



Chung Tranh Hàm đang bổ trang bên cạnh nhìn phương hướng Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục rời đi, đang muốn nhíu mày, kết quả bị thợ trang điểm nói: “Hàm ca, anh cử động nữa lông mi sẽ bị lệch đấy.”



Biểu tình trên mặt Chung Tranh Hàm nhất thời biến mất, hắn không cho phép trên mặt mình xuất hiện sai lầm gì, cái này đối với vai diễn là một loại không tôn trọng.



Chờ hắn bổ trang xong, Vương Tùng tiến đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Tranh Hàm, tui thấy Lục tiên sinh và Nghiêm tiên sinh quan hệ rất tốt, không bằng lúc nào để Lục tiên sinh giúp cậu giật dây, nếu có thể quen biết Nghiêm tiên sinh, sau này cho dù cậu ở trong vòng đi tắt cũng không có vấn đề gì.”
Tần đạo diễn cùng với những người khác trong tổ đạo diễn cũng rất hài lòng với ngoại hình của Lục Thừa Dư, lập tức đem Lục Thừa Dư dẫn ra bên ngoài tứ hợp viện chụp mấy tấm ảnh, sau khi trở về hai bên liền ký hợp đồng.



Sau khi ký hợp đồng xong, hai bên còn nói thời gian khởi động máy, xong xuôi cũng không còn chuyện gì. Vì vậy Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục ra khỏi nội viện phụ trách phỏng vấn, vừa đi vừa bàn buổi trưa ăn cái gì, phía sau là trợ lý đạo diễn tiễn bọn họ ra cửa.



Hai người còn chưa ra cổng, liền thấy vài người phụ tá vây quanh một nữ nghệ sĩ đi đến, dáng điệu kia khiến Lục Thừa Dư cảm thấy có chút quen mắt.



Chờ người đến gần, Lục Thừa Dư liếc mắt liền nhận ra người đến là ai. Lập tức nhịn không được liếc Nghiêm Mục, vị Nhan gia này chính là người duy nhất có scandal tình ái nho nhỏ với Nghiêm Mục đấy.



Lúc này Lưu Kỳ Nhan cũng nhìn thấy Lục Thừa Dư, cô bước vào cổng đi tới bên người Lục Thừa Dư, trên mặt mang ân cần: “Lục tiên sinh hôm nay sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, so với lần trước chúng ta gặp ở đài truyền hình thì kém hơn nhiều, bình thường chớ vì công tác mà quên thân thể của chính mình.”



“Cảm ơn sự quan tâm của ngài,” Lục Thừa Dư thật không ngờ lần trước ở đài truyền hình, đối phương chỉ là đi ngang qua, liền nhớ kỹ mình như thế. Nhưng bất kể nội tâm y có bao nhiêu bất ngờ, nét mặt ôn hòa tiếu ý vẫn bất biến, “Tôi nhất định sẽ chú ý.”



“Không cần gọi ngài tới ngài đi như thế, chị chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, gọi Lưu tỷ là được rồi,” Lưu Kỳ Nhan lấy kính mắt màu trà trên mặt xuống, “Nghe nói gần đây cậu bị thương, nhớ phải uống nhiều canh bổ huyết vào.”



Lục Thừa Dư vội vàng cười gật đầu, thấy Nghiêm Mục vẫn trầm mặt đứng ở một bên, tùy tiện nói: “Lưu tỷ bây giờ đang đi thử vai sao, hiện tại tổng đạo diễn đang ở bên trong, chị bây giờ đi là vừa vặn.”



Lưu Kỳ Nhan giống như lúc này mới nhớ tới mình có việc: “Cậu không nói chị cũng quên mất, trước đó đã cùng tổ đạo diễn định thời gian, vậy chị đi trước, lần sau gặp lại.”



“Tạm biệt.” Lục Thừa Dư nhìn bóng lưng thon thả của Lưu Kỳ Nhan đạp đôi giày cao 10cm bước trên thềm đá, không khỏi từ nội tâm dâng lên một kính ý tự đáy lòng.



Nghiêm Mục xoi mói nhìn bóng lưng Lưu Kỳ Nhan, người này vừa nhìn không giống như là nữ nhân an phận, sao tiểu Dư lại quen biết? Vừa rồi ánh mắt nữ nhân kia nhìn tiểu Dư hình như có chút kỳ quái.



Như là đoán được ý nghĩ của hắn, thanh âm của Lục Thừa Dư vang lên: “Lần trước em tham gia 《Nhất Thư Nhân Sinh》, ở dưới đài truyền hình gặp được chị ta một lần, thật không ngờ chị ta còn nhớ rõ em, thật đúng là làm cho người khác bất ngờ.”



Nghiêm Mục nghe vậy nhíu nhíu mày, liền nói: “Người của giới giải trí đều không đơn giản, em phải có tâm lý phòng bị.” Nhất là với nữ nhân, không đúng, ngay cả nam nhân cũng vậy.



Lục Thừa Dư cười híp mắt gật đầu: “Ừ, em nhớ rồi.” Mặc kệ đối phương có phải đang ghen hay không, làm người yêu của hắn, làm sao có thể để cho đối phương bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà mất hứng chứ?



Xa xa, Lưu Kỳ Nhan đã đi xa quay đầu lại nhìn phương hướng ly khai của hai người, ánh mắt phức tạp khó phân biệt.



Phụ tá của nàng không hiểu hỏi, “Lưu tỷ, làm sao vậy?”



“Không có gì,” Lưu Kỳ Nhan lần thứ hai đem kính râm đeo lên mặt, “Đi thôi, đừng để đạo diễn đợi lâu.”



Vài người phụ tá sau lưng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám hỏi nhiều, vội vã theo phía sau của cô, e sợ làm cho cô nổi giận, dù sao tính tình Lưu tỷ không được tốt lắm.



Nhưng mà, Lưu tỷ đối với Lục Thừa Dư trái lại tốt vô cùng, bộ dáng ôn nhu cùng bình thường hoàn toàn khác nhau, thực sự là kỳ quái.