Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 53 :

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Mấy ngày gần đây đều có chuyện để làm, Lục Thừa Dư sau khi về nhà còn giúp Nghiêm Mục xử lý một ít văn kiện, tuy rằng thao tác một tay không dễ, thế nhưng xét thấy tay trái không có bị thương rất linh hoạt, cho nên xử lý cũng không khó.



Trong hộp thư công khai của công ty và email có một ít thăm hỏi của các đồng nghiệp về thân thể y, y đều nhất nhất trả lời, chờ làm xong những thứ này thì đã hơn mười giờ tối. Y ở trên ghế sa lon vươn người một cái, quay đầu thấy Nghiêm Mục vẫn còn chăm chú nhìn máy vi tính. Suy nghĩ một chút, y đi rót hai ly sữa tươi, một ly đặt vào tay Nghiêm Mục, “Đã trễ rồi, đi ngủ thôi.”



Nghiêm Mục bưng sữa tươi lên uống một ngụm, đem lực chú ý từ trên màn ảnh máy vi tính chuyển qua trên người Lục Thừa Dư: “Được, để anh giúp em lau người.”



“Không cần gấp như vậy, ngày mai em phải đi kịch tổ 《Gió Thu》, buổi sáng không cần đi sớm,” Y uống xong sữa tươi, đem cái ly không để qua một bên, đưa tay vỗ vỗ vai Nghiêm Mục, “Ngày hôm nay anh luôn đi với em, có phải việc công ty đã chất đống rồi không?” Sản nghiệp Hoa Đỉnh rất nhiều, tuy rằng các quản lí chi nhánh đều có năng lực, thế nhưng rất nhiều quyết sách cần có Nghiêm Mục là boss lớn nhất ra quyết định, hơn nữa bởi vì cánh tay y bị thương nên y không thể đi làm, dẫn đến lượng công việc của Nghiêm Mục lại càng gia tăng.



Theo lý Nghiêm Mục hẳn là nên cấp bách điều động một trợ lý tạm thời giúp hắn xử lý sự tình, đáng tiếc nhìn dáng vẻ này của Nghiêm Mục, hiển nhiên không muốn dùng người khác, cho nên Lục Thừa Dư chỉ có thể tận lực ở nhà giúp hắn xử lý một ít văn kiện.



“Cũng không có bao nhiêu chuyện, nếu như chuyện gì cũng cần anh tới quyết định, vậy có tầng quản lý để làm gì?” Có lẽ là do bàn tay sau lưng vô cùng nóng bỏng, Nghiêm Mục khép laptop lại, uống một hơi cạn ly sữa tươi, rửa xong hai cái ly rồi nói, “Chúng ta đi lên lầu rửa mặt.”



Lục Thừa Dư chớp mắt nhìn hắn, sau khi hai người lên lầu, Lục Thừa Dư cởi áo quần ra, chỉ chừa một cái quần đùi nằm ở trên giường, Nghiêm Mục lau rửa phía sau lưng của y, tuy rằng không mệt, nhưng đầu đã đầy mồ hôi. Khăn mặt dần dần đi xuống, quần lót màu đậm bao quanh cái mông mượt mà đẹp mắt, động tác hắn cứng đờ, quỷ thần xui khiến liền chạm một cái trên mông Lục Thừa Dư.



Ngay lúc Lục Thừa Dư quay đầu lại nhìn, Nghiêm Mục đang chuyên tâm giặt khăn mặt ở trong chậu, biểu tình trên mặt nghiêm chỉnh khiến Lục Thừa Dư tưởng là vừa rồi y bị ảo giác. Nghĩ vậy, y dứt khoát lật người, nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu nhìn Nghiêm Mục giặt xong khăn xoay người đối mặt với mình.



“Vươn tay ra,” Nghiêm Mục nghiêm mặt nhẹ nhàng lau chùi bàn tay bị thương của Lục Thừa Dư, tuy rằng một bộ dáng dấp đoan chính, nhưng ánh mắt của hắn từ đầu tới đuôi cũng không nhìn hai mắt Lục Thừa Dư.



Đem một cánh tay khác đưa cho Nghiêm Mục, Lục Thừa Dư nhìn hắn tỉ mỉ lau qua mỗi một chỗ, thậm chí ngay cả kẽ tay cũng không để sót, không nhịn được nói: “Mục ca, trước đây anh từng chăm sóc người khác sao?”



Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thừa Dư, thấy y tự tiếu phi tiếu, cho là y lại nghĩ cái khác, vì vậy nói: “Nhiều năm như vậy anh vẫn ở một mình, trừ bản thân ra, không có chăm sóc qua người khác.” Hắn lau xong cánh tay, lại đi lau ngực Lục Thừa Dư. Nhưng mà, không biết có phải là lỗi giác của Lục Thừa Dư không, y cảm thấy động tác của Nghiêm Mục rõ ràng chậm đi không ít, rất có hiềm nghi đang ăn đậu hủ.



Chờ Nghiêm Mục đem toàn thân Lục Thừa Dư lau khô xong thì đã hơn nửa tiếng đồng hồ, Lục Thừa Dư mặc áo ngủ ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn Nghiêm Mục giúp mình thu thập xong gian phòng, cười nói: “Mục ca, anh quả thực chính là nam nhân tốt thập đại toàn năng.”



“Vậy em có cảm giác mình nhặt được đại tiện nghi không?” Nghiêm Mục ngồi vào bên người Lục Thừa Dư, nét mặt buông lỏng hỏi.



Cái này không khoa học, Mục ca biết nói đùa?! Lục Thừa Dư mở to hai mắt nhìn Nghiêm Mục, sửng sốt vài giây gật đầu nói: “Đúng vậy, quả thật nhặt được đại tiện nghi.”



Nghiêm Mục nhìn bộ dáng này của y, ánh mắt hơi trầm xuống, đột nhiên kéo vai y, ở trên môi y hôn một cái.



Môi mềm, đầu lưỡi ấm áp, khí tức hai bên quanh quẩn ở chóp mũi, Lục Thừa Dư chớp mắt nhìn, chờ Nghiêm Mục buông y ra, y vẫn không có phản ứng.



“Ngủ ngon,” Nghiêm Mục đứng thẳng lên, sải bước ra khỏi phòng Lục Thừa Dư, còn không quên giúp Lục Thừa Dư khép cửa phòng lại.



“Ôi mẹ ơi,” Lục Thừa Dư sờ sờ mặt, cảm giác nhiệt độ trên mặt mình hơi thất thường, cắt một tiếng, cầm chăn đem mình quấn lại, cuộn tròn vào trong chăn, chỉ chừa nửa đỉnh đầu màu đen ra ngoài.



Ở phòng bên, ngón tay Nghiêm Mục run nhè nhẹ tìm một file ẩn từ trong máy tính mở ra, chỉ thấy dòng thứ ba trên đó viết: Làm sao để hôn môi được tự nhiên.



Nghiêm Mục nhíu nhíu mày, cảm giác mình đêm nay làm còn chưa đủ tự nhiên, bất quá nhớ tới biểu tình Lục Thừa Dư ngay lúc đó, khóe miệng hắn hơi nâng lên, sau đó đánh một dấu check ngay chỗ đó.
Hoa Đỉnh không bận rộn? Lục Thừa Dư biết Nghiêm Mục gạt y, y cũng không vạch trần, chỉ xoay người đi tới phòng hóa trang.



Cách đó không xa, Chung Tranh Hàm thấy vậy liền đi tới, cách Nghiêm Mục hai bước thì dừng lại, cười híp mắt nói: “Nghiêm tổng thật quan tâm tiểu Lục.”



“Xin chào,” Nghiêm Mục gật đầu với Chung Tranh Hàm, “Tiểu Dư mấy ngày gần đây có nhắc cậu với tôi, y nói cậu là bạn bè y mới quen. Nếu là bạn của tiểu Dư, cũng xem là bạn của tôi, có thời gian thì đến nhà của chúng tôi làm khách.”



Rõ ràng mỗi một câu nói của đối phương rất lễ phép khách khí, thế nhưng vì sao tổ hợp lại, hắn lại nghe ra chút bất thường trong đó nhỉ?



“Cảm ơn lời mời của Nghiêm tổng, có cơ hội tôi nhất định sẽ đến,” Chung Tranh Hàm ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Tiểu Lục tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng năng lực lại hơn rất nhiều người.” Cho nên anh nha, phải đối tốt với người ta một chút.



“Đương nhiên,” Nghiêm Mục đặc biệt nghiêm túc nói, “Ở trong mắt tôi, y so với bất luận kẻ nào đều tốt hơn.” Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, hắn liền biết Chung Tranh Hàm không có tâm tư khác với tiểu Dư, ngược lại càng giống như là bạn tốt hơn, nếu không sẽ không mịt mờ cảnh cáo hắn như vậy.



“Bất luận kẻ nào?” Chung Tranh Hàm ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Xin hỏi, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”



Nghiêm Mục không tiếng động gật đầu.



“Nếu như y và người nhà của anh rơi xuống sông, anh cứu ai trước?”



Phút chốc liền yên tĩnh.



“Có lẽ người nhà của tôi còn chưa kịp rơi xuống, đã được tiểu Dư cứu rồi.” Nghiêm Mục nói, “Tôi không biết bơi nên về sau để tránh xuất hiện loại tình huống này, tôi sẽ tận lực mang nhiều hơn hai vệ sĩ khi ra ngoài.”



Chung Tranh Hàm: “….” Hình thức trả lời hình như hơi sai sai thì phải.



Lúc này, Vương Tùng xông tới nói: “Lục tiên sinh vậy mà biết bơi sao, thật là lợi hại.”



“Biết bơi là lợi hại sao?” Nghe được câu này, Chương Thạc liền chen miệng nói, “Tôi cũng biết bơi nè, bữa nào chúng ta cùng đi bơi đi?”



Vương Tùng:…



Vuốt mông ngựa thất bại rồi.



Kết quả Nghiêm Mục rất nghiêm túc gật đầu: “Ừ, tiểu Dư rất lợi hại, biết được rất nhiều thứ.”



Chung Tranh Hàm lần thứ hai không nói gì, có lẽ hắn không cần lo lắng Lục Thừa Dư bị thua thiệt, hắn hẳn là nên lo lắng cho nhân viên Hoa Đỉnh Quốc Tế thì đúng hơn, dù sao người rơi vào tình yêu chỉ số thông minh đều là số không, bọn họ có một ông chủ như thế, thật không có vấn đề sao?



Ngay lúc vài người oán thầm lẫn nhau, đột nhiên bên trong phòng hóa trang truyền ra một tiếng thét chói tai vừa kinh khủng vừa thảm thiết. Đám người Nghiêm Mục nhất thời sắc mặt đại biến, xoay người chạy đến phòng hóa trang.