Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 102 : Mưu kế chiến trường, lộ ra tài năng sắc sảo
Ngày đăng: 14:30 18/04/20
Cơ Phượng Ly không nói gì, khóe môi mỏng hơi nhếch, hắn nhìn Hoa Trứ Vũ rất lâu, sóng ngầm nơi đáy mắt không ngừng dao động.
Hoa Trứ Vũ không đoán được Cơ Phượng Ly đang nghĩ gì, nhưng vẻ mặt của hắn
lại khiến nàng thấy hoảng hốt, giống như hắn đang nhìn thấu lòng nàng.
Hoa Trứ Vũ bối rối, có khi nào Cơ Phượng Ly bắt đầu hoài nghi thân thế của nàng?
Ngày đó nàng ra khỏi thành gặp Tiêu Dận, vốn không nghĩ sẽ phải giao chiến.
Nhưng ai ngờ được Tiêu Dận lại quên nàng, nàng chỉ đành bất đắc dĩ dùng
võ công tự bảo vệ mình. Mà khi đó, chắc chắn Cơ Phượng Ly đứng trên
tường thành đã nhìn thấy tất cả.
Lúc đó nàng còn dùng trường thương, người giang hồ có ai mà không biết
chỉ có người từng ở trên chiến trường mới biết dùng loại binh khí này.
Nhưng số người ra chiến trường mỗi năm không nhỏ, cũng không phải chỉ
có Doanh Sơ Tà biết sử dụng, còn nữa, lúc trước Thái Tiểu Tứ từng giả
mạo Doanh Sơ Tà, hắn không thể có lý do nghi ngờ nàng. Mà cho dù
Cơ Phượng Ly từng nghe nói qua về Doanh Sơ Tà, nhưng cũng chưa lần nào
được chứng kiến tận mắt.
Hoa Trứ Vũ tự trấn định tinh thần, có lẽ nàng đã quá đa nghi.
Doanh Sơ Tà bây giờ chính là tội phạm truy nã, nếu Cơ Phượng Ly nghi ngờ thì
đã sớm bắt nàng lại. Sao còn có thể đến Bắc Triều cứu nàng?
Dù nói thế nào cũng không thuận!
“Nguyên Bảo, ngươi đọc cũng không ít sách nhỉ, còn quen thuộc với địa hình nơi
này như vậy!” Lam Băng đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, trong mắt hiện vẻ kinh
ngạc không thể che giấu.
“Đọc nhiều sách mà thôi.” Hoa Trứ Vũ trầm tĩnh nhìn lại Lam Băng.
“Nguyên Bảo, ngươi từng ra chiến trường rồi à? Nhìn cách ngươi sử dụng trường
thương rất hoàn hảo, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng bất
ngờ!” Lam Băng thản nhiên nói.
Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình quan sát Lam Băng, nhưng tên này cũng là một cao
thủ giỏi che giấu cảm xúc, nàng không nhận ra được hắn đang nghĩ điều
gì. Còn Đồng Thủ đứng sau hắn, nghe thấy vậy chỉ nhíu mày, nhìn Hoa
Trứ Vũ với vẻ tò mò, còn có vẻ nghi ngờ, nếu như bọn họ hoài nghi nàng
là Doanh Sơ Tà, Đồng Thủ sẽ không thể có vẻ mặt đó.
Hoa Trứ Vũ trộm nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn gối đầu lên cánh tay giống
như đang ngủ, cũng giống như không để ý tới câu chuyện giữa nàng là Lam
Băng.
Hoa Trứ Vũ bình tĩnh ngước mắt nhìn Lam Băng, trên môi hiện lên nụ cười
chua xót, còn có phần buồn bã nói: “Đúng vậy, đúng là ta từng ra chiến
trường, những giang hồ lãng tử như ta có chuyện gì mà chưa từng
làm. Đáng tiếc vẫn chưa kịp tận trung cho đất nước thì đã bị dòng đời xô đẩy vào cung làm thái giám, còn tưởng sẽ có dịp thi triển tài hoa, ai
ngờ vạn sự không thành!”
Đồng Thủ khẽ thở dài, trên đời này có ai muốn cam tâm tình nguyện làm thái giám đây.
Lam Băng cũng thở dài: “Người tài như ngươi làm thái giám thật đúng là đáng tiếc. Tối nay ngươi không cần chăm sóc Tướng gia, ta đã sai người dựng
một trại nhỏ bên cạnh, mệt thì về đó nghỉ ngơi.”
Hoa Trứ Vũ cầu còn không được, liền mỉm cười rời khỏi trại của Cơ Phượng Ly.
Bên ngoài trời tối đen, ánh sáng ấm áp từ những cây đuốc chiếu sáng cả
doanh trại. Phóng mắt ra xa, khắp nơi đều là trại của các tướng sĩ sắp
xếp chỉnh tề, quy mô lớn. Các binh sĩ thay phiên nghỉ ngơi, những binh
sĩ đứng nghiêm canh gác trong gió, tay nắm chắc đao, áo giáp chỉnh tề.
Nam Triều đã ngừng công thành, phía Bắc quân cũng không có động tĩnh, trên
chiến trường hoàn toàn im ắng, ngoài tiếng bước chân của những binh
sĩ tuần tra thì chỉ có tiếng cờ xí bay phần phật trong gió.
Bên cạnh trại Cơ Phượng Ly quả nhiên đã có thêm một chiếc trại nhỏ, Hoa
Trứ Vũ đi vào trong. Chiếc trại này khá giản dị, nhưng cũng có đủ vật
dụng thường ngày.
Từ Nam Triều đến Túc châu. Đi suốt hơn ngàn dặm Hoa Trứ Vũ luôn phải sống
chen chúc với những binh sĩ khác trong cùng một trại. Tối nay, là tối
đầu tiên nàng có một trại nhỏ thuộc về riêng mình. Cởi giầy ra, nàng
chậm rãi nằm xuống giường.
Tuy cơ thể mệt mỏi nhưng trong lòng lại mang theo nhiều tâm sự phức tạp, nhất thời nàng cũng ngủ không được.
Sau ngày tuyển võ nàng vẫn luôn cẩn thận che giấu bản thân. Nhưng nếu giờ
vẫn còn cố ý che giấu, chỉ sợ sẽ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.
Không bằng nhân cơ hội này, tự biến mình thành một lãng tử giang hồ tận
trung với đất nước, gặp được cơ hội bộc lộ tài hoa.
Trong trại Giám quân.
Cơ Phượng Ly chậm rãi mở đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Lam Băng và Đồng Thủ.
“Tướng gia, Nguyên Bảo đó đúng là một nhân tài hiếm có, Tướng gia mạo hiểm cứu hắn khỏi tay Bắc quân, chắc là muốn trọng dụng hắn rồi!” Lam Băng cười
hỏi.
“Gần đây có tin tức của Doanh Sơ Tà không?” Cơ Phượng Ly xoay người hỏi.
Lam Băng khẽ cười nói: “Có, đây là tin tức mới nhất truyền từ kinh thành
Hoa Trứ Vũ cầm ngân thương, đứng nheo mắt nhìn tám gã giáo úy trước mặt, uể oải nói: “Tám ngươi các ngươi cùng lên đi!”
Vốn tám gã giáo úy đang tranh cãi xem ai lên trước, nghe Hoa Trứ Vũ nói
xong liền ngừng lại. Bảo bọn họ cùng tiến lên, Bảo thống lĩnh có thể
mạnh hơn tất cả bọn họ sao? Lập tức, cả tám người thoáng nhìn nhau, rồi
đồng loạt xông lên.
Tám người mang theo tám món binh khí khác nhau, đánh từ tám góc độ, tám
phương hướng, nhưng tất cả đều mang theo sự sắc bén đầy tốc độ đâm về
phía Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ yên tĩnh nhìn bọn họ tiến tới, toàn thân đột ngột xoay tròn,
ngân thương trong tay vẽ nên một vòng sáng bạc đẩy mấy vị giáo úy lùi
lại sau. Ngân thương chơi đùa trong không trung, chỉ nghe một tiếng va
chạm mạnh, binh khí trong tay tám vị giáo úy đã bị ngân thương đánh rơi.
Hoa Trứ Vũ biến chiêu, những tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, tám gã giáo úy bị Hoa Trứ Vũ đánh ngã xuống đất.
Hoa Trứ Vũ cầm trường thương, tiêu sái đứng cười: “Còn có ai không phục? ”
Tám gã giáo úy cũng không phải loại người nông cạn, nếu không họ đã chẳng
leo được đến chức giáo úy này, bây giờ chưa đến nhất chiêu, tám người đã bị Hoa Trứ Vũ đánh bại, còn ai dám nói không phục. Mấy người đứng lên,
thoải mái nói: “Không đánh không quen, thật không ngờ Bảo thống lĩnh lại có bản lĩnh như vậy!”
Mặt trời chưa lặn hẳn, cả bầu trời nhuốm một màu đỏ. Trong gió thu thổi
mạnh, toàn bộ binh sĩ trong Hổ doanh đều quỳ rạp xuống, binh khí trong
tay bọn họ phát ra ánh sáng ảm đạm dưới ánh chiều tà.
Cơ Phượng Ly ngồi trên ngựa đi tới trước đài điểm quân, chậm rãi đưa mắt nhìn
quanh một vòng, cao giọng nói: “Các vị tướng sĩ, ta tin mọi người đã
biết. Quân Tây Lương đang xâm phạm Lương Châu của chúng ta, chúng có
mười vạn đại quân mà Lương Châu chúng ta chỉ có hai vạn, hoàn toàn không có đủ khả năng chống lại quân Tây Lương. Bây giờ chúng ta phải đồng
thời chống quân Tây Lương và Bắc Triều, chỉ cần vô ý một chút, Bắc Triều và Tây Lương sẽ có cơ hội tấn công xuống phía nam, quê hương của chúng
ta, nơi có mẹ già con thơ, liệu chúng ta có thể trơ mắt nhìn người thân
bị quân địch tàn sát, xâm lược không?”
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại vô cùng dõng dạc rơi vào tai mọi người.
“Không thể!” Tám vạn binh sĩ giận dữ hét lên, thanh thế kinh người.
“Chúng ta là nam tử hán, sao có thể để cho tấn thảm kịch này phát sinh?”
“Không thể!”
“Nay chỉ có một cách, đó là chúng ta phải đi cứu viện Lương Châu, đây là
một nhiệm vụ đầy gian khổ, có thể sẽ có người nằm lại nơi sa trường.
Nhưng trời cao có thể làm chứng cho chúng ta, chúng ta không tiếc sinh
mạnh và máu của bản thân bảo vệ gia đình của chúng ta, bảo vệ người thân của chúng ta! Phạm ngã gia quốc giả, tuy tốc tất tru! Đồ ngã thân nhân
giả, tuy cường tất sát (Xâm phạm đất nước và gia đình ta, nhất định phải chết! Sát hại người thân của ta, dù là kẻ mạnh cũng phải
chết)” Cơ Phượng Ly giơ một cây trường thương chỉ lên trời.
Tám vạn binh sĩ giương đao hô to: “Phạm ngã gia quốc giả, tuy tốc tất tru! Đồ ngã thân nhân giả, tuy cường tất sát!”
Phạm ngã gia quốc giả, tuy tốc tất tru! Đồ ngã thân nhân giả, tuy cường tất sát!
Các tướng sĩ giơ binh khí lên, nhìn trời thề với lòng!
Hoa Trứ Vũ đứng nhìn cảnh tượng đó, thứ đang phản chiếu trong mắt nàng là
những gương mặt đầy kiên quyết, những ánh mắt thấy chết không sờn. Điều
này khiến nhiệt huyết trong lòng nàng không ngừng dâng lên.
Nàng từng làm tướng quân, nàng biết quân tâm trên chiến trường quan trọng như thế nào.
Nàng nheo mắt nhìn bóng người màu trắng trên cao, lần đầu tiên, nàng nảy sinh cảm giác khâm phục hắn.
Tuyên thệ trước khi xuất quân đã xong, đại quân bắt đầu xuất phát.
Hoa Trứ Vũ dẫn theo một vạn binh sĩ Hổ doanh và bảy đại doanh nữa xuất
phát. Bỗng nhiên bên trái truyền tới tiếng vó ngựa, Cơ Phượng Ly phóng
ngựa dừng ở trước mặt nàng, thản nhiên cười.
“Tướng gia còn chuyện gì nữa không?” Hoa Trứ Vũ thấy Cơ Phượng Ly ngăn ngựa của nàng, nhíu mày hỏi.
Cơ Phượng Ly cúi người, vừa vuốt ve vừa ghé sát vào tai Toại Dương thì thầm mấy
câu, sau đó, hắn thả người nhảy xuống ngựa: “Bảo thống lĩnh, ngựa của
bản tướng cho ngươi mượn dùng, phải nhớ hoàn trả nguyên vẹn, nếu ngựa
của ta bị thương, ta sẽ bắt ngươi hỏi tội.”
Đương nhiên Hoa Trứ Vũ biết tầm quan trọng của một con ngựa tốt, nhưng đây là ngựa của Cơ Phượng Ly mà, sao lại đưa cho nàng sử dụng?
“Sao vậy, sợ Toại Dương không phục tùng ngươi?” Cơ Phượng Ly nói, trên môi thoáng hiện ý cười.
Hoa Trứ Vũ cười nhạt, Truy Điện của nàng cũng mang tiếng khó thuần mà còn
bị nàng chế ngự. Đương nhiên Hoa Trứ Vũ không có ý từ chối, nàng từng
cưỡi Toại Dương một lần, cũng đã biết đây là một con ngựa tốt có thể
giúp đỡ nàng không ít. Thứ nàng sắp đối mặt là đoàn quân Bắc Triều giỏi
về dã chiến, chỉ cần sơ sẩy là có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.
Hoa Trứ Vũ nhảy lên thân Toại Dương: “Đa tạ Tướng gia!” Nàng cũng không
phải người không biết tốt xấu, nàng cũng hiểu được ý tốt của Cơ Phượng
Ly.
Nàng kéo dây cương, cùng với Toại Dương lao về phía trước.