Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 103 : Lịch huyết chiến thần, ôn nhã công tử

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Đã vào cuối thu, ban đêm đã bắt đầu có hơi lạnh của mùa đông. Cón có những cơn gió không ngừng lướt qua, cảm giác như bị dao cứa vào da thịt.

Trước kia Hoa Trứ Vũ luôn đeo mặt nạ màu bạc, nên dù đã chinh chiến vài

năm, gương mặt vẫn trơn mịn, tinh tế, nếu không phải nàng giả trang làm

thái giám thì sẽ có rất ít người dám tin nàng là nam nhân. Bây giờ thì

ngược lại, mấy ngày nay theo quân chinh chiến, cảm giác mặt bị cháy

nắng, hơn nữa, gió cát của phương Bắc đã cải tạo nàng có vẻ ngoài của

một nam nhân đích thực.



Bầu trời phương Bắc vào đêm tĩnh lặng như nước, ánh trăng trên cao thản

nhiên soi sáng đoàn quân. Đại quân giục ngựa đi về phía trước, chỉ thấy

đội ngũ nhịp nhàng nghiêm minh, khôi giáp chỉnh tề. Gió lạnh gào thét,

tám lá đại kỳ phần phật bay trong gió. Tám vạn tinh binh chỉ mang theo

quân lương bốn ngày, hành quân suốt đêm. Nhưng để bảo trì thể lực, tùy

cơ đánh trả quân địch tới tập kích, nên cũng không di chuyển nhanh.



Hoa Trứ Vũ kéo dây cương đi phía trước Hổ doanh, bên cạnh nàng chính là

người hộ kỳ, lá cờ xí Hổ doanh bay phần phật trong gió. Tiếng vang này

khiến Hoa Trứ Vũ khó lòng bình tĩnh.



Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lại có một ngày mặc áo giáp ra trận. Phụ thân cả đời chinh chiến trên lưng ngựa lại rơi vào cảnh hàm oan mà chết, cô nhi quân liều mình vì nước lại bị trục xuất khỏi quân đội.



Nàng từng nói sẽ không bao giờ bán mạng cho hôn quân Nam Triều. Nhưng nàng

lại không thể trơ mắt nhìn vó ngựa Bắc Triều tiến xuống phía Nam, càng

không muốn nhìn cảnh dân chúng bị tàn sát, bị làm nhục. Đây là chấp niệm nàng làm tướng quân bao năm qua, giữ nhà giữ nước. Tuy nàng không còn

gia đình, nhưng vẫn còn rất nhiều gia đình khác tồn tại, mà Nam Triều,

cũng không phải chỉ thuộc về hoàng tộc.



Nàng vẫn phân biệt được hai chuyện này.



Đêm đó, đại quân đi được năm mươi dặm đường, sáng hôm sau liền dựng chỗ

nghỉ tạm thời. Nàng nghĩ ban đêm là thời điểm tập kích lý tưởng nhất,

nên lệnh cho mọi người hành quân trong đêm, ban ngày nghỉ ngơi bảo trì

thể lực. Cứ như vậy, đến đêm ngày thứ ba, đại quân đã đi được hơn hai

trăm dặm về phía Tây.



Đêm nay là một đêm u tối. Trên bầu trời chỉ có vầng trăng khuyết tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.



“Báo, Bảo thống lĩnh, phía trước mười dặm có một khe núi.” Thám tử Hổ doanh quỳ xuống báo cáo tình hình thăm dò cho Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ dừng ngựa, nhíu mày hỏi: “Khe núi?”



Thám tử bẩm báo: “Vâng! Trong khe núi tối đen, tiểu nhân không dám vào đó.”



Hoa Trứ Vũ vuốt cằm hỏi: “Nếu chúng ta không tiến vào khe núi, thì còn đường nào khác tới Tây Cương không?”



“Cũng có, nhưng đi như vậy rất xa! Đi qua khe núi là con đường gần nhất!” Thám tử trầm giọng nói.



Hoa Trứ Vũ trầm tư, nói không chừng Bắc quân đang phục kích ngay trong đó.

Bọn họ nghĩ Nam quân nóng lòng đến Lương Châu viện trợ, chắc chắn sẽ đi

qua khe núi này.



Hoa Trứ Vũ lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ. Rồi cho tập trung tám vị thống lĩnh lại, thương nghị đối sách.



Đây là lần đầu tám bị thống lĩnh tập trung một chỗ, Đường Ngọc và Nam Cung

Tuyệt cũng là một trong số đó, hai người họ đã được thăng chức từ giáo

úy lên thống lĩnh.



“Phía trước có một khe núi, bản thống lĩnh cảm thấy không ổn. Nói không

chừng, Bắc quân đang mai phục ở đó, chúng ta không thể mạo hiểm tiến

lên!” Nam Cung Tuyệt là tổng thống lĩnh ở đây, hắn đang cao giọng nói.



“Chúng ta chờ ở đây? Vậy nếu không có mai phục thì sao?” Một tên thống lĩnh khác hỏi.



“Ta thấy như vậy, không bằng chúng ta cho một ngàn con ngựa vào trong thăm

dò trước, các binh sĩ lập trận phòng thủ bên ngoài. Nếu như có mai phục, chắc chắn sẽ phát hiện ra.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.



Bảy thống lĩnh còn lại nhìn Hoa Trứ Vũ, vuốt cằm nói: “Theo lời Bảo thống lĩnh đi.”



Hoa Trứ Vũ còn sợ phải lý luận với bọn họ một phen, không ngờ bọn họ lại đồng ý nhanh như vậy khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.



Đại quân lại tiếp tục xuất phát, khoảng nửa canh giờ sau đã tới trước cửa

vào khe núi. Một ngàn con ngựa đã được chuẩn bị xong, phía đuôi buộc bao vải và cành cây khô, trên đầu gắn bó đuốc. Một ngàn con ngựa phi vào

khe núi, phần đuôi quét xuống đất làm cát bụi tung đầy trời, càng đi

càng chỉ có thể nhìn thấy ánh đuốc lờ mờ, hoàn toàn không thể nhận ra

trên ngựa không có người.



Khoảng một nén hương thời gian, chợt nghe thấy bên trong núi vang lên những

tiếng động rất lớn. Đó là tiếng đá lăn từ hai vên vách núi xuống, mặt

đất dưới chân cũng rung lên, rồi ngay sau đó là tiếng mũi tên xé gió

không ngừng bay tới, còn có cả tiếng ngựa gào thét thất thanh.



Vẻ mặt mấy thống lĩnh còn lại biến đổi, Nam Cung Tuyệt ra lệnh, tám vạn

tinh binh tập trung ở cánh đồng phía Bắc khe núi, lấy tĩnh chế động.



Hoa Trứ Vũ cúi đầu thở dài một tiếng, quả nhiên là có mai phục, đúng là

đáng tiếc cho một ngàn con ngựa kia. Tối nay, không thể tránh được một

trận khổ chiến.



Nhìn bốn xung quanh, nơi này là vùng đất có địa hình bằng phẳng. Thỉnh

thoảng có vài gò đất nhấp nhô, không phải địa hình thuận lợi đánh phục

kích. Đây là địa hình bất lợi đối với quân Nam Triều.



Bóng đêm u tối, những cơn gió lạnh lẽo thấm vào người, mang theo sát ý nặng nề.



Hoa Trứ Vũ theo thói quen cúi người xuống tìm túi rượu. Trước khi ra sa

trường, nàng phải uống mấy ngụm rượu mạnh, chỉ có cảm giác cay độc của

rượu mới áp chế được tình cảm thương xót trong lòng. Dù đã chinh chiến

nhiều năm, nhưng nàng vẫn là nữ nhân, nàng vẫn nhớ được cảm giác ghê tởm khi lần đầu nhìn thấy máu thịt trên chiến trường. Những lúc đó, nàng
Chiến sự giằng co tới tận giờ Ngọ, cuối cùng Bắc quân bại trận, Đạt Kì và

Trương Tích dẫn theo ba vạn binh mã còn sót lại mở đường máu xông ra

ngoài. Vốn muốn tiêu diệt binh mã của Nam Triều, vậy mà không ngờ phe

mình lại bị tổn hại tới mức này.



Nghe những âm thanh dưới núi hòa hoãn lại, Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài một hơi.

Lúc này, nội thương của nàng còn nghiêm trọng hơn cả ngoại thương, e là

phải dưỡng bệnh trong thời gian dài.



Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo thành nhiều điểm

sáng chói mắt. Tiếng gió thổi qua mang theo những tiếng than khóc trong

không trung. Nàng khẽ nhắm mắt lại, cúi đầu thở dài: Từ xưa tới nay, đã

ra chiến trường còn mấy ai tồn tại!



Bên tai bỗng nhiên vang lên những tiếng bước chân rất khẽ, trong giây lát, một mùi máu tanh nồng đã đi tới trước mặt nàng.



Hoa Trứ Vũ cả kinh mở mắt ra, rồi lại nheo mắt lại.



Cách chỗ nàng mười bước, có một bóng người đang đứng.



Trời đất an tĩnh vô cùng.



Tiếng gió xào xạc xuyên qua khu rừng như ai oán, như những oan hồn mới mất đang khóc thút thít.



Mà người đứng trước mắt mặc một bộ giáp màu trắng, trong tay cầm theo một

cây trường thương, phía đầu mũi thương có những giọt máu chưa kịp khô

chảy xuống. Chiếc áo choàng màu trắng bạc tung bay, ánh nắng bao trùm

lên cơ thể hắn, hắn ngạo nghễ đứng đó, giống nhau lúc này, cả trời đất

chỉ có một mình hắn đơn độc.



Người mới tới đội khôi giáp che khuất gương mặt. Tuy không thấy rõ khuôn mặt

kia, nhưng Hoa Trứ Vũ lại có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, ánh mắt

sáng rực xuyên qua lớp màn che nhìn thẳng về phía nàng.



Ánh mắt mãnh liệt tựa như muốn thiêu đốt nàng.



Hoa Trứ Vũ hoảng hốt, rốt cuộc người kia là ai?



“Ngươi bị thương sao?” Mũi thương chống xuống mặt đất, giọng nói thanh đạm như gió truyền tới.



Hoa Trứ Vũ đưa tay vuốt cằm.



Người mới tới đưa tay tháo khôi giáp ra rồi ném xuống đất. Sau đó là áo

choàng, giáp bạc, tất cả đều để gọn quanh cây trường thương.



Hoa Trứ Vũ trừng mắt, sững sờ nhìn lịch huyết chiến trong giây lát đã biến thành Tả tướng ôn nhã.



Mái tóc đen rối tung trong gió, thân hình cao lớn đứng thẳng, tà áo trắng phiêu dật như tiên hạ phàm.



Nếu không phải áo hắn nhiễm chút máu tươi, Hoa Trứ Vũ thật sự nghi ngờ mắt mình có vấn đề.



Người vừa có ánh mắt và khí thế bức người kia chính là Cơ Phượng Ly. Cơ Phượng Ly đó là một người hoàn toàn xa lạ với nàng.



Tuy nàng biết võ công của hắn rất cao, nhưng nàng không bao giờ ngời tới,

sau khi hắn mặc chiến giáp, tay cầm trường thương, lại có sự thay đổi

lớn tới mức này.



Nàng càng không ngờ, Cơ Phượng Ly lại tự mình dẫn mười vạn đại quân tới.

Chắc sợ bị tiết lộ thân phận, nên hắn mới phải đeo khôi giáp che kín

mặt.



Nói thật, cho dù là Hoa Trứ Vũ vừa tận mắt chứng kiến sự biến đổi của hắn còn cảm thấy khó tin.



“Bị thương thế nào?” Cơ Phượng Ly hơi nhíu mày, gằn giọng hỏi.



“Không chết được!” Hoa Trứ Vũ chống người vào thân cây, miễn cưỡng đáp.



Cơ Phượng Ly nghiêm mặt, dường như bị lời nói của Hoa Trứ Vũ làm cho tức

giận, hắn lạnh lùng nheo mắt: “Ta biết là ngươi không chết!” Cái hắn

muốn biết là Hoa Trứ Vũ bị thương như thế nào, câu hỏi của hắn tuy ngắn

gọn nhưng lại rất rõ ràng.



“Không sao! Không có chuyện gì!” Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười nói.



“Tướng gia, Bảo thống lĩnh không có việc gì, chỉ là bị nội thương, điều dưỡng

một thời gian sẽ không sao nữa.” Đường Ngọc thấy thế liền mở miệng nói.



Cơ Phượng Ly không nói gì mà chỉ bước nhanh đến bên cạnh Hoa Trứ Vũ, nhanh như chớp đưa tay ra phía sau lưng nàng.



Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, đang muốn giãy dụa né tránh thì nghe thấy tiếng Cơ Phượng Ly quát lên: “Đừng có nhúc nhích!”



Trong nháy mắt, Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy có một cỗ chân khí truyền vào từ phía sau lưng, trong nháy mắt đã lan ra khắp toàn thân. Cơ Phượng Ly đang

dùng nội lực giúp nàng chữa thương, nội lực của hắn thật sự rất thâm

hậu, chỉ một lát sau, cảm giác đau đớn trong lục phủ ngũ tạng đã giảm

bớt vài phần, thoải mái hơn rất nhiều.



Thời gian một nén nhang trôi qua, Cơ Phượng Ly mới thu tay về, lệnh cho

Đường Ngọc: “Ngươi đi tìm một bộ cáng lại đây, e là Bảo thống lĩnh không thể cưỡi ngựa vào lúc này!”



Đường Ngọc đáp lời đi xuống, chỉ một lát sau đã dẫn theo mấy binh sĩ mang

cáng tới. Hoa Trứ Vũ nằm yên trên cáng, để mặc cho binh sĩ nâng đi.



Tuy đại thắng, nhưng Tiêu Dận vẫn chưa xuất quân, Cơ Phượng Ly lo Tiêu Dận

biết mười tám vạn đại quân Nam Triều đều đang tập trung ở đây, như vậy,

hắn sẽ biết Dương Quan không có quân phòng thủ, liền vội vàng sai đại

quân xuất phát, đi không ngừng nghỉ quay trở lại Dương Quan.