Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 104 : Ngươi đau, ta cũng đau

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Mười tám vạn đại quân chạy tới đây. Trong thành Dương Quan chỉ còn lại hơn

hai vạn quân dùng Không thành kế coi giữ, tin Bắc quân thảm bại nhanh

chóng truyền tới tai Tiêu Dận, Tiêu Dận lập tức chỉ huy những binh sĩ

còn sót lại tấn công Dương Quan.



Cơ Phượng Ly điều động mười vạn binh sĩ hành quân gấp ngay trong đêm không ngừng nghỉ. Đội quân này chưa đầy một ngày một đêm đã về tới Dương

Quan, khi về tới thành Dương Quan tình hình đã rất nguy ngập, sắp bị

công phá tới nơi. Trước khi Cơ Phượng Ly rời đi đã dặn dò Vương Dục rất

kỹ, dù cho Bắc quân như có khiêu chiến thế nào cũng không được ra nghênh chiến, phải dựa vào ưu thế tường thành cao lớn, vững chãi để cầm cự tới khi đại quân quay về.



Sau khi quân tiền trạm trở về liền lập tức sát nhập vào trong đội ngũ thủ thành, tạm thời bảo vệ Dương Quan an toàn.



Trong trận đại chiến lần này Bắc quân đã phái ra mười vạn binh sĩ với ý đồ

tiêu diệt tám vạn binh sĩ Nam Triều. Nhưng không ngờ kết quả lại bị mười tám vạn đại quân Nam Triều trong đánh ra, ngoài đánh vào tiêu diệt,

cuối cùng chỉ có hai vạn binh sĩ liều chết phá vòng vây thoát ra, còn

tổn thất hoàn toàn tám vạn binh sĩ. Mà Nam Triều, tính cả binh sĩ thủ

thành Dương Quan mới chỉ tổn thất có ba vạn.



Như thế, binh lực giữa Bắc Triều và Nam Triều cách nhau càng lúc càng xa.



Quân Bắc Triều rút về phía Bắc sông Thanh Minh, cách Nam Triều một dòng

sông. Mà tình hình ở Lương Châu, binh lực Tây Lương quả nhiên nằm trong

dự liệu của Hoa Trứ Vũ. Bên đó cơ bản không có tới mười vạn đại quân, mà chỉ có năm vạn, mà trong số đó tân binh đã chiếm tới ba vạn. Lương Châu không hề bị công phá.



Trận chiến này, Nam Triều đã đánh lui Bắc quân ra khỏi biên giới Nam Triều,

đối với Nam Triều mà nói có thể coi là đại thắng. Vương Dục phái đại

quân bố trí phòng vệ quanh bờ sông Thanh Minh, nếu Bắc quân muốn muốn

đánh vào Nam Triều lần nữa cũng không dễ dàng gì.



Hoa Trứ Vũ bị nội thương, nàng không đi cùng với đoàn quân nên phải hơn hai ngày sau mới về tới Dương Quan. Cơ Phượng Ly phái quân y tới bắt mạch

cho Hoa Trứ Vũ lại bị nàng từ chối. Nàng không muốn bị quân y phát hiện

ra nàng là nữ nhi, cũng may lúc trước Cơ Phượng Ly từng vận công chữa

thương cho nàng. Nàng chỉ bị hao tổn nội lực, tẩm bổ một thời gian sẽ

tốt trở lại.



Tuy Hoa Trứ Vũ đã trở thành Thống lĩnh Hổ doanh, nhưng do nàng bị thương

nên vẫn được sắp xếp ngay sát trại Cơ Phượng Ly. Ngày nào, đầu bếp cũng

đặc biệt nấu riêng cho nàng những món ăn bồi bổ cơ thể mang tới.



Qua trận chiến này, thanh danh của Bảo thống lĩnh lên rất cao. Hơn nữa, qua hành động liều chết bảo vệ quân sĩ của Hoa Trứ Vũ đã thu phục toàn bộ

binh sĩ Hổ doanh, khiến họ không chỉ kính nể mà còn thần phục Hoa Trứ

Vũ.



Tuy cũng có binh sĩ nhận ra Hoa Trứ Vũ đó là thái giám Đông cung Nguyên

Bảo, nhưng không hề buông lời dèm pha, càng không tỏ vẻ khinh thường

nàng, tất cả bọn họ chỉ cảm thấy nuối tiếc. Dù làm thế nào bọn họ cũng

không thể liên hệ Hoa Trứ Vũ với tên thái giám yêu nghiệt mê hoặc chủ

nhân ở cùng một chỗ, một thiếu niên trí dũng song toàn như vậy, cho dù

là thái giám cũng không thể là loại yêu nghiệt gây họa. Mà tình nghĩa

trải qua sinh tử trên chiến trường chính là tình cảm khó thể lay chuyển.



Chiến tranh giữa Bắc Triều và Nam Triều đã chuyển sang giai đoạn giằng co.



Mấy ngày này, binh sĩ Nam Triều đều chăm chỉ luyện binh, mà Hoa Trứ Vũ chỉ

biết ở trong trại dưỡng thương, cảm thấy phiền muộn vô cùng.



Điều làm Hoa Trứ Vũ buồn chán hơn nữa là Cơ Phượng Ly đã phái ra một đầu bếp chuyên làm đồ ăn cho nàng, ngày nào cũng làm đủ món điểm tâm nhẹ đầy

dinh dưỡng, còn nói ăn thịt sẽ gây bất lợi cho việc phục hồi cơ thể. Hoa Trứ Vũ biết điều này, nhưng ăn suốt như vậy nửa tháng liền, miệng nàng

nhạt thếch không chịu nổi. Tự nhiên nàng thấy nhớ An Tiểu Nhị, nếu như

hắn đang ở đây thì hắn sẽ giúp nàng vào rừng săn mấy con gà, gà nướng

hương thơm ngào ngạt. Nàng không thể trông cậy gì vào Bình Lão Đại, nhất định hắn chỉ biết nghe theo lời quân y.



Chiều hôm đó, Hoa Trứ Vũ đã theo hai giáo úy Hổ doanh lén lút trốn lên rừng.

Thú rừng ở phương Bắc vô cùng phong phú, Hoa Trứ Vũ ngồi chờ dưới gốc

cây một lúc thì thấy hai tên giáo úy trở về, một người xách gà rừng, một người xách thỏ hoang, tất cả đều đã được tẩy rửa, làm lông sạch sẽ.



Hai người lại đi kiếm thêm ít củi, đốt lên thành một lửa trại nhỏ. Hoa Trứ

Vũ dùng muối ăn và gia vị trộm được ở nhà bếp ướp gà với thỏ, còn đích

thân nướng. Nàng đã từng nhìn An Tiểu Nhị làm không ít lần, chắc chắn

không thể sai được.



Chỉ một lát sau, thịt ngấm gia vị bén lửa, mùi thịt chậm rãi lan tỏa trong

không khí, Hoa Trứ Vũ không nhịn được nuốt nước bọt, cuối cùng đã được

ăn thịt rồi.



“Bảo thống lĩnh, ngài không được ăn nhiều quá, chỉ nên nếm thử thôi.” Một giáo úy nhắc nhở.



Hoa Trứ Vũ vuốt cằm mỉm cười: “Được, nếm thử thì nếm thử.” Cùng lắm nàng chỉ nếm hết một con thôi.



“Nếu để Tướng gia biết được thì hai chúng tôi thảm rồi, lúc Tướng gia tức giận trông rất đáng sợ...” Một giáo úy thận trọng nói.



“Đáng sợ như thế nào, nói cho ta nghe thử xem!” Bất chợt trong bóng đêm truyền tới một giọng nói lạnh lùng.



Hoa Trứ Vũ run tay, thiếu chút nữa làm rơi miếng thịt trong tay xuống đống lửa.



Hai giáo úy sợ hãi đứng phắt dậy, lắp bắp nói với bóng người màu trắng: “Tướng gia, chúng tôi không dám!”



“Còn không đi nhanh ta sẽ liệt các ngươi vào tội đào ngũ!” Giọng nói Cơ

Phượng Ly lạnh thêm vài phần khiến hai tên giáo úy chỉ còn biết chạy

trối chết.



Hoa Trứ Vũ hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cơ Phượng Ly đứng trong bóng

đêm, vừa rồi nàng quá chuyên tâm vào chuyện ăn uống nên không nhận ra

hắn đã tới đây.



“Cái mũi của Tướng gia cũng nhạy thật đấy, còn nhạy hơn mũi Thương Vân!” Hoa Trứ Vũ châm biếm.



“Thương Vân là ai?” Cơ Phượng Ly khoanh tay đứng tựa vào gốc cây, miễn cưỡng hỏi.



“Là con chó ta từng nuôi!” Hoa Trứ Vũ không hề khách khí nói. Mũi nhạy như vậy thì khác gì mũi chó?



Cơ Phượng Ly cũng không tức giận, hắn chỉ nở nụ cười nhạt quen thuộc.



Thật vất vả mới nướng chín con gà, Hoa Trứ Vũ dùng tay xé một miếng đùi gà, đang định há miệng cắn.
chân, Hoa Trứ Vũ vừa cúi đầu nhìn thấy những quân cờ rơi vãi khắp nơi.

Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra, quanh trại của hắn không có thị vệ canh

giữ.



Nàng phải chạy khỏi chỗ này, ai biết Cơ Phượng Ly mắc bệnh gì mà trở nên bạo ngược y như Hoàng Phủ Vô Song, nàng thấy sợ hãi. Chẳng qua Hoàng Phủ Vô Song chỉ biết mấy món công phu mèo quào, còn võ công của Cơ Phượng Ly

lại sâu không lường được. Tệ hơn nữa là, nàng đột nhiên phát hiện ra

mình mải nghĩ về nươc cờ nên đã quên mất chuyện mình đánh rơi vải buộc

ngực, còn không đi thì nhất định phải chết.



Cơ Phượng Ly nghe thấy giọng nói của nàng, hắn chậm rãi đứng dậy, vung tay áo thổi tắt ánh nến.



Trong trại lập tức tối đen, Hoa Trứ Vũ lùi về phía cửa, nàng không dám nói

thêm gì nữa, mới vừa rồi không cẩn thận phát ra giọng nữ, vẫn nên đừng

để hắn biết nàng là Bảo thống lĩnh thì tốt hơn.



Một luồng gió lạnh tập kích về phía nàng, trong nháy mắt, vòng eo đã bị tóm chặt lấy, động tác của Cơ Phượng Ly rất nhanh, chỉ chưa đầy một giây,

nàng đã nằm gọn trong lòng hắn.



Trong bóng đêm, hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai nàng, hai cánh tay ghì

bên hông nóng rực như lửa. Không ngờ, người vừa mới tỏa khí lạnh bức

người như Cơ Phượng Ly lại có thân nhiệt bất ổn thế này.



Hoa Trứ Vũ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng không dám mở miệng nói

chuyện, bởi vì cánh tay Cơ Phượng Ly đang bám chặt vào eo nàng, không hề dịu dàng như hôm ở trong rừng.



Cơ Phượng Ly cúi người ép nàng xuống bàn, búi tóc trở nên hỗn loạn, suối tóc đen chảy xuống dưới.



Hoa Trứ Vũ tức giận, vung một tay lên tóm lấy cánh tay đang đặt trên eo

nàng, một tay tấn công tới trước ngực Cơ Phượng Ly. Tuy nàng chưa khôi

phục hoàn toàn nội lực, nhưng khoảng cách gần như vậy, tin rằng Cơ

Phượng Ly cũng không thể chịu nổi.



Chưởng phong lạnh lẽo ập tới trước ngực Cơ Phượng Ly, trong một chớp mắt, đã bị bàn tay Cơ Phượng Ly tóm chặt lấy.



Trong bóng đêm, Cơ Phượng Ly đưa tay nắm lấy cằm nàng, giọng nói khàn khàn

đầy từ tính vang lên bên tai: “Không ngờ ngươi còn biết võ công! Nếu đã

đến đây rồi sao còn hối hận, ngươi không thể đi được nữa, chỉ cần ngươi

là nữ nhi, dù ngươi xấu đẹp thế nào, ta cũng muốn ngươi!”



Giọng nói khàn khàn đáng lẽ phải có vẻ mị hoặc, động tình. Nhưng giọng nói

của hắn lại rất lạnh, giống như đây không phải điều hắn mong muốn.



Hoa Trứ Vũ cảm thấy hồ đồ, không phải Cơ Phượng Ly đã ăn phải loại thuốc

kích thích tính dục? Nghĩ tới khả năng này, Hoa Trứ Vũ càng giãy dụa ghê gớm hơn. Nàng liều mạng dùng hết nội lực cơ thể, nhưng vẫn không thoát

khỏi ma trảo của Cơ Phượng Ly.



Cả người nàng đột nhiên mềm nhũn, Cơ Phượng Ly, tên tiểu nhân vô sỉ kia đã điểm huyệt đạo của nàng. Trời đất như bị xoay chuyển, nàng bị hắn bế

vào bên trong. Bộ ngực cao vút của nàng áp vào ngực hắn, trong đầu vang

lên một tiếng nổ lớn, gương mặt đỏ bừng, vừa tức giận vừa xấu hổ, trời

ạ, nàng phải làm sao bây giờ?



Nàng nghĩ, nếu nàng nói nàng chính là Nguyên Bảo, thì hậu quả sẽ như thế nào?



Nàng nghĩ hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!



Ngoài nàng, trong quân doanh này không có nữ nhân. Rõ ràng Cơ Phượng Ly không hề nhận ra nàng chính là Nguyên Bảo, có lẽ hắn đang nghĩ nàng là nữ

nhân được người khác mang tới.



Nhưng nếu nàng nói nàng là Nguyên Bảo, có lẽ, nàng vẫn còn đường sống.



“Ta......” Vừa mở lời, cổ họng đã bị bóp nghẹn không nói nên lời.



“Đừng nói nữa, ta rất ghét giọng nói của ngươi!” Giọng nói Cơ Phượng Ly khàn khàn mà lạnh lẽo truyền từ trên đỉnh đầu xuống.



Hắn vung tay lên, chiếc chăn gấm phủ trên giường đã bị kéo xuống mặt đất.

Thậm chí hắn còn không muốn để nàng lên giường của hắn. Giống như, hắn

đã chuẩn bị điên đảo với nàng trên mặt đất này.



Có ai tới cứu nàng không?



Bình Lão Đại! Không thể hy vọng vào hắn, nàng còn không biết hắn đang ẩn thân trong trại nào!



Thị vệ của Cơ Phượng Ly, nhưng tất cả thị vệ canh giữ bên ngoài đã bị đuổi đi chỗ khác.



Hoa Trứ Vũ cảm thấy bi thương khó nói thành lời.



Nàng nằm ở đó, cảm giác được bàn tay Cơ Phượng Ly cởi bỏ quần áo nàng, có

thể là hắn đang mất kiên nhẫn, cũng có thể hắn không giỏi về phương diện này, nhưng hắn rất nhanh đã tháo bỏ mọi chướng ngại vật, nhìn cơ thể

nàng trơn mịn như cá chạch.



Trong bóng đêm, Cơ Phượng Ly ngồi thằng lưng trước mắt nàng, toàn thân hắn

không ngừng tỏa ra sự lạnh lẽo. Một lúc lâu sau, hắn mới cởi bỏ quần áo

bản thân, nặng nề đè xuống người Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ đã từng tới Thanh lâu không ít lần, tuy nàng chưa từng quan sát

tận mắt, nhưng cũng đã nghe không ít thuộc hạ kể qua, đây là loại chuyện khiến cả hai bên nam nữ đều cảm thấy sung sướng, cảm giác chết mê chết

mệt, tuyệt vời không thể tả nổi.



Nhưng nàng không hề có cảm giác này, đương nhiên, chả có ai cảm thấy dễ chịu

khi bị ép buộc như vậy. Cảm giác nhục nhã trong lòng nàng đã dâng tới

đỉnh điểm.



Cơ Phượng Ly không hề chạm vào nàng đã lập tức xông vào, cơ thể như bị xé rách mang theo cảm giác đau đớn.



Hoa Trứ Vũ hít sâu một hơi, Cơ Phượng Ly bắt đầu khởi động phía trên nàng,

giọng nói khàn khàn đầy lạnh lùng: “Ngươi nhịn một chút, ta cũng đau!”



Đau mười tám đời tổ tông nhà ngươi, đã đau mà còn muốn?



Nàng không tin lời hắn nói!



Bây giờ trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, nàng phải chém chết Cơ Phượng Ly ngay lập tức.