Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 105 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Đêm tối vô cùng yên tĩnh.



Trong trại im ắng không một tiếng động, ngoại trừ......tiếng Cơ Phượng Ly thở dốc.



Tiếng thở dốc của hắn, khi thì dồn dập lúc thì trầm lặng phóng đại bên tai nàng, khiến nàng nghe thấy vô cùng rõ ràng.



Dường như Hoa Trứ Vũ có thể thông qua tiếng thở dốc của hắn mà đoán ra mức độ thuốc phát tác. Nàng nghe thấy hô hấp của hắn càng lúc càng nặng nề,

lúc đó, trong lòng nàng xuất hiện một cảm giác tuyệt vọng trước nay chưa từng có.



Bỗng nhiên, có mùi máu tươi quanh quẩn trong không khí, nàng nhìn thấy Cơ

Phượng Ly đang cắn rách cổ tay mình, duy trì sự tỉnh táo.



Sự căng thẳng trong lòng trùng xuống, nàng còn nghĩ đêm nay có thể bảo vệ

sự trong sạch của mình. Rõ ràng là Cơ Phượng Ly không muốn chạm vào

nàng, tuy nàng chưa bao giờ bắt gặp hắn hoan ái với nữ nhân khác, cũng

không biết vì sao hắn phải kìm hãm bản thân. Nhưng lúc này nàng lại cảm

thấy may mắn. Ít ra, nàng vẫn còn đường thoát.



Chỉ là Hoa Trứ Vũ đã vui mừng quá sớm, sau khi Cơ Phượng Ly tự cắn cổ tay

mình cũng không thể ngăn được sự công kích của thuốc, hơi thở của hắn

càng lúc càng nặng nề, dồn dập.



Trong bóng tối, nàng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của nam nhân chậm rãi đè xuống phía nàng.



Càng lúc càng gần.



Mãi đến khi khoảng cách chỉ còn trong gang tấc.



Mãi đến khi, hai cơ thể gần sát lại nhau.



Mãi đến khi, hơi thở nóng rực như lửa của hắn phả lên mặt nàng, khiến nàng cảm thấy bỏng rát.



Không chỉ có gương mặt nóng bừng, mà sâu trong nội tâm nàng, vết sẹo tuyệt

vọng, bi thương lại nứt toác, không ngừng có máu chảy ra ngoài......



Hắn bắt đầu cởi quần áo của nàng, nhưng dường như hắn không có đủ kiên

nhẫn, chỉ thấy hắn đưa tay về chỗ nào, quần áo ở khu vực đó đó bị xé

vụn, thân thể tuyết trắng của nàng liền hiện lên trong màn đêm u ám.



Lạnh quá!



Thân thể lạnh, lòng của nàng càng lạnh hơn, cảm giác này giống như người bị

ném vào vùng không gian vắng vẻ, hiu quạnh đầy tuyết, không hề có sự ấm

áp để nàng nương tựa.



Ngày đó, khi nàng ngồi trên kiệu hoa đi tới Tướng phủ, khi nàng đội khăn

voan ngồi chờ hắn trên giường hỉ, vào thời điểm đó, nàng tính giao bản

thân mình lại cho hắn! Nhưng số phận trêu người, trải qua bao nhiêu

chuyện khiến nàng càng thêm hận hắn, nhưng nàng càng không ngờ hắn và

nàng lại dây dưa tới mức này, bây giờ nàng muốn phản kháng cũng không có cách!



Nàng nằm trên mặt đất, trên môi xuất hiện nụ cười bi thương.



Trong bóng tối, nàng mơ hồ nhận ra ánh mắt hắn mãnh liệt như hai ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.



Cơ Phượng Ly không chịu nổi nữa, hắn trút bỏ quần áo trên người mình, thân người nóng bừng áp sát vào nàng, nhưng hắn không hề chạm vào bất kỳ đâu đã lập tức xông vào.



Trong nháy mắt, Hoa Trứ Vũ cảm thấy cơ thể đau đớn như bị xé rách. Nàng không nhịn được cắn răng hít sâu một hơi, khi Cơ Phượng Ly nghe thấy, hắn

ngừng cử động, giọng nói khàn khàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Ngươi nhịn một chút.”



Hai tay hắn chống trên đỉnh đầu nàng, một lúc lâu sau cũng không cử động.



Ra ngoài!



Đi ra ngoài!



Đi ra ngoài!



Hoa Trứ Vũ phẫn nộ hò hét, nhưng nàng không thể phát ra thành lời, chỉ có

đôi môi run rẩy mấp máy như con cá bị vớt lên bờ thoi thóp thở.



Một lát sau, hắn bắt đầu chậm rãi ra vào, tuy đã cố hết sức khắc chế, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu của Hoa Trứ Vũ, nàng vẫn không thể tiếp nhận được. Dưới hạ thân, có một đóa hoa màu đỏ sậm lặng lẽ nở rộ.



Dần dần, hắn bắt đầu tăng tốc, dường như hắn đã mê loạn tới mức không thể

kiểm soát nổi bản thân, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc

càng kích tình.



Hoa Trứ Vũ há miệng cắn vào bả vai Cơ Phượng Ly, thoáng chốc miệng đã ngập

mùi máu mà nàng không hề bỏ ra, giống hệt như một con chó sói lên cơn

khát máu.



Trong bóng tối, cả không gian tràn ngập hương vị tình dục hương vị hòa lẫn mùi máu tươi.



Không có tình, chỉ có dục, mà còn là thứ tình dục bị khống chế bởi thuốc.



Đây là sự tra tấn, sự tra tấn không có khoái cảm mà chỉ có cảm giác đau đớn tồn tại.



Hắn vẫn chống hai tay như trước, tránh để hắn và nàng xảy ra va chạm không cần thiết.



Không biết sự tra tấn này đã trải qua bao lâu, động tác của Cơ Phượng Ly dần

hòa hoãn lại. Dường như hắn đã bắt đầu tỉnh táo, nàng có cảm giác hắn

đang cúi đầu nhìn nàng!



Tầm mắt hai người giao nhau trong bóng đêm.



Một người sắc bén, một người hỗn loạn!



Trong trại không có cửa sổ, nên dù có gần nhau trong gang tấc cũng không thể

nhìn rõ mặt đối phương, nhưng nàng vẫn nhìn hắn chăm chú.



Đột nhiên, hắn dừng lại mọi động tác.


Đây là đầu bếp đưa đồ ăn hàng ngày tới cho nàng, khoảng thời gian vừa rồi,

do nội lực bị hao tổn nên nàng mới được riêng một đầu bếp chuyên nấu

nướng vừa bưng bê thức ăn tới chỗ nàng.



“Chờ một lát! ” Hoa Trứ Vũ khẽ nói, cổ họng nàng bắt đầu có cảm giác đau rát khó chịu. Nàng gắng gượng đứng dậy, lau sạch vết máu trên người mới đi

ra mở cửa phòng.



Đầu bếp lập tức mang thức ăn vào trong, vừa kinh ngạc quay lại nhìn Hoa Trứ Vũ: “Bảo thống lĩnh, ngài bị bệnh sao?”



Hoa Trứ Vũ khẽ ho: “Chắc bị cảm lạnh rồi, ngươi tới quân y bốc một ít thuốc cho ta. Chuyện này đừng để người khác biết, được không?”



“Cái này...... Bảo thống lĩnh, ngài bị bệnh thì nên cho mời quân y tới khám, bốc thuốc tùy tiện như vậy không được đâu.” Đầu bếp đúng là một đại hán hiền lành, chân chất.



“Ta không sao đâu, ta cũng biết một chút y thuật, ta tự biết bệnh của mình, ngươi đi mau đi.



“Đa tạ!” Hoa Trứ Vũ tựa vào giường, chậm rãi nói.



Đầu bếp thấy thế liền nhanh chóng rời đi.



Hoa Trứ Vũ ngồi trên giường, hơi thở dồn dập, toàn thân nóng bừng. Tuy nàng không phải đại phu, nhưng ở trong quân lâu như vậy, nàng vẫn có khả

năng nhận biết những loại bệnh thông thường. Nàng biết nàng bị nhiễm

phong hàn, cộng thêm việc mất sức đêm qua, nóng giận ảnh hưởng tới cơ

thể.



Chỉ một lát sau đầu bếp kia đã quay về: “Bảo thống lĩnh, ta thấy ngài cũng

mệt rồi, hay là ta đi sắc thuốc thay ngài. Nếu không cần thì ngài nói

với Tướng gia một tiếng, để Tướng gia phái thêm thị vệ tới hầu hạ ngài!



“Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng người đừng nói với Tướng gia, mấy chuyện nhỏ

này, đừng làm kinh động tới ngài ấy! ” Hoa Trứ Vũ cười yếu ớt nói.



Đầu bếp bất đắc dĩ chuẩn bị đồ nghề sắc thuốc. Một lát sau, tiếng nước

thuốc sôi ùng ục vang lên, hắn giảm nhỏ lửa, cười nói:“Bảo thống lĩnh,

sắc thêm một nén nhang thời gian nữa là được, ta về trước, đến giờ mang

cơm sẽ tới thăm ngài.”



Hoa Trứ Vũ gật đầu, đầu bếp chậm rãi lui ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ nghỉ ngơi một lúc, ước tính thời gian mới đi xuống, vừa định

bưng bát thuốc lên. Chợt thấy đầu óc mơ hồ, cánh tay mềm nhũn.



Nước thuốc nóng hổi rơi xuống chân Hoa Trứ Vũ, khiến nàng cảm thấy đau đớn vô cùng.



Thân người mềm nhũn sắp ngã xuống thì đột nhiên cửa trại mở ra, có một bóng

người đi vào đỡ Hoa Trứ Vũ dậy, hắn nheo mắt hỏi: “Tướng quân, ngài làm

sao vậy? Bị bệnh sao?”



Hoa Trứ Vũ cố mở mí mắt nặng nề, khi nhìn thấy người mới tới là Bình Lão

Đại, nàng khàn giọng nói: “Bị bệnh, ngươi rót giúp ta một chén thuốc!”



Bình Lão Đại đỡ Hoa Trứ Vũ nằm xuống giường, hắn cầm lấy một chiếc khăn lạnh ủ lên trán Hoa Trứ Vũ rồi nhanh chóng sắc lại một ấm thuốc mới. Một lúc sau, hắn đã bưng bát thuốc nóng nghi ngút tới trước mặt Hoa Trứ Vũ:

“Sao lại tới nông nỗi này? Không phải mấy ngày trước Cơ Phượng Ly rất

chiếu cố ngươi sao, còn bảo đầu bếp nấu món ăn riêng cho ngươi.”



Hoa Trứ Vũ bưng chén thuốc lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thở hổn

hển: “Bình, ta ngủ một lát, ngươi canh gác đừng để ai vào đây.” Bây giờ

nàng chỉ muốn đi ngủ, có Bình Lão Đại canh giữ, nàng mới có thể ngủ một

cách yên tâm.



Cảm giác như vừa mới chợp mắt đã nghe thấy tiếng đập cửa, nàng mở to mắt

liền nhìn thấy Bình Lão Đại nhìn nàng cười. Có người bảo vệ, cảm giác

thật tốt.



“A Bình, ta thấy tốt hơn nhiều rồi, ngươi về trước đi, đừng để người khác

nghi ngờ. Nơi này rất gần trại của Cơ Phượng Ly, nếu bị hắn phát hiện là không ổn đâu.” Hoa Trứ Vũ thấp giọng nói.



“Ta biết, ngươi mau tìm cách chuyển tới Hổ doanh ở đi, dù gì ta cũng là

binh sĩ Hổ doanh. Ở đó cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.” Bình Lão Đại nhíu

mày nói.



Hoa Trứ Vũ gật đầu: “Được!”



“Có chuyện này, ta vừa tìm hiểu, mới có một đội quân vận chuyển lương thực

tới đây, nhưng kỳ lạ đây không phải lương thảo của triều đình, mà là của Tây Giang Nguyệt.”



“Tây Giang Nguyệt? Tây Giang Nguyệt làm việc thiện cho dân, có quyên góp

quân lương cũng không có gì lạ, hơn nữa, Tây Giang Nguyệt phú khả địch

quốc, chút quân lương ấy có đáng là bao.” Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói.



“Nghe nói, lần này Nam Bạch Phượng Dung Lạc tự mình áp tải. Ta cảm thấy Tả

tướng có quan hệ với Tây Giang Nguyệt, nếu không, sao Dung Lạc phải tự

thân xuất binh đi chứ?” Bình Lão Đại khẽ nói.



“Dung Lạc đến đây sao?” Hoa Trứ Vũ giật mình, không ngờ, Nam Bạch Phượng Dung Lạc lại bí mật tới quân doanh.



“Được, ta biết rồi, ngươi mau đi đi.” Hoa Trứ Vũ vẫy tay nói.



Bình Lão Đại chậm rãi đứng dậy, lo lắng nói: “Ngươi nhớ kỹ đấy, phải mau

chóng dọn tới Hổ doanh! Nếu không phải ta có việc đến đây, ngươi có hôn

mê nằm trong này cũng không có ai biết.”



Hoa Trứ Vũ gật đầu, Bình Lão Đại thở dài một tiếng, yên lặng lui ra ngoài.



Nàng tựa vào giường, trải qua một lúc lâu, cảm giác đói bụng mới bước xuống

giường ăn tạm mấy món điểm tâm trên bàn. Cứ nghĩ tới mấy món này là do

Cơ Phượng Ly sai người chuẩn bị, nàng cảm thấy mất khẩu vị. Người nàng

lạnh toát, còn nhiệt độ trên trán rất cao, nàng đi tới trước giường,

định nghỉ ngơi thêm một lát.



Nhưng nàng rất mơ hồ, tin tức Dung Lạc đến đây vẫn khiến nàng khiếp sợ không thôi.