Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 106 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Sắc trời quang đãng, vạn dặm không mây. Nhưng đứng dưới thời tiết tươi đẹp

như vậy, Nam Cung Tuyệt chỉ có cảm giác u ám đầy áp lực.



Dường như đêm qua đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết. Đường Ngọc và Lam

Băng đều bị Tướng gia đánh, khi hắn hỏi nguyên nhân thì hai người kia

đều ủ rũ, dù hắn truy hỏi thế nào, bọn họ cũng không tiết lộ nửa câu.



Phía ngoài trại Cơ Phượng Ly rất vắng vẻ, tất cả thị vệ đều canh giữ ở

khoảng cách rất xa, hắn nghi ngờ gõ cửa rồi chậm rãi đi vào.



“Có việc gì không?” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng truyền ra ngoài.



Một cỗ khí lạnh xông tới, Nam Cung Tuyệt nhìn dung nhan lạnh lùng như tuyết của Tướng gia, khó mà tin được, mới chỉ một đêm, Tướng gia ôn nhã đã

trở nên tiều tụy tới mức này, thờ ơ mà xa cách. “Có việc gì mau nói đi.” Cơ Phượng Ly không kiên nhẫn nhướn mày nói.



“Không có gì, thuộc hạ muốn hỏi Tướng gia, ngài đã gặp Tứ nhi chưa?” Nam Cung Tuyệt khẽ hỏi.



“Chưa!” Cơ Phượng Ly khẽ run rẩy, khó nhọc mở miệng nói.



“Đêm qua, sau khi nàng tới đây đã tới tìm thuộc hạ, thuộc hạ định bẩm báo

với Tướng gia, nhưng nàng nói nàng muốn tạo bất ngời với Tướng gia nên

đã chải chuốt đi tìm ngài, nàng ấy chưa tới tìm ngài sao?” Nam Cung

Tuyệt cảm thấy khó hiểu nói, “Vậy để thuộc hạ đi xem nàng!”



“Từ đã!” Cơ Phượng Ly do dự nói: “Vẫn là.... để ta đi!”



Một lúc lâu sau Cơ Phượng Ly mới đứng dậy đi ra ngoài. Hắn xuyên qua một

dãy lều trại tới trước cửa một căn trại nhỏ. Hắn đứng trước cửa hồi lâu

mà không đi vào trong, mãi đến khi một tên nô bộc mở cửa trại đi đổ nước mới nhìn Cơ Phượng Ly đứng lặng ngoài cửa. Gã nô bộc kia dừng bước, thi lễ với Cơ Phượng Ly:“Nô tỳ tham kiến Tướng gia!” Hắn tự xưng là nô tỳ,

đây rõ ràng là nữ cải nam trang.



Cơ Phượng Ly lạnh lùng gật đầu: “Nàng đâu?”



“Ở bên trong ạ.” Tên nô bộc do dự một lúc mới nói, “Tướng gia, không biết

cô nương đã gặp chuyện gì, từ đêm qua về không chịu đi ngủ mà chỉ ngồi

khóc một mình. Hỏi nàng chuyện gì, nàng ấy cũng không nói!” Tên nô bộc

lanh lợi nói.



Cơ Phượng Ly thản nhiên gật đầu, chỉ có nắm tay giấu trong áo khẽ run rẩy, hắn không nói thêm gì đi vào trong trại. Một người mặc nam trang ngồi

bên chiếc bàn nhỏ, nàng không hề cột tóc, suối tóc đen nhanh chảy dài

như thác, lấp lánh sáng bóng trong căn trại u ám.



Cơ Phượng Ly nheo mắt, ký ức đêm qua rất hỗn loạn, tất cả chỉ giống như ảo ảnh khiến hắn không thể nắm bắt. Nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ mái tóc của

nàng. Trong lòng chấn động, hai chân nặng nề như đổ chì đứng bất động.



Người kia nghe thấy tiếng bước chân của hắn, lúc xoay người nhìn về phía hắn, chỉ thấy dưới mái tóc đen rối tung là gương mặt tái nhợt, nhưng điều

này không hề ảnh hưởng tới vẻ ngoài xinh đẹp của nàng. Hai hàng lông mày cong vút, sống mũi dọc dừa, đôi mắt thâm thúy, đây là một cô nương đầy

hào khí, cả người nàng tựa như một cơn gió phương bắc lạnh lẽo. Chỉ là,

khóe mắt nàng có thứ gì đó ẩm ướt, lấp lánh, khiến người ta vừa nhìn đã

cảm thấy thương tiếc.



Trong tay nàng có một chén rượu, lúc nhìn thấy Cơ Phượng Ly, vẻ mặt đang tái

nhợt của nàng chuyển thành trắng bệch như tuyết. Trong mắt có hơi nước

ngưng tụ, nàng đột nhiên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu. Nàng

lại đưa tay với lấy bầu rượi rót đầy, đang định bưng chén lên uống cạn

lần nữa.



Chợt có một cánh tay xuất hiện trước mặt nàng, Cơ Phượng Ly nheo mắt nhìn nàng: “Vì sao lại uống rượu?”



Cô nương kia ngẩng đầu, buồn bã cười nói: “Ta chỉ muốn say, có như vậy ta mới quên được những chuyện không muốn nhớ!”



Bàn tay Cơ Phượng Ly run lên, chén rượu vỡ tung trong bàn tay hắn. Dung dịch rượu và mảnh sứ nát vụn rơi xuống đất.



“Đêm qua... là muội sao?” Hắn cố gắng trấn tĩnh, một lúc lâu sau mới có thể

thốt ra thành lời. Cô gái kia nhìn về phía hắn bằng ánh mắt phức tạp,

nàng thấp giọng ủ rũ nói: “Ta định gây bất ngờ với Tướng gia, không

ngờ...”



Hai hàng lệ thoát ra, chảy dọc xuống gò má.



“Tứ nhi....” Cơ Phượng Ly chần chừ hồi lâu mới đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Dung Tứ. Hắn vươn tay ôm nàng vào lòng, còn nhè nhẹ vỗ vai nàng,

“Không còn chuyện gì nữa rồi!”


Đội ngũ phá vây thành công, Hoa Trứ Vũ ghìm dây cương, quay ngựa nhìn lại.



Chút ánh chiều tà còn sót lại quấn quít bên nàng, chiếu lên gương mặt tái

nhợt của nàng một màu đỏ vàng, ánh mắt kiêu ngạo mà quật cường.



“Bảo thống lĩnh! Chúng tôi cũng muốn luyện đội hình này!” Những binh sĩ kia giơ cao binh khí hô to.



“Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn luyện!” Mọi người nhất tề hô vang.



Hoa Trứ Vũ thở dài một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán, bộ quân phục đã ướt đẫm lưng.



Bị bệnh mấy hôm khiến cơ thể tổn hại không ít, nàng cần phải tập luyện thêm mới được.



“Tướng gia đến đốc quân!” Không biết là binh sĩ nào hô lên. Các binh sĩ còn lại đều tỏ vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn lại.



Hoa Trứ Vũ nghe thấy hai chữ “Tướng gia”, cả người lạnh lùng như một thanh

lợi kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ. Nàng buông tay áo xuống, ngồi trên

ngựa đưa mắt nhìn về phía xa.



Quả nhiên, trên đồi núi có hai bóng người đang đứng đón gió.



Trong đó có một bóng người màu trắng, tà áo phiêu dật tựa như đã đứng ở đó từ rất lâu.



Hoa Trứ Vũ lạnh lùng cười, đang định nhìn về phía khác lại phát hiện bên

cạnh Cơ Phượng Ly có thêm một bóng người màu đỏ, rõ ràng là một cô

nương, trong quân doanh không có binh sĩ nào mặc quần áo màu đó, chắc

đây là cô nương tên Dung Tứ, không ngờ, bọn họ lại cùng nhau tới đốc

quân.



Hoa Trứ Vũ nheo mắt nhìn, trong lòng có đủ loại cảm giác phức tạp pha trộn

lẫn nhau, giống như hôm nàng nhìn thấy Ôn Uyển đứng bên cạnh Tiêu Dận

vậy. Đáng tiếc, khoảng cách lần này khá xa, nàng không nhìn rõ hình dáng người kia.



Từ sau khi nàng chuyển đến Hổ doanh, nghe nói Cơ Phượng Ly cũng chuyển tới thành Dương Quan ở. Cả Dung Tứ kia cũng đi theo hắn.



Hoa Trứ Vũ nhìn chằm chằm hai bóng người một trắng một đỏ, yêu hận tình thù không ngừng cuộn trào trong lòng.



Nàng nhếch môi nở nụ cười kiêu ngạo.



Cơ Phượng Ly, ngươi cứ đợi đấy.



Hoặc là máu của ngươi tưới đỏ đao ta. Hoặc là máu của ta phủ kín cây chiết phiến kia!



Nàng thu hồi tầm mắt, ra lệnh: “Đội tiếp theo, xếp hàng!”



Lập tức có năm mươi binh sĩ dựa theo sự chỉ dạy của Hoa Trứ Vũ tập kết

thành đội hình, Hoa Trứ Vũ giục ngựa chạy vào giữa đội ngũ, hướng dẫn

binh sĩ luyện tập trận pháp. Từ trận pháp có lợi cho việc tấn công nhất

tới trận pháp phòng thủ hiệu quả nhất, tất cả đều được rèn luyện kỹ

lưỡng.



Nàng giục ngựa chạy tới trước đội ngũ, dáng người cô độc và kiêu ngạo giống u như cánh ưng bay liệng trên trời cao.



Hôm đó, gió bắc lạnh thấu xương, sắc trời âm u.



Nam Triều nhận được mật báo của thám tử, Tiêu Dận tự mình dẫn đại quân tấn

công Tương Ngư Quan cách Dương Quan hơn trăm dặm. Tương Ngư Quan có địa

hình hiểm ác hơn Dương Quan, tuy đội quân canh giữ ở đó không nhiều,

nhưng muốn phá thành cũng rất khó.



Dù địa hình thành Dương Quan tương đối bằng phẳng, nhưng lại có lực lượng

quân đội Nam Triều hùng hậu trấn giữ, dù Tiêu Dận muốn tấn công cũng

không phải chuyện dễ dàng gì.



Hoa Trứ Vũ có linh cảm, đã lâu như vậy mà Tiêu Dận mới tấn công, không biết có phải hắn đã nghĩ ra thượng sách gì không, vì sao nàng lại có cảm

giác bất an thế này.



Cơ Phượng Ly và Vương Dục lập tức điều binh khiển tướng, gấp rút tới tiếp

viện Tương Ngư Quan, đồng thời tăng cường thêm binh sĩ thủ hộ Dương

Quan, mong muốn trận chiến này sẽ chặt đứt hoàn toàn dã tâm Nam chinh

của Tiêu Dận.