Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 107 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Gió thu càng lúc càng mạnh. Đứng phía trên đồi cao nhìn về phía Nam, nơi có dãy núi nhiễm ráng vàng, gió lạnh hờ hừng. Nhìn về phía Bắc lại chỉ thấy một khoảng trời bao la, vắng lặng.



Hoa Trứ Vũ mặc giáp giục ngựa vào trong khu vực huấn luyện, đến trước trại trung quân liền nhảy khỏi lưng ngựa, Sau khi vuốt ve bờm ngựa mới vén màn bước vào trong.



Nàng đang huấn luyện binh sĩ thì bị gọi về, hai ngày trước, Vương Dục đã phái Đường Ngọc dẫn theo năm vạn binh mã tới Tương Ngư Quan chặn đánh Bắc quân, chỉ để lại mười ba vạn binh mã ở lại Dương Quan trau dồi trận pháp. Đương nhiên không chỉ có nàng huấn luyện cho Hổ doanh, nghe nói Cơ Phượng Ly cũng tập luyện ở một nơi bí mật nào đó.



Vừa tập luyện với Hổ doanh, quần áo vốn đang ướt đấm mồ hôi bị gió thổi qua mang theo cảm giác lạnh lẽo sau lưng. Nàng vung tay áo lau mồ hôi trên trán, dẫn theo thuộc hạ đi sâu vào trong.



 



Trong trại, ngoài Cơ Phượng Ly và Vương Dục, Lam Băng thì đều là các thống lĩnh, đương nhiên có bao gồm cả Nam Cung Tuyệt.



Cơ Phượng Ly ngồi quan sát bản đồ, khi nghe binh sĩ nói Bảo thống lĩnh đến, bàn tay cầm bản đồ của hắn hơi run rẩy, nhưng không hề ngẩng đầu



Vương Dục nhìn thấy Hoa Trứ Vũ tiến vào, cười nói. “Bảo thống lĩnh, mấy hôm nay luyện trận thật vất vả.”



Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lướt qua Cơ Phượng Ly, nhếch môi cười nói: “Đại tướng quân quá khen.”



“Tốt lắm, người đã tới đông đủ, như bản tướng vừa nói, ta và Tướng gia đã nghiên cứu lập kế hoạch cho trận kế tiếp, chúng ta quyết định sẽ đi một bước cờ hiểm. Hiện tại, Bắc quân đã liên minh với Tây Lương, khẳng định bọn họ có dã tâm tấn công Dương Quan. Chúng ta đã giằng co với Bắc quân không ít thời gian rồi. Ý của Tướng gia là, bây giờ chúng ta sẽ phái một đội tinh binh lặng lẽ vòng ra phía sau Bắc quân, chặn đường lui đồng thời làm nhiễu loạn trận thế của bọn chúng. Hai mặt công kích, đánh Bắc quân thua triệt để.” Vương Dục trầm giọng nói.



Hoa Trứ Vũ trầm mặc suy nghĩ, đây cũng là một kế sách không tồi, nhưng rất mạo hiểm, nếu thành công, Nam Triều đại thắng, nếu thất bại, cả đội tinh binh kia sẽ chỉ có một con đường chết. Đơn phương độc mã xâm nhập biên cảnh Bắc Triều, một khi bị phát hiện…..Nhưng, hiện giờ cũng không có kế sách nào tốt hơn.  



“Nếu chúng ta đã nghĩ ra được, Bắc quân cũng có khả năng đề phòng từ trước, chúng ta phải làm thế nào thể thuận lợi vòng được ra sau khu vực Bắc quân?” Nam Cung Tuyệt hỏi.



Tất cả mọi người trong trại đều đưa mắt nhìn Cơ Phượng Ly.



Cơ Phượng Ly đứng dậy ra hiệu cho Lam Băng và Nam Cung Tuyệt treo bản đồ lên, hắn chậm rãi đi về phía trước, ngón tay di chuyển từ Dương Quan đến núi Liên Ngọc rồi đến phía đông sa mạc: “Nếu muốn đi vòng qua Bắc quân, nhất định phải qua núi Liên Ngọc, đây là con đường gần nhất và trực tiếp nhất để thâm nhập biên cảnh Bắc Triều, chắc chắn sự canh phòng ở đây là nghiêm ngặt nhất, chúng ta sẽ bị phát hiện. Vậy nên, chỉ có con đường đi qua phía Đông núi Liên Ngọc, vòng qua vùng sa mạc tiếp giáp Đông Yến rồi quay lại Bắc Triều.



Vừa dứt lời, mọi người đã ồ lên.



Có một thống lĩnh hỏi: “Tướng gia, nếu đi vòng qua Đông Yến sợ càng thêm khó khăn, dù gì chúng ta cũng không biết rõ đường qua Đông Yến, huống chi, đi qua sa mạc sẽ không có lương thảo tiếp viện, không những thế còn phải đề phòng Đông Yến liên minh với Bắc Triều.”



Cơ Phượng Ly nheo mắt nói: “Vậy nên mới phải huấn luyện tinh binh nghiêm chỉnh, số lượng người không được quá đông, nếu không sẽ dễ bị phát hiện.”



“Nói như vậy, bản tướng cảm thấy để Bảo thống lĩnh dẫn tinh binh Hổ doanh đi là thích hợp nhất. Bọn họ đã luyện được trận pháp sử dụng số người ít nhất phát huy được sức chiến đấu và phòng hộ mạnh nhất.” Vương Dục trầm giọng nói.



“Không được.” Cơ Phượng Ly đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nói.



Trong trại yên tĩnh trở lại. Ánh mắt Vương Dục và các thống lĩnh đều nhìn về phía Cơ Phượng Ly, đăm chiêu nói: “Nếu để cho doanh đội khác đi, e sẽ phải huy động hơn vạn người, số lượng lớn như vậy, nếu để người khác dẫn dắt, e là trận pháp không phát huy được hết uy lực.”



Trận pháp này là do Hoa Trứ Vũ tập luyện cùng với binh sĩ rất nhiều hôm mới thành thạo. Vị trí của nàng là trọng yếu nhất, nếu để cho người khác thay thế, đúng là không thể phát huy hết uy lực. Trận pháp không có người lãnh đạo sẽ trở nên rối loạn, như vậy, hậu quả là không thể lường được. Hai hàng mi Cơ Phượng Ly khẽ run, Vương Dục nói rất đúng, nếu tìm người thích hợp, thật sự không có lựa chọn nào tốt bằng hắn. Nhưng……một mình xâm nhập trận địa, tình thế nguy hiểm khó lường.



“Tướng gia, ngài hãy cân nhắc cho kỹ. Bảo thống lĩnh có dũng có mưu, là người thích hợp nhất.” Vương Dục ôm quyền cúi đầu nói.



“Đúng vậy, Tướng gia.” Các tướng sĩ khác thấy thế cũng kêu lên.



Không hiểu vì sao Hoa Trứ Vũ lại cảm thấy khó chịu. Đây là tình huống gì vậy, tại sao nàng lại cảm thấy Cơ Phượng Ly đang che chở cho nàng, nàng cần hắn che chở sao. Lúc này, Cơ Phượng Ly đang quay lưng lại phía mọi người, dáng vẻ lạnh lùng hờ hững.



“Bảo thống lĩnh, ngươi thấy thế nào?” Giọng nói Cơ Phượng Ly nhàn nhạt truyện tới.



Hoa Trữ Vũ nắm tay thành quyền, bước lên trước một bước. “Bảo thống lĩnh nguyện ý dẫn binh đi trước.”



Giống như tiếng binh khí va chạm vào nhau, giọng nói của nàng đầy vẻ kiên quyết, dựa vào năng lực của nàng hoàn toàn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ lần này. Hơn nữa, nàng không cần Cơ Phượng Ly che

chở cho nàng. Cơ Phượng Ly không nói gì, rất lâu sau hắn mới xoay người, gương mặt tuấn mỹ lạnh giá, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can

nàng.



Đó là lần đầu tiên từ đêm đó Hoa Trứ Vũ đối diện với Cơ Phượng Ly. Nàng cố nén cảm xúc trong lòng, lạnh nhạt nhìn Cơ Phượng Ly. Mà Cơ Phượng Ly cũng lãnh đạm nhìn nàng, sóng mắt mênh mang khó nén được cảm giác lạnh lẽo.



“Nếu vậy, thì hạ lệnh đi.” Hắn gằn mạnh từng chữ.



Vương Dục mừng rỡ cầm lệnh bài hạ quân lệnh.



Sau đó các thống lĩnh ở lại bàn bạc kỹ lưỡng thêm một lần rồi giải tán.



Cơ Phượng Ly rời khỏi trại trung quân. Gương mặt tuấn tú phủ đầy sương lạnh, binh sĩ nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy diêm vương, ngay cả chào hỏi cũng vô cùng khép nép.



Hắn đi thẳng về trại giám quân, vén màn lên đi vào.



Dung Tứ đang thu dọn đồ đạc trên bàn Cơ Phượng Ly, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn, khi bắt gặp gương mặt lạnh lẽo băng giá của hắn, nàng liền phát hoảng, nụ cười cũng đông cứng trên môi.



“Tướng gia, đã xảy ra chuyện gì vậy, Bắc quân lại tấn công sao?” Dung Tứ lo lắng hỏi.
Những binh sĩ phía sau đang lúng túng không biết bịt miệng Ôn Uyển lại bằng

cách nào, đang nghĩ chỉ điểm huyệt có quá tiện nghi cho nàng ta không

thì có một binh sĩ xé vạt áo nhuốm đầy máu tươi ra nhét vào miệng Ôn

Uyển. Mùi máu tanh pha lẫn mùi mồ hôi tràn ngập khoang miệng rồi xông

lên đầu, Ôn Uyển tức giận tới ngất đi.



Tới khi bình minh, Hoa Trứ Vũ đã dẫn theo toàn bộ binh sĩ vòng ra phía sau

Bắc Triều. Từ xa đã nghe thấy tiếng trống trận, tiếng kèn ngân xa, vang

vọng trời xanh.



Chiến sự, đang đúng lúc kịch liệt nhất.



Hoa Trứ Vũ dẫn theo ba nghìn tinh binh tấn công phóng hỏa doanh trại Bắc Triều. Cả khu doanh trại bị ngọn lửa hừng hực bao phủ.



Hoa Trứ Vũ cầm trường thương hô to: “Giết!” tất cả binh sĩ xếp thành đội

hình mũi tên tấn công Bắc quân từ phía sau. Bọn họ giống như một mũi tên sắc bén, trong nháy mắt đã tấn công trực diện vào trái tim Bắc Triều.



Trên chiến trường, binh sĩ Nam Bắc Triều đang đánh nhau vô cùng kịch kiệt.



Chợt thấy phía sau khói lửa bốc cao, Tiêu Dận kinh hãi quay đầu nhìn lại,

nghe thấy tiếng kèn rối loạn liền biết có địch đánh úp từ phía sau.



Đang lúc nghi ngờ, chỉ thấy một vị tướng mặc giáp bạc dẫn theo mấy nghìn

người xông tới, người dẫn đầu cầm ngân thương trong tay, đi tới đâu,

binh sĩ Bắc Triều nằm xuống tới đó.



Tiêu Dận lạnh lùng quát lớn: “Ngăn lại, ngăn bọn họ lại!” Vào đúng lúc này,

các binh sĩ Nam Triều vẫn luôn dùng cách thủ thắng đột nhiên xung phong

liều chết xông tới.



Song phương đại chiến trên cánh đồng bao la, bát ngát.



Tiếng gió, tiếng trống, tiếng kèn, tiếng hô, tiếng kêu la đau đớn......



Đây là những âm thanh trên chiến trường, đó là những thanh âm tạo thành một khúc ca đoạt mệnh bi tráng nhất.



Sau một hồi, quân tâm Bắc Triều đại loạn, hơn nữa việc bị tấn công hai mặt

đã khiến quân đội tổn thất một lượng lớn. Tiêu Dận cũng biết, nếu còn

tiếp tục đánh Bắc quân sẽ thất bại. Hắn biết, ngọn lửa vừa rồi lớn như

vậy, có khả năng lương thảo cũng bị hủy rồi. Nhưng hắn không cam lòng!

Xem ra, cuối cùng hắn vẫn phải dùng tới cách bất đắc dĩ này.



Vốn hắn không tính dùng tới cách này, vì thủ đoạn này rất không quang minh lỗi lạc. Nhưng hiện tại, hắn bất chấp tất cả.



Hắn hạ lệnh cho những binh sĩ đứng bên thổi một hồi kèn dài, có một cỗ xe ngựa được kéo về phía trước.



Đây đúng là cỗ xe Ôn Uyển từng ngồi, chỉ là người ngồi trên đó lúc này không phải Ôn Uyển mà là một nữ nhân khác.



Nữ nhân này cũng không được thoải mái như Ôn Uyển khi trước, nàng ta bị

trói vào cột xe. Quần áo dính đầy máu tươi, mái tóc rối loạn, có vài sợi rơi xuống bả vai. Gương mặt tái nhợt, trong mắt chỉ có vẻ chết lặng.



“Tả tướng đại nhân” Tiêu Dận vận nội lực, cất cao giọng cho mấy vạn người

trên chiến trường đều nghe rõ, “Nghe nói nữ nhân này là phu nhân chưa

qua cửa của người! Đúng lúc được Tiêu mỗ mời đến làm khách đêm qua.

Không biết tính mạng của nàng có đủ để Tả tướng đại nhân mở cửa thành

Dương Quan cho quân ta tiến vào.”



Một câu của Tiêu Dận đã kích động biển người dậy sóng.



Binh sĩ Nam Triều ngừng tấn công, Cơ Phượng Ly giục ngựa theo bước ra khỏi

đội quân Nam Triều, Đồng Thủ cầm đao hỗ trợ bên cạnh, Nam Cung Thuần

đứng bên trái, phía sau có không ít tướng lĩnh hộ tống.



Cơ Phượng Ly giục Toại dương đi tới trước. Ghìm dây cương, lạnh lẽo nhìn Tiêu Dận.



Mái tóc đen của hắn tung bay trong gió, ánh mắt hắn khẽ lướt qua nữ nhân

trên xe ngựa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ giận dữ. Trong giây phút đó,

hắn đã nhếch môi cười nói: “Đường đường là Bắc Đế cũng phải dùng cách

này giành chiến thắng sao?”