Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 108 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Hoa Trứ Vũ dẫn theo quân Hổ doanh họp mặt với binh sĩ Nam Triều. Khi đứng

trước mặt hai quân, nàng ghìm dây cương quay đầu nhìn lại.



Mây đen che kín bầu trời, hiếm hoi lắm mới có vài tia sáng nhàn nhạt rơi xuống mặt đất.



Đối diện tầng tầng lớp lớp binh sĩ Bắc Triều, dưới cờ soái trung quân màu

đen viền vàng, có mấy tướng lĩnh đang cưỡi ngựa đứng cạnh Bắc Đế Tiêu

Dận. Một bộ giáp sắt màu đen, tỏa ra khí lạnh sắc bén. Trong tay cầm một cây trường thương, mũi thương chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo bức người, tất cả đều được hắt vào đôi mắt tím lạnh lùng kia.



Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn qua cỗ xe ngựa kia, có vài binh sĩ hộ tống, canh

giữ nghiêm ngặt. Tuy ở góc độ này nàng không nhìn thấy rõ nữ tử nọ,

nhưng theo lời Tiêu Dận mới nói, Hoa Trứ Vũ cũng có thể đoán ra, người

bị hắn bắt giữ chính là nữ nhân ở cùng với Cơ Phượng Ly mấy ngày trước - Dung Tứ.



Phu nhân chưa qua cửa!



Thì ra, Dung Tứ này chính là phu nhân chưa qua cửa của Cơ Phượng Ly.



Mấy giáo úy vẫn luôn đi theo Hoa Trứ Vũ thấp giọng hỏi: “Bảo thống lĩnh, có cần đem Ôn tiểu thư ra trao đổi với Bắc Đế không?”



Hoa Trứ Vũ khoát tay áo: “Để xem tình hình thế nào đã!” Nàng rất muốn nhìn

xem, Cơ Phượng Ly sẽ cứu phu nhân chưa qua cửa của mình như thế nào.



“Sao vậy? Tả tướng đại nhân nghĩ kỹ chưa?” Tiêu Dận nhìn thẳng vào Cơ Phượng Ly, đôi mắt tím hơi nheo lại, lạnh lùng nói.



Cơ Phượng Ly giục ngựa đi tới trước vài bước, khóe môi lại nhếch lên cười, nụ cười kia điên cuồng đến cực điểm. “Đã là người phụ nữ của bản tướng

thì không thể là hạng người tham sống sợ chết! Nhưng nếu ai trong số các ngươi dám động tới nàng, cũng nên suy nghĩ hậu quả cho kỹ!” Rõ ràng là

giọng nói hờ hững lãnh đạm như gió xuân lại mang theo áp lực nặng nề

chấn động lòng người.



Tiêu Dận cất cao giọng cười, khí thế bức người hỏi: “Hậu quả, không biết là

hậu quả gì đây?” Cơ Phượng Ly vẫn mỉm cười, thản nhiên nói như cũ: “Cũng không có gì, chỉ mai táng toàn bộ quân đội theo nàng!” Hắn nói rất nhẹ

nhàng bâng quơ, nghe qua giống như một câu nói đùa, nhưng không biết vì

sao, trên chiến trường người, không có một ai dám xem đây là một trò

đùa.



Tiêu Dận ngửa mặt lên trời cười dài, cất cao giọng nói: “Khẩu khí Tả tướng

đại nhân thật lớn, bản Đế có thể gặp được một đối thủ văn thao võ lược

như Tả tướng đại nhân, thật không uổng cuộc đời này.”



Hai người ngươi một câu ta một câu, không hề có vẻ tức giận, ai cũng không muốn thua phần khí phách trước mặt đại quân.



“Nếu bản tướng muốn giao dịch với Bắc Đế thì sao?” Cơ Phượng Ly cất cao giọng hỏi.



Tiêu Dận nhướn mày nói: “Ồ, không biết Tả tướng đại nhân có lợi thế gì để giao dịch với bản đế!”



Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, nhếch môi cười nói: “Lợi thế là cho Bắc quân

yên ổn lui về. Đánh tới hôm nay, Bắc Đế cũng rõ hơn ai hết, nếu ta mở

thành Dương Quan cho ngài thì sao? Chúng ta vẫn có khả năng thu hồi,

nhưng việc đó chỉ làm tăng thêm thương vong đôi bên mà thôi.”



Tiêu Dận lạnh lùng nhướn mày: “Nếu bản Đế không đồng ý?”



“Vậy cũng không thể ép buộc ngài, nhưng các ngài đừng mong có thể yên ổn dẫn binh lui về.” Giọng nói Cơ Phượng Ly hờ hững, không chút bận lòng.



Tình hình trước mắt cho thấy Bắc quân sắp thảm bại, nếu không, Tiêu Dận đã

không dùng tới Dung Tứ. Nhưng nếu muốn Bắc quân thảm bại ra về cũng

không dễ dàng. Cho nên, lời Cơ Phượng Ly vừa nói, không chỉ Tiêu Dận

không tin, ngay cả Hoa Trứ Vũ cũng không tin.



Tiêu Dận đưa mắt nhìn một thị vệ đứng bên, thị vệ kia liền đưa đại đao đặt

lên cổ Dung Tứ. Lưỡi dao dán sát vào chiếc cổ trắng nõn, ánh đao lấp

lánh phản chiếu vào trong mắt nàng. Nàng ta không hề sợ hãi, nàng chỉ

dùng một đôi mắt thâm tình nhìn Cơ Phượng Ly, trong mắt có một chút

không nỡ. Trong mắt Cơ Phượng Ly thoáng hiện lên sự dao động, hắn gắt

gao nắm chặt dây cương, nghiêm giọng nói. “Thì ra Bắc Đế không tin lời

bản tướng, nếu đã như vậy, mong lát nữa Bắc Đế sẽ không thấy hối hận.”



Cơ Phượng Ly vừa nói xong, có một cỗ xe ngựa chậm rãi đi ra khỏi đội hình

binh sĩ Nam Triều, Cơ Phượng Ly lập tức thả người xuống ngựa, chậm rãi

bước lên xe.



Hắn đứng nổi bật trên đó, thân hình thuần khiết như nước không nhiễm bụi

trần như trước đây. Ánh mắt lạnh lẽo không gợn sóng, trong mắt phản

chiếu ánh mắt trời nhàn nhạt phía xa, toát lên sự sắc bén mênh mang.



Hắn đưa tay lấy ra một chiếc cờ chỉ huy, vừa di động, tiếng kèn bắt đầu vang lên, kéo dài, âm vang khắp chiến trường.



Tiêu Dận nhíu mày, chỉ thấy binh sĩ Nam Triều bắt đầu chạy theo hình xoáy

nước không ngừng xoay tròn, trong chốc lát lại giống như một con rồng,

vị trí đầu rồng, đuôi rồng biến ảo khôn lường.



Tiêu Dận nhìn tới hoa mắt, trong lòng khẽ rùng mình, Tả úy tướng quân Trương Tích đứng bên thầm kêu không tốt, khẽ nói: “Hoàng Thượng, Nam Triều bắt đầu bày trận rồi!”



Tiêu Dận trầm mặc, lạnh giọng hỏi: “Có ai nhận ra kia là trận pháp gì không?”


Áo giáp bạc che ngoài bộ áo trắng đã bị những vết máu dày đặc che kín, lộ

ra vẻ dữ tợn. Nhưng vẻ dữ tợn đó hoàn toàn không che giấu được khí chất

lạnh lẽo như tuyết, đôi mắt đen che khuất dưới hàng lông mày nồng đậm,

lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.



Bóng trắng đi tới chỗ nào cũng đều có binh sĩ Bắc Triều ngã ngựa ở đó.



Trận chiến này, Tả tướng Cơ Phượng Ly đã bộc lộ toàn bộ võ công che giấu bao năm qua.



Trận chiến này là trận chiến ác liệt nhất giữa hai triều Nam – Bắc. Cũng

trong trận chiến, Bắc Triều thất bại, binh sĩ Nam Triều thừa thắng truy

đuổi Bắc Triều qua con sông Thanh Minh, quân sĩ Bắc Triều không dám

ngừng lại, chạy thẳng một mạch về biên cảnh.



Lương thảo đã mất, thời tiết cũng đã vào đông. Tối thiểu, trong vòng một năm, Tiêu Dận không có thực lực Nam chinh.



Dương Quan.



Mùa đông đã đến, gió bắc thổi càng lúc càng lạnh.



Hoa Trứ Vũ đứng trước trại của Dung Tứ, không, phải nói là trại của Cẩm Sắc mới đúng. Bây giờ nàng đã dám khẳng định, người kia chính là Cẩm Sắc đã từng chết trước mặt nàng.



Thì ra, ông trời vẫn còn từ bi.



Quả thật Hoa Trứ Vũ không biết dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình lúc này.



Quân y vừa bước ra, Hoa Trứ Vũ đã vội vàng chạy tới trước mặt hắn hỏi: “Thế nào? Nàng thế nào rồi?”



Quân y đưa mắt nhìn nàng, thở dài một tiếng: “Thương thế có phần nghiêm

trọng, nếu có thể qua được đêm nay thì không còn chuyện gì nữa.”



Trái tim Hoa Trứ Vũ như rơi xuống vực thẳm, không đâu, ông trời không thể

tàn nhẫn như vậy, Cẩm Sắc sẽ không xảy ra chuyện! Nàng đứng dậy, vừa

muốn xông vào trong đã bị mấy thị vệ giữ cửa ngăn cản.



“Tướng gia đã có lệnh, Bảo thống lĩnh không thể vào trong! Nếu ngài cứ xông

vào thì đừng trách chúng ta không khách khí!” Thị vệ lạnh lùng nói.



Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lại, trong mắt chỉ có khí lạnh bức người.



Hai tên thị vệ thấy ánh mắt kiên quyết của Hoa Trứ Vũ, trong lòng sợ hãi lùi lại hai bước.



Rèm cửa xốc lên, Cơ Phượng Ly nghiêm mặt đi ra: “Nàng không có việc gì,

ngươi không cần phải lo lắng. Đi theo ta đến trại trung quân!” Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói, khoanh tay rời đi.



Trong trại trung quân, Vương Dục ngồi ở vị trí đại tướng quân, Cơ Phượng Ly

mặc một bộ quần áo màu trắng, ngồi ở vị trí giám quân.



Không khí trong trại vô cùng trang nghiêm, các nhóm tướng lĩnh lục tục mới

tới đều khẽ rùng mình, nghiêm túc phân chi vị trí chức vụ cao thấp, đứng thẳng.



Đánh thắng trận sẽ khải hoàn hồi hương, không biết vì sao lại tổ chức nghị

sự. Các tướng nghi hoặc, nhưng không có ai dám lên tiếng hỏi.



Khi Hoa Trứ Vũ bước vào trong trại cũng rất kinh ngạc, nhưng nàng vẫn thản nhiên ngồi vào vị trí thống lĩnh.



“Cuối cùng đã đánh bại Bắc quân, thu phục được những thành trì đã mất của

chúng ta, đây đúng là một việc đáng mừng. Sau khi trở về, Tướng gia và

bản tướng sẽ tâu rõ chiến công của các vị lên Thánh Thượng anh minh,

luận công ban thưởng.” Vương Dục cao giọng nói.



Mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một

chút. Cơ Phượng Ly lạnh lùng ngồi phía trên, vẻ mặt lạnh giá như tuyết

phủ lại như có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, hắn lạnh giọng hỏi:

“Vương Dục, nếu có người làm trái quân lệnh, không nghe theo lời hiệu

lệnh của chỉ huy, theo quân quy nên xử lý như thế nào?”



Vương Dục biết Cơ Phượng Ly đang ám chỉ Hoa Trứ Vũ, hắn thấy hơi khó xử, dù

sao hắn cũng khá thưởng thức Hoa Trứ Vũ:“Tướng gia, trên chiến trường

kiêng kị nhất hành động vi phạm quân lệnh không nghe lời chỉ huy, người

phạm phải tội này chém không tha! Nhưng …….nếu trong những tình huống

đặc thù......”



“Được rồi!” Cơ Phượng Ly cắt ngang lời hắn, nhíu mi hỏi lại. “Nếu người làm trái quân lệnh vừa mới lập công thì sao?”



Vương Dục thả lỏng người, mới vừa rồi hắn còn sợ hãi Cơ Phượng Ly sẽ cho trảm Hoa Trứ Vũ. Nhưng xem ra là không phải, hắn cố ý đem mức phạt xuống mức thấp nhất: “Vậy phải xem đã lập được công lao gì, nếu công lao kia có

tính quyết định tới đại thắng, nặng nhất chỉ phạt ba mươi quân côn!”



Hoa Trứ Vũ nghe những lời Cơ Phượng Ly và Vương Dục nói với nhau, khóe môi

khẽ hiện lên nụ cười lạnh, nàng bước về phía trước, nhìn thẳng vào Cơ

Phượng Ly: “Hôm nay mạt tướng đã vi phạm quân lệnh, khiến huynh đệ chịu

thương thay mình, hại Cơ phu nhân suýt chết, ngay cả Ôn tiểu thư cũng bị thương không rõ sống chết. Mong Vương tướng quân xử theo quân pháp.”