Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 109 :
Ngày đăng: 14:30 18/04/20
Quả thật lần đại chiến này Hoa Trứ Vũ đã lập công không nhỏ, nếu không có
nàng dẫn Hổ doanh lẻn ra sau Bắc Triều, trận chiến này không thể kết
thúc nhanh như vậy. Nhưng Hoa Trứ Vũ cũng đã làm trái quân quy, vì việc
không nghe theo hiệu lệnh của nàng đã làm trận pháp không thể phát huy
hết tác dụng, không những giúp Tiêu Dận cướp được Ôn Uyển đi, mà còn
giúp đa số Bắc quân rút lui bình yên.
Hoa Trứ Vũ từng làm tướng quân, đương nhiên nàng biết việc làm trái quân
quy là sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, dù mọi người muốn phạt nàng, nàng
cũng không dám có một câu oán hận. Nhưng nếu là lời đề nghị từ miệng Cơ
Phượng Ly, nàng lại cảm thấy bất bình.
Các tướng lĩnh cũng biết Hoa Trứ Vũ đã phạm vào quân quy, nhưng không có ai dám mở miệng cầu xin. Cũng không ngờ, Tướng gia lại đột nhiên đưa ra
lời đề nghị này.
“Tướng gia, lần này Bảo thống lĩnh đã lập công lớn, ba mươi quân côn này hãy
để bản thống lĩnh chịu thay!” Một thống lĩnh tiến lên, quỳ xuống nói.
“Để thuộc hạ chịu thay ngài!” Một thống lĩnh khác cũng tiến lên nói.
Đây là hai người đã từng đồng sinh cộng tử với Hoa Trứ Vũ trên chiến trường, họ không đành lòng nhìn Hoa Trứ Vũ chịu phạt.
“Bảo thống lĩnh không chịu nổi ba mươi quân côn này sao?” Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói, khu trại yên tĩnh như bị đóng băng.
Hoa Trứ Vũ nghiêm giọng nói: “Các ngươi không cần làm như vậy, ta vẫn đủ
sức tiếp nhận ba mươi quân côn này!” Nàng đi tới trước. “Mong tướng quân hạ quân lệnh!”
Vương Dục do dự nhíu mày, ông đưa mắt Cơ Phượng Ly, chậm rãi nói: “Tướng gia, vẫn nên là ngài hạ lệnh đi!”
Cơ Phượng Ly cúi đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, một đôi mắt đen sâu thẳm không thấy
đáy, một gương mặt tuấn tú bao phủ sương lạnh. Không khí trong trại trở
nên nặng nề, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi thốt ra ba chữ: “Bảo thống lĩnh!”
“Có!” Hoa Trứ Vũ ôm quyền quỳ một gối xuống, giọng nói thản nhiên, bình tĩnh.
“Bảo thống lĩnh làm trái quân lệnh gây nhiễu loạn quân tâm, đáng lẽ phải xử
lý theo phép quân. Nhưng niệm hắn đã dẫn Hổ doanh tập kích doanh trại
Bắc quân, lập công lớn. Cho nên, tội lớn có thể miễn, tội nhỏ khó tha.”
Cơ Phượng Ly thản nhiên nói, nói xong, hắn trầm ngâm một chút. “Ba mươi
quân côn có thể bỏ qua, nhưng nhất định phải thị chúng hai ngày để răn
đe”.
Cuối cùng nàng cũng không tránh khỏi việc bị trừng phạt! Dù gì đây cũng là
mức phạt nhẹ nhất, đối với một nam nhân luyện võ không tính là gì. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, tuy nói là chỉ có ba mươi quân côn vẫn
khiến nàng khó tiếp nhận.
“Mạt tướng cam nguyện bị phạt!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu, thản nhiên nói.
Cơ Phượng Ly phất tay áo đứng dậy, hắn đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, ánh
mắt thâm thúy khẽ lướt qua nàng rồi lại nhìn về phía Vương Dục, chắp tay bước ra ngoài.
Vương Dục và những tướng lĩnh khác khẽ thở dài một hơi, hai thống lĩnh cầu
xin cho Hoa Trứ Vũ cũng đi tới cười nói: “Cuối cùng cũng được miễn ba
mươi quân côn, dáng vẻ vừa rồi của Tướng gia thật khiến người ta sợ
hãi.”
Vương Dục khẽ ho một tiếng, quát lớn: “Còn không mau hành hình!” Lập tức có
hai cái binh sĩ đi vào trong dẫn Hoa Trứ Vũ ra ngoài, cột nàng vào cọc
gỗ bên ngoài trại trung quân.
Hoa Trứ Vũ trải qua một đêm đi đường liên tục qua Đông Yến vòng về Bắc
Triều, sau lại tham gia đại chiến với quân Bắc Triều, mới vừa rồi còn
đứng đợi bên ngoài trại Cẩm Sắc hồi lâu, lúc này mới cảm nhận được sự
đau xót từ những vết thương toàn thân, đúng là rất đau. Hoa Trứ Vũ cảm
thấy mình vẫn còn may mắn vì không bị phạt đánh ba mươi quân côn, đến
bản thân nàng cũng không rõ mình có thể chịu được quân côn trong tình
cảnh này hay không. Càng may mắn bây giờ không phải mùa hè, nếu không,
bị phơi nắng hai ngày, nàng không chết cũng sống dở chết dở.
Hoa Trứ Vũ bị trói ở đây vẫn có binh sĩ Hổ doanh tới thăm nom nàng. Mấy
ngày vừa qua, Hoa Trứ Vũ đã trở thành tấm gương xung phong liều chết
giết địch của các binh sĩ, còn hướng dẫn Hổ doanh tập luyện trận pháp,
trên chiến trường còn liều mình che chở cho thuộc hạ, những binh sĩ này
đã sớm thuần phục Hoa Trứ Vũ. Tuy bọn họ không hiểu vì sao nàng lại làm
trái quân quy, nhưng bọn họ vẫn kính trọng nàng như cũ.
Vừa từ chiến trường về Hoa Trứ Vũ đã đứng đợi bên ngoài trại Cẩm Sắc, chưa
kịp dùng bữa, chỉ một lát sau nàng đã có cảm giác miệng lưỡi khô khốc,
bụng khẽ reo lên. Một giáo úy Hổ doanh lặng lẽ mang nước tới cho nàng,
nhưng Hoa Trứ Vũ chỉ dám uống mấy ngụm, nàng đang bị trói thế này, nếu
uống nhiều chẳng may buồn đi nhà xí cũng không tiện.
Thời tiết biến đổi khó lường, đến giữa trưa ngày hôm sau, gió Bắc bắt đầu thổi mạnh.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy trên trán có mấy giọt nước lạnh, ngẩng đầu nhìn lên
trời, nàng chỉ thấy mây trắng che kín trời, thì ra là tuyết đầu mùa. Bắt đầu là những hạt tuyết nhỏ tinh tế, vì rất nhỏ nên vừa chạm đất đã bị
Hoa Trứ Vũ gật đầu, nếu nàng nhận ra Cẩm Sắc sớm hơn thìCẩm Sắc sẽ không bị thương.
Cẩm Sắc nắm lấy tay Hoa Trứ Vũ, khóe môi run run, ánh mắt mong chờ: “Tiểu thư, người thân... của muội ở đâu?”
Hoa Trứ Vũ vỗ vỗ bàn tay Cẩm Sắc, chậm rãi nói: “Sợi dây chuyền kia hiện
đang ở trong tay Bắc Đế Tiêu Dận, hắn nói đó là vật tùy thân của muội
muội thất lạc từ nhỏ của hắn. Muội muội của hắn là công chúa Trác Nhã,
Cẩm Sắc, muội chính là công chúa Bắc Triều!”
Cẩm Sắc ôm miệng không dám tin. Bắc Triều! Công chúa! Nàng có nằm mơ cũng
không bao giờ nghĩ mình chính là công chúa Bắc Triều. Từ nhỏ nàng đã
sống ở Nam Triều, trong lòng nàng, Bắc Triều chính là quốc gia đối địch. Hiện tại, nàng còn đang viện trợ lương thảo giúp đỡ Nam Triều tấn công
quốc gia của mình.
Hoa Trứ Vũ nhìn gương mặt buồn rầu của Cẩm Sắc, trong lòng nàng cũng cảm
thấy chua chát. Nàng hiểu thân phận này sẽ khiến Cẩm Sắc khổ sở tới mức
nào, dù sao, nàng vừa mới bị binh sĩ Bắc Triều đánh trọng thương, còn bị Tiêu Dận dùng làm con tin khống chế Nam Triều, trong tình cảnh bất lực, nàng còn bị Đạt Kì xé rách quần áo, thiếu chút nữa là bị người khác làm nhục. Tuy từ nhỏ Cẩm Sắc đã rất kiên cường, nhưng dù gì nàng cũng là nữ nhân, hai lần đối mặt với những chuyện như vậy, chắc hẳn nàng cũng thấy khó chấp nhận.
Nhưng nàng cũng không thể giấu diếm. Cẩm Sắc có quyền biết về thân thế của mình.
“Ta biết muội nghe xong sẽ thấy khổ sở, nhưng chiến tranh không phải sai
lầm của muội. Trải qua trận chiến này, ta nghĩ Nam Triều và Bắc Triều sẽ hòa bình thêm được vài năm. Nếu muội muốn ở lại Nam Triều, ta sẽ không
tiết lộ thân thế của muội ra ngoài.” Hoa Trứ Vũ lo lắng nói.
Cẩm Sắc gật đầu, trong mắt vẫn còn lệ quang mỉm cười: “Thật ra muội rất
vui, cám ơn tiểu thư đã giúp muội tìm được người thân. Chỉ là muội rất
kinh ngạc, muội không ngờ mình là người Bắc Triều, muội không nhớ rõ
những chuyện trước đây. Muội vẫn luôn nghĩ mình là người Nam Triều.”
Hoa Trứ Vũ chua xót cười. “Khi nào có cơ hội hãy quay về Bắc Triều gặp đại
ca muội. Nếu hắn biết muội là muội muội của hắn, nhất định sẽ rất yêu
thương muội. Trước đây, hắn từng nghĩ ta là muội muội của hắn, hắn đối
với ta vô cùng tốt!”
“Thật vậy sao? Người kia là người như thế nào? Tiểu thư, không phải người đã thích hắn ta chứ?” Cẩm Sắc đột nhiên cười hỏi.
Hoa Trứ Vũ ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào cho đúng.
Nàng cười chỉ vào trán Cẩm Sắc: “Muội thích Cơ Phượng Ly từ khi nào vậy!”
“Muội!” Gương mặt tái nhợt của Cẩm Sắc chợt đỏ bừng lên. “Trước kia khi còn ở Vũ Đô, muội từng nhìn thấy ngài ấy.”
Hoa Trứ Vũ nhìn Cẩm Sắc đỏ mặt, trong lòng của cảm giác nặng nề.
Thì ra Cẩm Sắc đã thích Cơ Phượng Ly từ lâu. Khi nàng còn ở Hoa phủ vẫn
luôn giả dạng thân phận Hoa Trứ Vũ. Khi đó, Tả tướng Cơ Phượng Ly vẫn là người tình số một của các thiếu nữ hoài xuân Vũ Đô. Chắc là khi đó Cẩm
Sắc đã đem lòng mến mộ hắn. Nói như vậy, ngày đó Cơ Phượng Ly đồng ý tứ
hôn, có thể do hắn đã từng nhìn thấy Cẩm Sắc, nếu không sao hắn có thể
đáp ứng hôn sự này. Nói như vậy, Cơ Phượng Ly và Cẩm Sắc, hai người bọn
họ mới là lưỡng tình tương duyệt?
Thì ra nói đi nói lại, bản thân nàng mới là người ngoài cuộc!
“Tiểu thư, người...... thích Tướng gia sao?” Cẩm Sắc do dự hỏi.
Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười: “Sao lại như vậy được, ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn, lần trước đồng ý gả cho hắn cũng bởi vì Viêm Đế tứ hôn. Trải qua
bao nhiêu chuyện như vậy, ta hận hắn còn không kịp, sao ta có thể thích
hắn được!”
Cẩm Sắc thở dài một hơi: “Dù tiểu thư có thích Tướng gia hay không, muội
cũng không thể tái giá với ngài ấy! Tiểu thư, nói thế nào, ngài ấy cũng
từng là phu quân của người!”
Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười: “Cẩm Sắc, việc hôn nhân của muội phải do muội
tự quyết định, nếu muội muốn gả thì cứ gả, không muốn gả thì đừng gả,
không cần phải băn khoăn về ta.”
“Tiểu thư...... Muội......” Cẩm Sắc run rẩy nắm lấy tay Hoa Trứ Vũ, hiển nhiên, nàng ta cũng đang kích động vô cùng.
“Cẩm Sắc, thân phận của ta chưa thể tiết lộ vào thời điểm này, ta còn phải
tiếp tục điều tra rất nhiều chuyện. Cho nên, nếu muội vẫn muốn làm Hoa
tiểu thư thì tiếp tục làm đi. Còn nếu muốn quay về Bắc Triều thì quay về Bắc Triều. Cẩm Sắc, muội vì ta mà suýt đánh mất tính mạng của mình, sau này không cần phải vất vả vì ta nữa.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói, nàng hơi dừng một lát mới nói thêm. “Chuyện giữa hai chúng ta không được kể lại
với Cơ Phượng Ly, muội chỉ có thể nói trước đây chúng ta từng quen
nhau.”
“Muội...... Được......” Cẩm Sắc chậm rãi gật đầu. “Nhưng tiểu thư, như vậy người sẽ phải chịu khổ!”
Hoa Trứ Vũ khẽ cười: “Sao ta có thể chịu khổ, ta ở trong quân doanh rất
tốt, có rất nhiều huynh đệ vào sinh ra tử. Hai ngày trước Cơ Phượng Ly
định phạt ta mà còn có mấy huynh đệ đứng ra muốn thay ta chịu phạt.
Ngươi đừng nghĩ nhiều, nào, để ta giúp muội uống thuốc!”
Hoa Trứ Vũ bưng chén thuốc trên bàn lên, múc một thìa đưa đến bên môi Cẩm Sắc.
Đúng lúc này, cửa trại mở ra, Cơ Phượng Ly nghiêm nghị bước vào.