Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 110 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Hoa Trứ Vũ bưng chén thuốc trên bàn lên, múc một thìa đưa đến bên môi Cẩm Sắc.



Đúng lúc này, cửa trại mở ra, Cơ Phượng Ly nghiêm nghị bước vào.



Nhìn thấy cảnh Hoa Trứ Vũ đang bón thuốc cho Cẩm Sắc, vẻ mặt hắn ngưng trệ,

hắn khẽ nhếch môi, trong mắt lóe lên cảm giác ảm đạm ưu thương.



Hắn bước nhanh tới bên giường, ống tay áo mãnh liệt bay theo nhịp bước

chân, khí lạnh tỏa ra bốn phía. Trong giây lát đi đến bên cạnh giường,

hắn đã dừng lại trước mặt Hoa Trứ Vũ.



“Phu nhân của bản tướng không dám làm phiền Bảo thống lĩnh! Đưa chén thuốc

cho ta!” Hắn vươn tay áo về phía nàng, trong mắt hiện lên lửa giận,

ngoài ra còn có vẻ cô đơn lạnh lẽo.



Hoa Trứ Vũ nhìn bàn tay hắn, nàng vẫn còn nhớ tới lần hắn ngồi trên Toại

Dương đưa tay về phía nàng. Lúc đó, trên chiến trường mưa tên bay tán

loạn, chỉ một câu nói “Đưa tay cho ta!” của hắn đã từng khiến nàng cảm

thấy rung động.



Còn bây giờ, cũng là bàn tay kia lại mang theo sự lạnh lẽo, xa cách.



Tình cảnh này, thật giống, mà cũng thật khác.



Lúc này hắn không muốn nàng đưa tay cho hắn, thứ hắn muốn là chén thuốc trong tay nàng, là chén thuốc của phu nhân hắn.



“Đưa chén thuốc cho ta!” Cơ Phượng Ly không kiên nhẫn nhắc lại. Lời nói lạnh lẽo như cơn mưa tuyết ngoài kia, toàn thân hắn cũng chỉ mang theo sự

giá rét tới cùng cực.



Hoa Trứ Vũ biến sắc, tự cười giễu trong lòng.



Sao lại thế này? Cùng lắm nàng mới chỉ nghe Cẩm Sắc nói vài lời hay về hắn, mà giờ đối mặt với hắn đã mất bình tĩnh tới mức này. Kể cả như sự thật

đúng như lời Cẩm Sắc nói thì như thế nào?



Hoa Trứ Vũ trấn định tinh thần, khẽ nở nụ cười. Nàng múc một thìa thuốc đưa đến bên môi thổi nhẹ, đợi khi hết nóng mới đưa đến bên môi Cẩm Sắc.



Dường như Cẩm Sắc đang sợ tới ngây người, trong một khoảng thời gian ngắn

không biết có nên uống hay không, Hoa Trứ Vũ cười với Cẩm Sắc, lúc này

Cẩm Sắc mới há miệng nuốt thìa thuốc kia xuống.



Lúc này Hoa Trứ Vũ mới thả thìa vào chén thuốc, chậm rãi đứng dậy đưa tới trước mặt Cơ Phượng Ly.



“Mời Tướng gia!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.



Cơ Phượng Ly hừ lạnh, đưa tay tiếp nhận chén thuốc.



Trong lúc lơ đãng, ngón tay hai người chạm phải nhau, cả hai giống như bị bỏng, vội vàng rút tay về.



“Ầm”, chén thuốc rơi xuống đất, nước thuốc màu nâu văng tung tóe, có vài giọt rơi xuống mu bàn tay Hoa Trứ Vũ.



Tuy không nóng như lúc mới sắc xong, nhưng vẫn đủ lưu lại trên tay Hoa Trứ Vũ một vệt đỏ ửng.



Cơ Phượng Ly nhìn lướt qua tay nàng rồi lại nhìn đống lộn xộn dưới đất, đôi mắt trở nên âm u, lạnh lẽo.



Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng cúi người xuống dọn dẹp mảnh vỡ.



Cẩm Sắc vội vàng đứng dậy, cẩn trọng nói: “Chuyện này, để cho Nhứ nhi vào thu dọn, ngài lui ra đi!”



“Nàng mau nằm xuống!” Cơ Phượng Ly tiến về phía trước, dùng tay dìu Cẩm Sắc ngồi xuống giường.



Cẩm Sắc bất đắc dĩ, đành phải quay lại giường.



Cơ Phượng Ly kéo chăn cho Cẩm Sắc, dịu dàng cười nói: “Cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”



Hoa Trứ Vũ đang cầm những mảnh chén vỡ, bàn tay hơi run rẩy, ngón tay liền

bị liếm đứt chảy ra vài giọt máu. Chắc do cầm đao thương đã lâu, những

việc này nàng làm không được tốt. Cơ Phượng Ly dùng ánh mắt thâm thúy

nhìn lướt qua ngón tay rớm máu của nàng, rồi vội vàng đưa mắt đi chỗ

khác.



“Tứ nhi, vết thương còn đau không?” Cơ Phượng Ly dịu dàng cười với Cẩm Sắc, nhu hòa hỏi.



Nụ cười tao nhã của Cơ Phượng Ly khiến trái tim Cẩm Sắc như muốn ngừng

đập, mặt nàng thoáng đỏ bừng, e thẹn cúi đầu.“Không …… không đau!” Nàng

bối rối không biết nhìn vào đâu, đợi đến khi tầm mắt lướt qua ngón tay

rớm máu của Hoa Trứ Vũ liền cảm thấy lo lắng.



Vết thương ở ngón tay không lớn, nhưng máu vẫn không ngừng chảy, nàng đưa

tay lục trong túi áo cũng không kiếm được thứ gì để băng vết thương lại. Cẩm Sắc thấy thế liền rút một chiếc khăn gấm dưới gối ra, khẽ nói:

“Dùng cái này đi!”



Hoa Trứ Vũ cười khổ, cải trang nam lâu như vậy, ngay cả một chiếc khăn tay bình thường của nữ nhân cũng không có.



Nàng nhận lấy, sau khi băng bó xong, nàng cầm theo những mảnh vỡ kia đứng dậy. “Tả tướng đại nhân, mạt tướng xin phép cáo lui!”



Cơ Phượng Ly không nhìn Hoa Trứ Vũ, hắn chỉ khẽ phất tay, nói: “Đi đi!” Hoa Trứ Vũ thi lễ xong liền xoay người lui ra ngoài.


càng lúc càng không theo kịp, chỉ có tiếng tỳ bà kéo dài liên miên hòa

lẫn với tiếng sáo mang theo bi thương vô hạn.



Binh sĩ bên dưới không nhịn được cất lời hát theo tiếng nhạc: “Tư thế hào

hùng nằm trong một nắm đất, ai kia gian khổ thu hồi thành trì. Đến khi

trở lại Giang Nam xanh biếc, lại bắt gặp khói báo động nơi tái ngoại. Vó ngựa không ngừng giục giã, chén rượu còn đong đầy, đôi mắt mơ màng nhìn ánh trăng rằm trên cao, ngửa mặt rưng rưng nhìn trời. Bao nhiêu anh

hùng một đi không trở về, mẹ hiền ơi, biết đến khi nào quay lại.......”



Đó là đêm dân chúng Dương Quan nhớ mãi về khúc “biên cương xa xôi”, cùng với sự khẳng khái, hào hùng cao vợi.



Một khúc biên cương xa xôi mang theo bao nhiêu dòng lệ nam nhi, bao nhiêu lòng cảm thán của người anh hùng!



Cẩm Sắc ngồi phía dưới, ngước mắt nhìn lên đài cao.



Ánh trăng thản nhiên soi sáng gương mặt nàng, xinh đẹp mà u sầu.



Một khúc kết thúc, vô số tiếng thở dài vang lên.



Trên đài vô cũng tĩnh mịch.



Hoa Trứ Vũ yên lặng nhảy xuống đài, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.



Dân chúng đều biết Cơ Phượng Ly là người tốt, lá gan cũng lớn hơn dũng cảm

chỉ vào Cẩm Sắc hỏi: “Tướng gia, nghe nói cô nương này là phu nhân chưa

qua cửa của Tướng gia, không biết khi nào Tướng gia thành hôn để chúng

ta được uống rượu mừng!”



Cơ Phượng Ly vẫn mỉm cười, trầm giọng nói: “Vẫn còn sớm!” “Sao lại còn

sớm, chi bằng Tướng gia thành hôn ngay tại Dương Quan cho chúng tôi được uống rượu mừng. Nếu quay về kinh thành, rượu mừng này chúng ta không

được uống rồi!”



Hoa Trứ Vũ nhìn Cơ Phượng Ly được dân chúng vây quanh, nàng đi đến bờ sông

tháo dây cương buộc dưới gốc cây, giục ngựa trở về quân doanh.



Cơ Phượng Ly đứng trong đám người nhìn thân hình giục ngựa đi càng lúc

càng xa, ý cười đông cứng trên gương mặt, trong mắt nhiễm đầy bóng đêm

ảm đạm.



Mặt trăng treo cao soi sáng một người một ngựa hòa bóng vào nhau. Gió đêm

thổi tới đánh tan cảm giác say rượu khiến nàng thấy tỉnh táo hơn. Nàng

hét lớn, tuấn mã dưới thân hăng hái lao về phía trước, gió lạnh đập vào

mắt, lòng nàng cũng thấm lạnh.



Cẩm Sắc ngồi trên xe ngựa trở về quân doanh. Khi vừa bước xuống xe liền cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, không nhịn được bám vào xa ngựa nôn mửa.



Cơ Phượng Ly kinh ngạc nhảy xuống lưng ngựa đi tới trước mặt Cẩm Sắc, hắn

đưa tay vỗ lưng nàng, lo lắng hỏi: “Sao đang bình thường lại ói mửa thế

này?”



Cẩm Sắc lấy khăn lau miệng rồi mỉm cười với Cơ Phượng Ly:“Chắc tại ở ngoài

ăn linh tinh cộng thêm đi đường xóc nảy nên thấy không thoải mái lắm.

Muội không sao, Tướng gia đừng lo lắng!”



Cơ Phượng Ly nhíu mày nói: “Hay là cho mời quân y tới khám xem!”



“Không sao, muội không sao thật mà! Uống chút nước vào là đỡ thôi, Tướng gia

không cần lo lắng, mau nghỉ ngơi sớm đi. Tứ nhi cáo lui!” Cẩm Sắc vội

vàng từ chối, đưa tay để Nhứ nhi đỡ vào trong trại.



Cơ Phượng Ly đứng lặng trong quân doanh hồi lâu, khi quay đầu lại nhìn,

chỉ thấy Lam Băng và Đường Ngọc cũng đang yên lặng đứng phía sau lưng

mình.



Thân hình Lam Băng khẽ run lên, vẻ đau thương tuyệt vọng bao trùm lên gương mặt hắn.



Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn Lam Băng thở dài một tiếng, quay lại nói với

Đường Ngọc: “Đường Ngọc, ngươi mời quân y tới bắt mạch cho Tứ nhi.”



Đường Ngọc đáp lời vừa định chạy đi tìm quân y thì Lam Băng đưa tay ngăn hắn

lại, đồng thời ngước mắt nhìn Cơ Phượng Ly: “Tướng gia, đừng nên mời

quân y thì hơn!”



Đường Ngọc cảm thấy khó hiểu: “Vì sao có bệnh lại không xem!”



Lam Băng khẽ nhếch môi nói: “Có nhiều khi phụ nữ không bị bệnh vẫn có thể

nôn mửa, nếu......nếu......để quân y chẩn đoán, chẳng phải là hủy diệt

thanh danh cô nương nhà người ta à,” vừa dứt lời, Lam Băng đã vội vàng

rời đi.



Trái tim Cơ Phượng Ly như bị bóp nghẹt.



Hắn biết câu nói dang dở của Lam Băng có ý gì, hắn cũng biết khi phụ nữ có thai thường hay nôn mửa. Chẳng lẽ......



Hắn không dám nghĩ tiếp, một cơn gió thổi qua nhưng hắn không cảm thấy

lạnh, vì trái tim hắn đã rất lạnh, lạnh tới mức đông thành băng.