Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 111 : Ta muốn cướp tân nương

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Một trận tuyết khiến khung cảnh trước mắt trở nên mờ mịt, đồng thời cũng

mang theo cảm giác se lạnh, những bông tuyết lạc xuống đất, biến mất

không chút tung tích.



Hoa Trứ Vũ ngồi trên một tảng đá cạnh bờ sông, mặt sông đã kết thành một

lớp băng mỏng, thỉnh thoảng có mấy con chim sẻ kiếm ăn trên đó không cẩn thận ngã xuống nước vội vàng kêu chiêm chiếp nhảy ra ngoài.



Vì không có chiến sự nên quân doanh vô cùng yên tĩnh, mà cũng vì đợt tuyết rơi bất thường này, những buổi huấn luyện thường ngày cũng tạm nghỉ.



Vương Dục ở lại trấn thủ Dương Quan, Nam Cung Tuyệt thăng cấp làm thiếu tướng quân, trợ giúp Vương Dục trấn thủ Bắc cương. Hổ doanh cũng ở lại, Vương Dục muốn giữ Hoa Trứ Vũ lại nhưng nàng từ chối, nàng phải trở về kinh

thành, nàng chỉ cảm thấy bất ngờ là Vương Dục không hề nài ép nàng, vừa

nghe đã sảng khoái đáp ứng.



Cánh chim chao lượn trên mặt băng. Gió thổi lớn cuốn theo những bông tuyết

phủ nặng bộ quân phục của nàng, khí lạnh như đang ngấm qua quân phục vào trong cơ thể.



Hoa Trứ Vũ phủi bông tuyết bám trên áo, chậm rãi đứng dậy trở về quân

doanh. Một cỗ xe ngựa lớn đang dừng trước cửa trại giám quân, chiếc mành che bằng lụa màu xanh che khuất dáng người ngồi trong xe, chỉ có hai

con tuấn mã không ngừng ngửa đầu thở ra khói trắng.



Trại giám quân của Cơ Phượng Ly đang được dỡ bỏ, trại của Cẩm Sắc cũng vậy,

xem ra bọn họ sắp rời khỏi quân doanh. Nhưng năm ngày sau đại quân mới

xuất phát, chẳng lẽ bọn họ muốn đi trước?



Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua thấy Cẩm Sắc đang được Nhứ nhi đỡ xuống xe ngựa,

ánh chiều tà chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Cẩm Sắc khiến gương mặt

trắng nõn của nàng thoáng ửng đỏ, điều này càng làm vẻ đẹp của nàng thêm kiều mỵ, như một nụ hoa tắm gió xuân đột nhiên nở rộ.



Hoa Trứ Vũ hơi ngừng lại, rồi vội vàng bước về trại của mình.



Trong trại vô cùng u ám, đầy áp lực. Hoa Trứ Vũ dùng hỏa tập đánh lửa, trái

tim nàng dường như đang nhảy nhót cùng với ánh nến kia.



Ngoài trại có tiếng bước chân truyền tới, cửa bị đẩy ra, gió lạnh vù vù mang theo một mùi hương ấm áp tiến vào.



Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn Cẩm Sắc đang đi tới, cười nói. “Ta biết muội sẽ

tới từ biệt ta, thế nào, hai người muốn về kinh trước sao?”



Cẩm Sắc vén tà váy ngồi xuống ghế, gương mặt đang kiều diễm có chút tái nhợt, muốn nói lại thôi. “Tiểu thư.... Muội...”



Hoa Trứ Vũ cảm thấy kỳ lạ, cất tiếng trêu chọc: “Từ khi nào đã học được thói ấp a ấp úng như vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì?”



Cẩm Sắc cúi đầu hồi lâu mới ngẩng lên. “Tiểu thư, không phải bọn muội muốn

về kinh trước, mà là muốn tới Dương Quan ở tạm mấy ngày, Tướng gia mới

nói...” Đột nhiên Cẩm Sắc ngừng lại, cắn cắn môi dưới, “Mới nói muốn

thành thân với muội trước khi về kinh!”



Hoa Trứ Vũ chấn động nắm chặt tay, hỏa tập đâm vào tay nàng bỏng rát, nàng

vội vàng buông lỏng tay ra để hỏa tập lên bàn, cười nói: “Thì ra là thế, ta còn nghĩ mọi người về kinh trước, thì ra là tới Dương Quan. Hỉ sự

định làm vào ngày nào?”



Cẩm Sắc nhìn gương mặt bình thản của Hoa Trứ Vũ, đột nhiên đi tới trước mặt nàng. “Tiểu thư, người không oán muội chứ?”



Hoa Trứ Vũ ngưng cười, nàng hơi cúi đầu che đi vẻ mất mát trong mắt, đồng

thời nâng tay Cẩm Sắc lên khẽ nói: “Mấy ngày nay ta đã nghĩ rất nhiều,

có lẽ Cơ Phượng Ly đúng là người tốt như lời muội nói. Muội có thể tìm

được lang quân như ý thì sao ta có thể oán muội. Tuy ta thấy việc thành

thân này hơi đột ngột, nhưng muội vui vẻ là được. Nếu muội đã quyết định ta cũng không ngăn cản muội! Chỉ cần muội sống tốt, ta cũng thấy vui

vẻ!”“Tiểu thư, muội.... muội...” Cẩm Sắc mấp máy môi, đôi mắt mờ nước,

dường như còn muốn nói chuyện gì nữa mà không thốt nổi thành lời.



“Còn chuyện gì nữa?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười nói



Bên ngoài vang lên tiếng người gõ cửa vội vã, còn có giọng nói của Nhứ nhi

truyền tới. “Tiểu thư, đã muộn rồi, Tướng gia cho gọi người.”



“Vậy, nhất định hôm đó người phải tới.” Cẩm Sắc mong chờ nhìn nàng. “Được rồi, ta sẽ đi!” Hoa Trứ Vũ tươi cười, kiên định nói.



Lúc này Cẩm Sắc mới thả lỏng người. “Vậy muội đi đây!” Cẩm Sắc chậm rãi nói rồi đi ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ tựa vào cửa đưa mắt nhìn Cẩm Sắc đi càng lúc càng xa, lúc Cẩm

Sắc rời đi đã mang theo những tia nắng cuối cùng trong ngày, màn đêm

cũng bắt đầu buông xuống.



Tuy trong trại có lò sưởi, nhưng không khí lạnh vẫn ngập tràn khắp nơi.



Hoa Trứ Vũ lấy bộ cờ vây ngồi xuống cạnh lò sưởi, đây là bộ cờ nàng mua ở

chợ đêm Dương Quan, mỗi khi nhàm chán nàng lại tự chơi cờ một mình. Tài

đánh cờ của binh sĩ Hổ doanh rất kém, chơi cùng bọn họ chẳng bằng nàng

tự đánh một mình.
mình hắn, mà còn có rất nhiều binh sĩ của Cô nhi quân.



Hoa Trứ Vũ suy nghĩ một lát rồi tra kiếm vào vỏ, nàng đứng dậy thản nhiên nói. “Chỉ có một kế duy nhất, cướp tân nương!”



“Cướp tân nương? Cướp tân nương như thế nào?” Bình Lão Đại kinh ngạc, thế

chẳng phải càng khó hơn vụng trộm bắt cóc tân nương đi sao.



“Ngươi không cần xen vào chuyện này, ta tự mình đi!” Chỉ có nàng mới làm được

chuyện này. Trên chiến trường, nàng từng không mang nguy hiểm liều chết

cứu Cẩm Sắc. Trong quân doanh đã có không ít người đoán nàng thích Cẩm

Sắc.



Cơ Phượng Ly thành thân với Cẩm Sắc, nàng tới cướp tân nương sẽ không bị nghi ngờ.



Đương nhiên, Hoa Trứ Vũ không thể hy vọng cướp được Cẩm Sắc trong tay Cơ

Phượng Ly. Nàng chỉ hy vọng Cẩm Sắc có thể thuận theo nàng, hiểu ý của

nàng mà từ chối gả cho Cơ Phượng Ly.



Đó là cách tốt nhất.



Bóng đêm càng lúc càng sâu, ánh trăng tỏa sáng rực rỡ như châu ngọc. Trong

căn nhà của Cơ Phượng Ly, tiếng nhạc hỷ vang lên không ngừng.



Hoa Trứ Vũ đeo bội kiếm của Bình Lão Đại bên hông, nhẹ bước trên thảm đỏ đi vào Hỷ đường, tiếng nhạc hỷ lọt vào tai nàng những giai điệu chói tai.

Chữ Hỷ kia như đã hóa thành một dòng máu đỏ chảy vào trong mắt nàng.



Trong hỷ đường vang lên những tiếng vỗ tay. Hỷ quan tuân lệnh bước qua đám

đông, tiếng hô của hắn truyền qua đám đông, rơi vào tai Hoa Trứ Vũ.



“Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương làm lễ bái thiên địa...”



“Nhất bái thiên địa... Phu thê...”



“Từ đã!” Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên bên ngoài hỷ đường, rất nhẹ nhưng cũng rất lạnh, hỷ quan như bị mắc nghẹn không nói nổi câu gì nữa.



Mọi người kinh ngạc.



Tiếng nhạc và tiếng cười nói huyên náo lập tức im bặt, ngay cả không khí cũng đông đặc lại.



Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoa Trứ Vũ đi trên

thảm đỏ, chậm rãi bước tới trong màn ánh sáng nhu hòa.



Ánh nến Hỷ đường rực rỡ, soi sáng dáng người đi tới càng lúc càng gần.



Nàng mặc trường bào màu bạc, mái tóc đen dùng trâm đồng quấn cao, bộ trang

phục đạm bạc không che giấu được hào quang tỏa ra từ người nàng.



Gió đêm thổi tuyết rơi xuống chạc cây, thổi tung cánh tay áo, đồng thời còn phủ một lớp sương mù lên người nàng.



Nàng như lạc vào sương mù, đôi mắt trong suốt lấp lánh những tia nước sắc

bén. Nàng khẽ nhếch môi cười nhạt, xinh đẹp mà nguy hiểm như một bông

hoa anh túc.



“Bảo thống lĩnh, ngươi muốn làm gì?” Vương Dục Vương đại tướng quân vội vàng xông về phía trước, khó hiểu hỏi.



Hoa Trứ Vũ dừng chân, sóng mắt xoay chuyển một vòng, thản nhiên cười nói: “Gia ta đến cướp tân nương!”



Lời nói thản nhiên mang theo áp lực nặng nề.



Hỷ đường vốn đang yên tĩnh trở nên lặng ngắt như tờ, ai cũng ngây người hồi lâu mới có phản ứng.



Bảo thống lĩnh tới cướp tân nương? Mà đây còn là tân nương của Tướng gia!

Càng khiến người ta kinh hãi khi biết được Hoa Trứ Vũ là thái giám, thái giám cũng đến cướp tân nương sao!



Làm sao người ta không khiếp sợ cho được!



“Có phải Bảo thống lĩnh say rồi không, ha ha.... nếu uống say thì mau đi

giải rượu, người đâu, đỡ Bảo thống lĩnh xuống!” Vương Dục vội vàng sai

người tới đỡ Hoa Trứ Vũ ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ cười lạnh, một tay rút kiếm ra khỏi hông, nàng khẽ đưa thân kiếm lướt qua môi thổi nhẹ, “Vương tướng quân, ngài mau bảo mọi người lui

ra, kiếm của ta cũng không muốn dính máu!”



Vương Dục ngây người, vốn hắn còn nghĩ Hoa Trứ Vũ đang nói đùa, nhưng bây giờ hắn đã biết, những gì nàng nói là sự thật.



“Lui hết đi!” Giọng nói thản nhiên của Cơ Phượng Ly truyền ra từ trong Hỷ đường.



Mọi người vội vàng lui ra ngoài, trong Hỷ đường, một đôi tân lang tân nương mặc hỷ phục đỏ rực xuất hiện trước mắt Hoa Trứ Vũ.