Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 112 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Một dây tú cầu đồng tâm màu đỏ nối liền hai người lại một chỗ.



Cơ Phượng Ly cầm một bên dây, yên lặng đứng trong hỷ đường, ánh nến chập

chờn chỉ soi rõ được nửa gương mặt lạnh lẽo của hắn, ánh mắt như đóng

băng thản nhiên nhìn lướt qua Hoa Trứ Vũ, tuy hắn làm ra vẻ không có

chuyện gì, nhưng với Hoa Trứ Vũ đó như một mũi nhọn đâm thẳng vào lòng

nàng, chỉ là nàng không rời mắt đi, nàng không muốn ngay cả ánh mắt cũng thua kém hắn.



Đang nghênh đón ánh mắt sắc bén của hắn, đột nhiên nàng mỉm cười, nụ cười

này khiến mọi người trong phòng cảm thấy bừng sáng, hoa rơi đầy phòng.

Đôi mắt thu thủy cong cong như làn gió xuân tươi mát dừng lại trên người Cơ Phượng Ly.



“Tướng gia, đắc tội rồi!” Nàng ôm bảo kiếm cười nói.



Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, hắn thản nhiên nở nụ cười tao nhã không gì sánh được, chỉ là mắt hắn không cười, trong mắt hắn chỉ có sự lạnh lẽo, thâm sâu khó đoán.



“Cướp tân nương?” Hắn nhìn thẳng về phía nàng, màu đen trong mắt sâu hun hút như muốn hấp thu hồn phách nàng.



“Nói cướp tân nương cũng không chính xác lắm. Ta nghĩ mọi người đều biết tân nương của ngài là ý trung nhân của tại hạ. Hơn nữa, mọi người không

biết, chúng ta đã từng đính hôn. Vậy nên, hôm nay tại hạ tới đây để

giành lại phu nhân của mình!” Hoa Trứ Vũ cười, nhưng trong giọng nói dịu dàng ấm áp lại mang theo sự khiêu khích.



Lời của nàng khiến Hỷ đường càng thêm trầm mặc. Vốn là nàng tới cướp tân

nương, nhưng lại làm như Cơ Phượng Ly đang chiếm đoạt thê tử của nàng.



“Bảo thống lĩnh, ngươi... kể cả như vậy, ngươi cũng không thể đến cướp tân

nương của Tướng gia, ngươi mau trở về đi!” Hỷ quan thấy vậy liền cất lời khuyên bảo Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nàng cầm bảo kiếm đi xuyên qua đám đông, đi tới trước mặt Cẩm Sắc, kiên định đứng yên đó.



Trong hỷ đường, một tiếng thở mạnh cũng không có, không khí đóng băng, vô số

ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Cho dù vậy, Hoa Trứ Vũ chỉ mỉm cười cầm lấy

bàn tay mềm mại của Cẩm Sắc. Cúi đầu khẽ hôn lên chiếc khăn hỷ màu đỏ,

cười ái muội nói: “Đi theo ta đi!”



Giọng nói, vẻ mặt, thậm chí là cả động tác của nàng đều dịu dàng vô cùng,

nhưng vào mắt mọi người lại trở thành ái muội vô cùng. Cả Hỷ đường không nhịn được hít sâu một hơi, xem ra, Bảo thống lĩnh rất thân thiết với vị phu nhân này. Nhưng Bảo thống lĩnh cũng quá to gan rồi.



Hoa Trứ Vũ khẽ cười, chỉ thấy chuỗi kim tuyến đính ngọc trên khăn voan thêu uyên ương hí thủy thoáng run lên, Cẩm Sắc nâng tay định vén khăn ra.



Cơ Phượng Ly đột nhiên cầm lấy tay Cẩm Sắc, giữ nàng lại bên cạnh.



“Nếu đã đến cướp tân nương, chắc ngươi phải biết chữ cướp được viết thế nào

chứ!” Cơ Phượng Ly nheo lại, cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng như

mây đen cuồn cuộn trong cơn giông bão, càng lúc càng đậm.



Hoa Trứ Vũ nhíu mày. “Đương nhiên là biết!”



“Biết?” Hắn nhếch môi cười, ánh mắt trở nên sắc bén,“Nếu đã vậy, rất tốt! Các

ngươi lui hết ra đi!” Cơ Phượng Ly giương tay, ống tay áo đỏ rực rỡ như

lửa hắt lên gương mặt như ngọc, mái tóc đen tuyền của hắn.



Các tướng vẫn đứng ngây ra đó, Cơ Phượng Ly hừ lạnh, một cơn gió đảo qua, chiếc ghế dựa lập tức càn quét về phía cửa Hỷ đường.



Mọi người chưa bao giờ thấy Cơ Phượng Ly tức giận như vậy, ai cũng sợ tới

hồn phi phách tán, chạy hết ra khỏi Hỷ đường, ra khỏi cửa cũng chưa dám

dừng lại, họ liên tục chạy xuyên qua rừng cây, chạy ra ngoài cổng.



“Tứ nhi, muội lui xuống trước đi!” Ánh mắt thấp thoáng ý cười, hắn cúi đầu dịu dàng nói với Cẩm Sắc đứng bên.



Nhứ nhi đứng bên thấy vậy liền đỡ tay Cẩm Sắc, muốn dìu nàng rời đi.



Hoa Trứ Vũ bước lên trước, đưa tay bắt lấy tay Cẩm Sắc. “Muội không thể gả cho hắn! Đi theo ta đi!”



Ngón tay chưa đụng tới vạt áo Cẩm Sắc đã có tiếng lướt gió xông tới, chiết

phiến Cơ Phượng Ly như đóa hoa quỳnh nở rộ che chắn trước người Cẩm Sắc, ngăn cản Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ vội vàng thu tay lại. Nàng lùi về phía sau rút kiếm ra, thân

kiếm trong suốt như nước, phản chiếu lên sắc đỏ của hỷ phòng tạo nên một luồng ánh sáng hư ảo.



“Hai người định làm gì vậy?” Cẩm Sắc không nhịn nổi kéo khăn voan xuống, ánh mắt phức tạp, run giọng hỏi.



“Nhứ nhi, mang phu nhân đi!” Ánh mắt Cơ Phượng Ly không hề rời khỏi Hoa Trứ Vũ dù chỉ một giây.



Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn Cẩm Sắc.



Cẩm Sắc nhìn Hoa Trứ Vũ rồi nói với Cơ Phượng Ly: “Tướng gia, muội có thể
Hoa Trứ Vũ ngồi trong tửu quán ăn cơm với Bình Lão Đại, vừa nghe những lời

nghị luận của dân chúng về Cơ Phượng Ly, nàng khẽ nhíu mày.



Nàng luôn nghĩ, Cơ Phượng Ly bồi dưỡng thiếu đế, có ý đồ soán ngôi đoạt vị.

Lần Bắc chinh này là một phương thức để Cơ Phượng Ly đoạt hết binh quyền về tay. Nhưng hôm nay nghe được những lời dân chúng bàn tán, nàng có

cảm giác không ổn.



Danh tiếng của Cơ Phượng Ly trong lòng dân chúng tốt đẹp như vậy, hắn sẽ

không bao giờ soán ngôi đoạt vị, tự hủy hoại danh dự của mình.



“A Bình, ngươi đã truyền tin tức đại thắng cho An chưa?” Hoa Trứ Vũ đột nhiên hỏi.



Bình Lão Đại gật đầu.



Hoa Trứ Vũ vội vàng đứng dậy nói: “Chúng ta phải đi mau, về triều càng sớm càng tốt!”



Chạy suốt ngày đêm, đến hơn một tháng sau, Hoa Trứ Vũ và Bình Lão Đại dầm

mưa dãi nắng chạy về tới Vũ Đô. Trên đường đi còn không ngừng nhận được

mật báo của An Tiểu Nhị, nàng đã biết được toàn bộ tình hình đang diễn

ra trong kinh thành.



Hoa Trứ Vũ vừa đến Vũ Đô liền thay một bộ trang phục thái giám, đi theo An

Tiểu Nhị vào cung. Bây giờ An Tiểu Nhị đã được tấn phong làm tổng thống

lĩnh thị vệ hoàng cung, nếu không có hắn, chỉ e ngay cả cửa hoàng cung

nàng cũng không bước vào nổi.



Cung điện nguy nga trầm mặc đứng ngay trước mắt, mái hiên trùng trùng, vẫn

nguy nga hùng tráng như xa. Nhưng lúc này, hoàng quyền đã thay đổi, cảnh còn người mất.



Bọn họ đi dọc theo hành lang, đi dần tới trước chính điện. Tuy cúi đầu,

nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn có thể phát hiện ra một người đang đứng trên đài

cao.



Nàng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy phía cuối còn đường có một nam tử mặc bộ quần áo gấm màu đen, cao quý dựa vào lan can đón gió.



Hoa Trứ Vũ bước dọc theo từng bậc thang một, càng lúc càng nhìn rõ vẻ mặt của nam tử này.



Vẫn là đôi lông mày cong vút, vẫn là đôi mắt đen xinh đẹp, chỉ là trong đôi mắt không còn lệ khí mà mang theo sự trầm ổn cẩn trọng. Vẫn như gương

mặt xinh đẹp, nhưng không phải của một thiếu niên non nớt, hắn đã lột

xác thành một người đàn ông chân chín.



Phế Thái Tử Hoàng Phủ Vô Song!



Hắn không phải là Hoàng Phủ Vô Song trước đây, không còn sự ngang ngược do được nuông chiều nữa.



Kiếp sống lao ngục như một chất xúc tác biến hắn, từ một thiếu niên ngang

ngược, lông bông thành một người đàn ông trầm ổn, cao quý.



Hắn đã không còn là người thiếu niên trước đây nữa.



Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy An Tiểu Nhị, cũng thấy được Hoa Trứ Vũ đứng phía sau An Tiểu Nhị, hắn nhếch môi cười với Hoa Trứ Vũ.



Khi đứng trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, nàng mới biết mình không nhìn lầm,

chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Hoàng Phủ Vô Song đã cao lên không ít,

cũng không còn là thiếu niên thấp hơn nàng một cái đầu nữa.



Hoa Trứ Vũ vội vàng đi tới thi lễ với hắn.



Hoàng Phủ Vô Song đứng cao hơn nàng hai bậc thang, hắn đứng trên cao nhìn

nàng thật lâu, sau đó chậm rãi nói: “Tiểu Bảo Nhi! Ngươi gầy đi nhiều.”



Hoa Trứ Vũ cảm thấy ấm áp. Vừa rồi nàng cũng không ngừng nghĩ, nếu gặp lại

Hoàng Phủ Vô Song, hắn sẽ nói gì với nàng? Hắn có truy hỏi việc nàng ở

bên cạnh Cơ Phượng Ly không, có thể sai người đánh nàng năm mươi đại bản không, chuyện gì cũng nghĩ tới, nhưng lại không nghĩ tới chuyện hắn sẽ

nói: Ngươi gầy đi nhiều!



Trải qua gió lạnh sương giá ở Bắc cương, quả thật nàng đã gầy đi rất nhiều,

không chỉ đen đi mà da mặt cũng thô ráp. So với hồi làm thái giám trong

cung, hiện giờ không có ai dám hoài nghi nàng là nữ nhân. “Điện hạ, ngài cũng gầy đi!” Hoa Trứ Vũ khẽ nói



Đúng là Hoàng Phủ Vô Song gầy đi không ít, cuộc sống lao ngục không dễ dàng

chút nào, ngay cả khi hắn từng làm Thái Tử, từng là hoàng thân quốc

thích.



“Tiểu Bảo Nhi, ngươi có công lao không nhỏ, sau khi đăng cơ, bản điện hạ sẽ

sắc phong cho ngươi làm tổng quản thái giám nhị phẩm.” Giọng nói nặng nề của Hoàng Phủ Vô Song truyền từ phía trên đỉnh đầu xuống.