Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 114 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Trong không gian yên tĩnh, tiếng bước chân của Hoàng Phủ Vô Song lúc nhanh

lúc chậm, giống hệt như nhịp tim của Hoa Trứ Vũ lúc này.



Cuối cùng vẫn phải gặp lại. Lần này, họ không còn là chiến hữu kế vai giết địch nữa mà là đối thủ ngươi sống ta chết.



Hoa Trứ Vũ biết thế lực của Cơ Phượng Ly trong triều là thứ tuyệt đối không thể khinh thường, muốn lật đổ hắn là một chuyện rất khó. Nhưng ngay cả

khi con đường trước mặt tối tăm ảm đạm không có chút ánh sáng nào, nàng

cũng phải kiên cường bước tiếp.



“Tiểu Bảo Nhi?” Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên cất tiếng nói, Hoa Trứ Vũ nhìn

lại, không biết Hoàng Phủ Vô Song đã tới gần nàng lúc nàng, vừa đứng vừa nheo mắt đánh giá nàng. “Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”



Hoa Trứ Vũ vội vàng cúi đầu nói: “Không có gì, điện hạ, Tả tướng dẫn quân về rồi, điện hạ tính làm như thế nào?”



Hoàng Phủ Vô Song trở lại ngồi xuống ghế, gác hai chân tựa người ra sau nói:

“May có Tiểu Bảo Nhi nhắc nhở, bây giờ bản điện hạ không đăng cơ, Tả

tướng cũng không có cớ xuất binh. Vậy nên, bản điện hạ không sợ hắn.”



Hoa Trứ Vũ cúi người nói tiếp: “Chỉ e chuyện điện hạ giam lỏng Khang đế đã

lọt vào tai Tả tướng, chẳng qua vì chưa có chứng cớ xác thực. Điện hạ

phải cẩn thận, nếu để hắn điều tra được chuyện gì sẽ rất phiền toái.”



Hoàng Phủ Vô Song trầm ngâm: “Tiểu Bảo Nhi nói rất đúng, xem ra lần này phải để Thái thượng hoàng ra mặt.”



Hoa Trứ Vũ cúi người nói: “Đó là cách hay.” Chỉ cần Viêm Đế ra mặt sẽ trấn

áp được Cơ Phượng Ly. Từ trước tới nay, Hoa Trứ Vũ luôn cho rằng Viêm Đế kỳ vọng quá cao vào Hoàng Phủ Vô Song, lần trước đem nhốt Hoàng Phủ Vô

Song vào Nội Trừng Viện cũng là vì bất đắc dĩ.



“Tả tướng đại nhân đại thắng Bắc quân, chúng ta nên tổ chức ăn mừng một

phen.” Hoàng Phủ Vô Song cho gọi quan Lễ bộ tới chuẩn bị chuyện này.



Ngày hai mươi tám tháng mười một, Tả tướng Cơ Phượng Ly dẫn quân khải hoàn

trở về kinh thành. Đại quân đóng trại ở vùng ngoại thành cách Vũ Đô năm

mươi dặm, nhận được thánh chỉ trong cung truyền tới, nói Thái Thượng

Hoàng đau ốm liên miên, lệnh cho Cơ Phượng Ly dẫn theo các tướng quân

trên tam phẩm vào cung yết kiến.



Trong trại, Cơ Phượng Ly đang cùng các tướng lập án hương tiếp chỉ. Đợi thái

giám tuyên chỉ rời đi, vẻ mặt Đường Ngọc và Lam Băng đều vô cùng ngưng

trọng.



Lam Băng trầm ngâm nói: “Tướng gia, vốn tưởng Hoàng Phủ Vô Song sẽ nhân cơ

hội này đăng cơ, ai ngờ hắn có khả năng kiềm chế tốt như vậy. Xem ra,

chúng ta phải bàn bạc lại kỹ hơn.”



“Việc Hoàng Phủ Vô Song thay đổi chú ý, e là có liên quan tới Nguyên Bảo!”

Đường Ngọc cúi đầu nói. Cơ Phượng Ly khẽ gõ ngón tay lên bàn, khóe môi

khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng. Cuối cùng vẫn như lời người kia nói,

lần sau gặp lại, không phải ngươi chết thì ta chết.



“Tướng gia, chúng ta không cần tuân theo ý chỉ của lão hoàng đế ý, chúng ta

chỉ cần trực tiếp dẫn quân......” Đồng Thủ tiến lên nói. Cơ Phượng Ly

vừa nghe đã đưa mắt nhìn qua khiến Đồng Thủ im bặt.



Đường Ngọc trầm ngâm nói: “Tướng gia, nếu chỉ dẫn theo các tướng mà không đem theo binh sĩ, có khả năng gặp nguy hiểm không?”


Tối nay, khi hai tiểu cung nữ nói chuyện phiếm cũng không ngờ lại gặp Hoa Trứ Vũ ở nơi này, trong lòng vô cùng sợ hãi.



Hoa Trứ Vũ thản nhiên bước qua, nàng có cảm giác trái tim co đập dữ dội, mãnh liệt không kém gì hai cung nữ kia.



Tuyết rơi trắng xóa trước mặt nàng như mang theo màu đỏ của máu.



Đi hết dãy hành lang dài, dọc theo con đường mòn trong cung, nàng dừng

chân dưới một gốc cây, thản nhiên đứng đó nở nụ cười lạnh lẽo.



“Bảo công công thật sự tự do khoái hoạt, bữa tiệc lớn như vậy cũng không cần đi theo hầu hạ, thật khiến người khác hâm mộ!” Giọng nói của Cơ Phượng

Ly truyền theo gió tới, có phần mờ nhạt, cũng có phần lạnh thấu xương.



“Tả tướng đại nhân lập công lớn, vinh quang hiển hách mới khiến người ta

cảm thấy hâm mộ!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nhìn về phía Cơ Phượng Ly.



Cơ Phượng Ly chậm rãi bước ra khỏi tàng cây, thân hình cao lớn đón gió,

quần áo tung bay phần phật, lúc này, hắn chỉ cảm thấy hơi thở lạnh leo

như cắt da cắt thịt.



Hắn đi ngang qua người Hoa Trứ Vũ, trong khoảnh khắc đó, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng theo gió bay vào tai nàng. “Hôm nay bản tướng mới biết,

thì ra Bảo công công ăn được cả nam lẫn nữ!”



Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy đầu mình ong lên, ăn cả nam lẫn nữ?



Nàng thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn! Đột nhiên cổ họng nôn nao, nàng

có nén cảm giác buồn nôn xuống, mỉm cười: “Hôm nay Tướng gia mới biết

sao, đầu óc của ngài cũng thật trì trệ!”



Cơ Phượng Ly khẽ dừng bước, nhưng hắn không buồn quay lại trả lời nàng,

một tiếng “Hừ” lạnh lùng mang theo sự khinh thường, chế giễu, còn có

phần mỉa mai vang lên...... Hắn nhanh chóng rời đi, biến mất trong màn

đêm.



Hoa Trứ Vũ đi tới gần một gốc cây tiếp tục nôn mửa. Tiệc tối nay ăn vào coi như vô dụng, nàng nôn hết sạch bữa tối nay. Trời đất như quay cuồng,

cảm giác nôn ra cả mật, khóe miệng có cảm giác chua đắng.



Hoa Trứ Vũ chống vào thân cây đứng dậy thở dốc.



Đang khỏe mạnh sao lại bị nôn mửa?



Một ý nghĩa thoáng hiện trong đầu, nàng đứng bất động như người bị yểm bùa, gương mặt sợ hãi trắng bệch.



Lúc trước, khi ở trên chiến trường, nàng đã từng cứu một người phụ nữ, khi

đó người phụ nữ kia đã có thai hai tháng, ngày nào cũng ói mửa liên tục. Nghe người phụ nữ đó nói, khi phụ nữ mang thai nghén đều có biểu hiện

này. Khi người phụ nữ đó mang thai, mấy tháng đầu, có thể ăn được chút

nào tốt chút đó.



Hoa Trứ Vũ nhớ tới chuyện đó, trong lòng không ngừng nghi ngờ. Chẳng lẽ,

đêm đó, cái đêm hoang đường đó, nàng đã có thai? Hoa Trứ Vũ ngẫm nghĩ

lại mới phát hiện ra nguyệt sự tháng trước còn chưa có tới.



Lòng nàng chùng xuống, cả người như nằm trong hầm băng, lạnh tới phát run......



Chỉ mong đây không phải sự thật! Hoa Trứ Vũ vội vàng trấn định tinh thần, đi dọc theo con đường mòn trở về.