Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 115 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Đương nhiên dân chúng Vũ Đô không biết gì về những tranh đấu trong hoàng

cung, bọn họ chỉ biết Tả tướng Cơ Phượng Ly đánh bại Bắc quân, ngăn cản

gót ngựa Bắc quân tiến xuống phía Nam.



Khói lửa ngập trời, đèn đuốc rực sáng kinh thành, chiêng trống vui mừng, lụa màu các loại, tất cả để hoan nghênh những người anh hùng trong trận

chiến vừa rồi. Hoa Trứ Vũ chậm rãi bước trên đường, đám đông không ngừng chen lấn, vô cùng náo nhiệt. Ai cũng cảm thấy vui mừng, chỉ có nàng là

bi thương.



Càng về khuya người càng thưa thớt dần. Hoa Trứ Vũ có cảm giác mình không tự đi mà bị đám đông đẩy về phía trước. Có ai đó vô tình dẫm lên vạt áo

nàng khiến nàng lảo đảo suýt ngã, lại có người đưa tay đỡ nàng dậy. Đã

lâu không mặc trang phục nữ nhân rườm rà, nàng cảm thấy không quen.



‘Ai u, mỹ nhân!” Bên cạnh truyền tới một giọng nói say khướt.



Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy người kia đang híp mắt cưới. Đúng là

một tên say rượu. Nàng cải trang nam nhân nhiều năm, nhưng chưa bao giờ

gặp phải tình huống này.



Nàng lạnh lùng nheo mắt, nghiêng đầu né tránh mùi rượu. Nàng không muốn gây

chuyện, vừa định rời đi lại phát hiện ra hắn đang dẫm lên vạt áo nàng.



Phía sau người nọ còn có gần chục tên nam nhân trong tình trạng say xỉn như

hắn, xem ra bọn họ đều là con nhà thế gia. Người đi đường nhìn thấy cảnh này liền tránh sang đi đường vòng.



Tên say đang dẫm lên vạt áo Hoa Trứ Vũ kia đưa tay túm lấy tay áo nàng, tay kia định vén mạng che mặt của Hoa Trứ Vũ.



“Từ từ, có muốn đánh cược không, là hàng thượng đẳng, trung đẳng hay hạ đẳng?”



“Hạ đẳng! Nhìn cái kiểu đeo mạng che mặt giấu giấu diếm diếm là biết!”



Mấy chục tên nam nhân say rượu cười ha hả, đồng loạt ồ lên.



“Ta nghĩ là trung đẳng, những cái khác chưa nói, chỉ riêng dáng người tuyệt đối không thua kém Tiểu Lê yêu tinh trong Túy tiên phường!



“Ta đoán là thượng đẳng, đánh cược không, năm mươi lượng bạc!”



“Ta đặt hạ đẳng năm mươi hai lượng!”



Hoa Trứ Vũ lạnh lùng đứng trên đường, nheo mắt nhìn mấy người kia tranh cãi nhau.



“Gia, không được gây chuyện ở đây đâu, xe của Tướng gia sắp đi qua nơi này!“ Một tên nô bộc tiến lên khuyên bảo.



Đáng tiếc, mấy người say đâu quản được nhiều chuyện như vậy, bọn họ vây

quanh Hoa Trứ Vũ, còn có một người định đưa tay lột mạng che mặt của

nàng.



Hoa Trứ Vũ đã sớm tức giận từ lâu, mắt thấy có người đưa tay tới, nàng khẽ

nghiêng người né tránh, đồng thời vận sức vào chân định đá cho mấy tên

này ngã nằm lên nhau. Bất chợt một loạt tiếng xôn xao vang lên, còn có

tiếng người hoan hỷ nói: “Tướng gia tới!”



Nhất thời, pháo hoa bắn đầy trời, ánh sáng nhiều màu bừng sáng trong đêm

tối. Dân chúng xôn xao vỗ tay hoan hô, tiếng chiêng trống rộn ràng, vô

cùng náo nhiệt.



Mấy tên kia cũng ngẩn người, Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đám đông trước mặt rẽ lối thành một con đường, mấy thị vệ tướng phủ cưỡi ngựa đi trước, sau đó là một đội binh sĩ cầm trường thương, đi cuối là một cỗ

xe ngựa hoa lệ.



Đây là xe của Cơ Phượng Ly, nhưng hiện tại hắn không ngồi trong xe, hắn

đang ngồi trên lưng ngựa, trong vòng vây của các tướng sĩ tiến về phía

này càng lúc càng gần.



Dân chúng đồng loạt vỗ tay hoan hô, hắn khẽ nở nụ cười đi qua đám người.



Tuy nụ cười của hắn rất nhạt, nhưng vẫn đủ là điên đảo chúng sinh.



Hoa Trứ Vũ nhìn thấy nụ cười của hắn, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng lạnh.



Vì sao mỗi khi nàng cảm thấy chật vật thì hắn lại có thể tao nhã đứng trên cao mỉm cười. Nói thế nào, tất cả những gì nàng phải chịu đừng đều do

hắn ban tặng, hơn nữa, còn cả đứa bé trong bụng nàng!



Nhưng trong lúc nàng thống khổ, rối rắm thì tên đầu sỏ kia lại có thể tiêu diêu tự tại như vậy.



Dựa vào cái gì?



Chiếc xe ngựa đi theo sau Cơ Phượng Ly, đột nhiên mành cửa sổ xe được một bàn tay vén lên lộ ra gương mặt xinh đẹp, thản nhiên nhìn ra bên ngoài.



Lòng Hoa Trứ Vũ chùng xuống, người ngồi trong xe kia đúng là Cẩm Sắc.



Hoa Trứ Vũ không nghĩ tới Cẩm Sắc sẽ theo Cơ Phượng Ly trở về Vũ Đô. Đã


“Tiểu Bảo Nhi, sau khi ra chiến trường trở về, ngươi lại khách khí với bản

điện hạ như vậy?” Hắn không cam lòng nói. Vừa nói, vừa mở bọc vải ra,

nhìn thấy chiếc gương đồng bên trong, hắn quay lại cười với Hoa Trứ Vũ:

“Tiểu Bảo Nhi, sao ngươi lại mua gương đồng của nữ nhân, chẳng lẽ, đúng

như lời mọi người đồn đại......”



Hoa Trứ Vũ cảm thấy căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập, chẳng lẽ, mình để lộ sơ hở, chẳng lẽ Hoàng Phủ Vô Song đã nghi ngờ mình là nữ tử? Không thể nào, nàng ở cùng Cơ Phượng Ly lâu như vậy còn không bị

phát hiện. Sao Hoàng Phủ Vô Song có thể, huống chi, hắn còn là người

đích thân hạ lệnh tịnh thân, hắn không có lý do để nghi ngờ.



“Chẳng lẽ...... Bảo nhi đúng là...... là người đoạn tụ? Nếu không sao lại dùng đồ của nữ tử?” Hoàng Phủ Vô Song thận trọng hỏi.



Hoa Trứ Vũ khẽ thở phào, cười nói: “Điện hạ hiểu lầm rồi, nô tài mua chiếc gương đồng này để tặng cho người khác.”



“Ồ! Chẳng lẽ Bảo nhi đã có người trong lòng, chính là......” Hoàng Phủ Vô

Song như nghĩ tới chuyện gì, vẻ mặt trở nên buồn bã, còn có phần hối

hận, “Lúc trước, là bản điện hạ hại ngươi ra nông nỗi này.



Hắn ngồi trên giường, chăm chú nhìn vào gương mặt phản chiếu trong gương.



Một tiểu thái giám trải qua sương gió nơi chiến trường, tuy không còn trắng trẻo như trước, nhưng lại mang theo khí chất người bình thường không

sánh được. Nhìn kỹ hơn, khi nàng chớp hai hàng mi, sóng mắt không ngừng

ba động. Khi nàng ngẩng đẩu nhìn hắn, đôi môi đỏ như son mang theo vẻ mị hoặc khiến người ta khó thể chống đỡ.



Chính là thiếu niên như hoa như ngọc này đã lột xác trở thành một vị tướng

dũng mãnh, thiện chiến trên chiến trường. Nếu không phải có người nói

lại, hắn thật không dám tin.



Hắn nhìn bóng Hoa Trứ Vũ phản chiếu trong gương, không nhịn được nói: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi thật xinh đẹp!



Hoa Trứ Vũ ngây người, không khách khí nói: “Điện hạ, người cũng rất đẹp!”



“Ừm, đây là chuyện người Nam Triều nào cũng biết!” Hoàng Phủ Vô Song không hề đỏ mặt nhận lời khen ngợi của Hoa Trứ Vũ.



“Tiểu Bảo Nhi...... Sao ta luôn cảm thấy, chúng ta rất giống một đôi trời

sinh? Nếu ngươi là nữ thì tốt rồi.” Hoàng Phủ Vô Song u oán nói.



Hoa Trứ Vũ bình thản nói: “Đúng vậy!”



“Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?” Hai mắt Hoàng Phủ Vô Song bừng sáng.



“Ừm!” Hoa Trứ Vũ gật đầu, “Nếu da mặt điện hạ dày như trong truyền thuyết!”



Hoàng Phủ Vô Song ngửa đầu cười to, chỉ vào Hoa Trứ Vũ nói: “Tiểu Bảo Nhi,

cách nói này mới giống ngươi!” Không những thế, hắn còn nằm xuống giường nàng. “Tiểu Bảo Nhi, hôm nay bản điện hạ ngủ ở đây được không?”



Hoa Trứ Vũ nói không kiêng dè: “Điện hạ muốn hoài niệm lại những ngày trong Nội Trừng Viện sao?”



Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười, ngồi dậy nói: “Được rồi, vậy không quấy rầy Tiểu

Bảo Nhi nữa, bản điện hạ về đây. Mai nhớ tới hầu hạ đúng giờ!”



Hoa Trứ Vũ gật đầu, Hoàng Phủ Vô Song chắp tay đi ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ đóng cửa phòng, xem lại đơn thuốc kia lần nữa, sau khi thuộc nằm lòng liền đưa lên ngọn nến đốt thành tro.



Huyết liên!



Trong đơn thuốc này có một vị là Huyết liên.



Nàng từng nghe Khang Tiểu Tứ nói, Huyết liên là một vị thuốc quý, không dễ

kiếm được. Vì chu kỳ sống của huyết liên rất ngắn, mỗi năm chỉ nở hoa

một lần. Nên đây là vị thuốc ngàn vàng khó mua. Chẳng trách đại phu ở

tiệm thuốc kia nói, nếu nàng bốc thuốc ở chỗ hắn thì phải thông báo

trước cho hắn để kiếm dược liệu. E là tiệm thuốc đó cũng không có vị

Huyết liên này.



Phải dùng vị thuốc quý giá như vậy, chẳng lẽ, bào thai này có chỗ không ổn sao?



Nàng lấy tay vuốt ve bụng mình, trong lòng cảm thấy chua chát.



Con người là một động vật kỳ quái, lúc đầu nàng thật sự không muốn có đứa

bé này. Nhưng bây giờ, trong hoàn cảnh có thể mất nó bất kỳ lúc nào,

nàng lại cảm thấy luyến tiếc, vô cùng luyến tiếc.



Nhất định trong hoàng cung có vị Huyết liên này!



Chỉ là, làm sao lấy được đây?”