Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 116 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Hôm sau, Hoa Trứ Vũ lại xuất cung đi tới tiệm thuốc, quả nhiên ở đó cũng

không có vị Huyết Liên kia, nàng đành phải từ bỏ. Sau khi cầm mấy thứ về cung, bị cấm vệ quân canh gác cửa cung nghi ngờ kiểm tra, dù lần nào

cũng qua cửa trót lọt, nhưng nàng cảm thấy việc bốc thuốc bên ngoài cũng không phải kế sách lâu dài.



Hoa Trứ Vũ đành bất đắc dĩ tới gặp Đan Hoằng. Đó là cách duy nhất hiện nay, chỉ dựa vào Đan Hoằng mới có thể dùng thuốc bảo vệ thai nhi.



Đan Hoằng nhìn thấy Hoa Trứ Vũ tới, vui mừng cho hết cung nữ, thái giám ra

ngoài, còn tự mình đứng dậy, mỉm cười rót trà cho Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ đưa tay nhận lấy chén trà, khi nhìn thấy nụ cười nhưhoa đầy nét

vui sướng, nàng cảm thấy không đành lòng, nàng bưng chén trà lên, uống

một hơi cạn sạch, sau khi đặt chén trà xuống bàn mới chậm rãi nói: “Đan

Hoằng, ta xin lỗi muội, xin lỗi đã giấu diếm muội lâu như vậy!”



Đan Hoằng chưa bao giờ nghe Hoa Trứ Vũ nói ra những lời nặng nề như vậy, cười gượng gạo hỏi: “Tướng quân, là chuyện gì vậy?”



Hoa Trứ Vũ khó nhọc nói: “Đan Hoằng, ta là nữ tử!”



Sắc mặt Đan Hoằng trở nên trắng bệch, đôi mắt mở to không dám tin. Nàng khẽ lắc đầu, cười buồn bã: “Tướng quân, dù ngài là thái giám, dù ngài không thể thành thân. Nhưng ngài không thể ngăn muội thích ngài, muội nguyện ý ở bên cạnh ngài cả đời này. Ngài cũng đừng vì muội mà tự nhận mình là

nữ tử!



“Ta không lừa muội, đó là sự thật.” Hoa Trứ Vũ thấy Đan Hoằng vẫn chưa tin, nàng khẽ thở dài rút cây trâm cài tóc xuống, mái tóc đen đột ngột thả

dài như dòng suối uốn lượn bên hông.



Đan Hoằng khẽ lùi về sau, nàng gần như sắp ngất tại chỗ, khó khăn lắm mới

dựa được vào bàn giữ vững thân mình. Nàng không ngừng thì thào: “Đây

không phải sự thật, không phải sự thật...... ” Âm lượng càng lúc càng

thấp, cuối cùng chuyển thành tiếng khóc nức nở.



Hoa Trứ Vũ biết Đan Hoằng đã tin rồi, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Đan

Hoằng, vỗ vai nàng: “Đan Hoằng, ta không nên giấu muội lâu như vậy, vì

năm đó phụ thân ta từng dặn dò ta không được để lộ thân phận của mình,

đó là tội khi quân. Vậy nên ta mới giấu mọi người. Ta thật hối hận, đáng lẽ ta phải nói với muội sớm hơn, như vậy muội sẽ không phải lạc vào

chốn thâm cung này.



“Tướng quân” Đan Hoằng ngẩng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, đôi mắt đầy vẻ buồn bã. “Để muội yên tĩnh một lát được không?”



Hoa Trứ Vũ gật đầu, sau khi búi lại tóc liền đi ra ngoài. Trong sân viện im ắng không có tiếng động, nàng đứng ở hành lang, mất hồn nhìn vào gốc

cây đại thụ xơ xác.



Nàng biết chuyện này đả kích Đan Hoằng tới mức nào, chỉ có thể cho Đan Hoằng thời gian để Đan Hoằng từ từ chấp nhận.



Đứng ngoài hành lang rất lâu, đến lúc chập tối nàng mới nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng. Nàng từ từ quay lại, chỉ thấy Đan

Hoằng đang đi tới trước mặt nàng.



“Bỗng nhiên muội cảm thấy Tướng quân là nữ cũng rất tốt, như vậy muội cũng

không cần day dứt vì sao tướng quân không thích muội. Xem ra, không phải do Đan Hoằng không có mị lực, đúng không?” Đan Hoằng nhìn Hoa Trứ Vũ,

hai hàng mi còn ướt nước mắt, trên môi xuất hiện nụ cười chua xót.



“Đan Hoằng.” Hoa Trứ Vũ cầm lấy tay Đan Hoằng.



Đang là mùa đông, tuyết rơi suốt hai ngày liền, toàn bộ cung điện đều được bao phủ trong lớp tuyết dày đặc.



Sáng sớm, còn chưa tới giờ Mão, Hoa Trứ Vũ đã tỉnh lại, hôm nay là ca trực

của nàng, nàng đang nằm ngoài tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song. Vốn người

trực đêm không được nghỉ ngơi, nhưng Hoàng Phủ Vô Song cố ý ân chuẩn cho nàng được nằm ngủ ở bên ngoài, mà Hoa Trứ Vũ cũng không từ chối.



Nàng nhìn sắc trời, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng Hoàng Phủ Vô Song

thức giấc, liền vội vàng mặc thêm áo choàng đứng đợi ngoài cửa điện. Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng Hoàng Phủ Vô Song gọi người, giọng nói

khàn khàn, không còn thô ráp như giọng vịt đực nữa.



Nàng nhếch môi cười, vừa đi vào đã thấy Hoàng Phủ Vô Song mặc quần áo ngủ ngồi ngáp trên giường.



Hoa Trứ Vũ nhìn hắn rồi lập tức đi tới tủ quần áo lấy một bộ triều phục mùa đông mới. Hoàng Phủ Vô Song đưa tay nhận lấy khoác lên người, Hoa Trứ

Vũ đi qua, hầu hạ hắn mặc quần áo.



Lúc trước Hoa Trứ Vũ đã từng làm những chuyện này. Còn bây giờ, nàng lại có cảm giác không giống như trước đây.



Tiểu tử này đã cao thêm rất nhiều. Bây giờ nàng phải ngẩng đầu, kiễng chân

mới miễn cưỡng cao bằng hắn. Thực không thể coi hắn như tiểu hài tử được nữa.



Trong điện im ắng, ngoài âm thanh quần áo loạt xoạt thì chỉ có tiếng người

thở lúc nhanh lúc chậm. Mặc quần áo xong, Hoa Trứ Vũ lùi lại sau nhìn

hắn, thấy dáng người cao lớn, khí chất nghiêm nghị, không nhịn được cảm

thán. “Điện hạ, thì ra ngài đã cao như vậy rồi.”



Hoàng Phủ Vô Song chỉnh lại đai lưng, ánh mắt vụt sáng, tủi thân nói: “Bây giờ ngươi mới nhận ra sao.”



Cuối cùng cũng nhận ra, đúng là không dễ dàng gì!



Không biết vì sao, hắn rất mong chờ Nguyên Bảo nhận ra mình đã trưởng thành.



“Về sau, không được coi bản điện hạ là tiểu hài tử nữa!” Hắn nói.



Hoa Trứ Vũ mỉm cười: “Nô tài nào dám coi điện hạ như tiểu hài tử đâu!”



Có cung nữ bưng chậu nước tới, Hoàng Phủ Vô Song liền tự mình rửa mặt,

không còn để cho người khác hầu hạ như trước đây. Hoa Trứ Vũ tựa vào tấm bình phong, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, không biết trong kho thuốc hoàng

cung có vị thuốc Huyết Liên không?”


“Ban ngày rất ít khi đi thỉnh an, đa phần đều là buổi tối.” Đồng Thủ nói.



Cơ Phượng Ly trầm ngâm một lát mới nói: “Xem ra, chúng ta cần phải đi một nước cờ khác!”



Sau khi Đan Hoằng lấy được chiếu thư thoái vị từ chỗ Hoàng Phủ Vô Thương,

Hoàng Phủ Vô Song có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ. Qua một thời

gian chuẩn bị, cuối cùng đã quyết định cử hành đại điển đăng cơ vào ngày đầu tháng mười hai.



Ngày Quý Mùi tháng chạp là một ngày đẹp trời, những áng mây thản nhiên phiêu đãng trên bầu trời.



Đó là ngày cử hành đại điển đăng cơ của tân đế Nam Triều Hoàng Phủ Vô

Song. Chưa tới giờ dần, Hoàng Phủ Vô Song đã được các cung nữ hầu hạ tắm rửa xong. Dựa theo tập tục của Nam Triều, tân đế trước khi đăng cơ phải tới điện Cẩn Thân thay long bào, chờ tới giờ Dần tiến hành đại điển.



Hoa Trứ Vũ đã trở thành tổng quản thái giám nhị phẩm, đại điển hôm nay do

nàng làm Tư lễ. Nàng thay trang phục thái giám màu đỏ, đeo ngọc bội màu

đen bên hông, tóc búi cao, đầu đội kim quan, tay cầm phất trần, nhìn qua chỉ có vẻ thanh tao khó nói nên lời.



Trong điện sáng trưng, cung nữ thái giám nhiều không đếm xuể, tuy ai nấy bận

rộn luôn tay luôn chân nhưng không khí lại lặng ngắt như tờ, giống như

nàng đang bước vào chỗ không người.



Trên khay gỗ đang bày ra một bộ Long bào bằng gấm vóc màu vàng và mũ cánh chuồn song long tranh châu dệt từ tơ vàng.



“Còn nửa canh giờ nữa là tới đại điển đăng cơ, xin Hoàng Thượng thay long bào.” Hoa Trứ Vũ cao giọng hô.



Lập tức, một đám cung nữ nâng khay gỗ đựng Long bào đi tới, chuẩn bị thay đồ cho Hoàng Phủ Vô Song.



“Từ đã!” Hoàng Phủ Vô Song đột ngột nói.



Dù giọng nói không lớn, nhưng có cung nữ nào ở đây mà không biết tới tính

khí thất thường của tân đế, ai nấy đều sợ tới mức run rẩy, vội vàng quỳ

xuống đất.



Hoàng Phủ Vô Song cũng không để ý tới những cung nữ này, hắn quay lại mỉm

cười với Hoa Trứ Vũ. “Tiểu Bảo Nhi, ngươi tới mặc long bào cho bản điện

hạ!”



Hoa Trứ Vũ hơi sửng sốt, đại điển đăng cơ hôm nay, nàng là tổng quản Tư lễ, vốn không phải hầu hạ hắn mặc long báo. Nhưng Hoàng Phủ Vô Song đã nói

vậy, nàng chỉ đành chậm rãi đi tới đó nhận lấy long bào trong tay cung

nữ.



“Các ngươi lui xuống hết đi!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nói.



Cung nữ thái giám trong điện như được đại xá, trong nháy mắt đã lui ra sạch sẽ.



Hoa Trứ Vũ mỉm cười: “Hoàng Thượng, sau này nô tài không còn được mặc quần áo cho ngài nữa rồi!”



Hoàng Phủ Vô Song nói: “Tiểu Bảo Nhi, long bảo này nhất định phải do ngươi

mặc cho bản điện hạ, có như vậy, bản điện hạ mới thấy yên lòng.” Hoa Trứ Vũ hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song mặc long bào, đội mũ cánh chuồn song long

tranh châu kết bằng tơ vàng.



Long bào màu vàng, trên vạt áo phía trước đính mười hai viên Long châu, mặt

sau dùng chỉ vàng thêu hình nhật nguyệt, sóng biển uốn khúc, hoa văn

hình mây vô cùng tráng lệ, đẹp đẽ cao quý.



Trước cửa điện Thái Cực có hơn một trăm năm lịch sử là các quan viên mặc

triều phục từ lục phẩm trở lên, cầm thẻ ngọc trong tay đứng chờ trước

điện Thái Cực.



Giờ Thìn một khắc, quan chủ trì đại lễ cất cao giọng hô: “Hoàng Thượng đăng cơ!”



Đồng thời, tiếng chuông rền vang.



Bách quan đồng loạt quỳ gối.



Bức rèm che khẽ nhúc nhích, Hoàng Phủ Vô Song mặc long bào chậm rãi đi ra.



Hoa Trứ Vũ mặc trang phục thái giám nhị phẩm màu đỏ, tay cầm thánh chỉ bước theo sau Hoàng Phủ Vô Song.



Ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua tầng mây chiếu lên người Hoa Trứ Vũ,

khiến bóng người thêm mông lung. Nàng chậm rãi đi tới trước mặt bách

quan, mở thánh chỉ, cao giọng tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết...... Trẫm thấy đại huynh Hoàng Phủ Vô Song là người hiền

đức trung hiếu, nên kế thừa ngôi vị Hoàng đế......”



“Trên thuận với trời, dưới thuận lòng dân, hôm nay kế thừa đế vị, thi ân cho vạn dân, bố cáo thiên hạ, miễn thuế một năm......”



Ngự tiền tổng quản, thái giám đệ nhất Nam Triều Hoa Trứ Vũ cầm thánh chỉ

tuyên đọc ở Ngự đài hoàng lăng, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân lướt

qua.“Khâm thử!”



Hoa Trứ Vũ lẳng lặng đứng trên Ngự đài, dáng người cao gầy đứng thẳng, bộ

quần áo màu đỏ tung bay phần phật trong gió giống như tiên giáng trần.



Cơ Phượng Ly mặc triều phục đứng trong số bách quan, hắn chắp tay áo thản

nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ, trong lúc vô tình chạm mắt, ánh mắt cả hai đều

lạnh lùng, sắc bén như dao.