Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 117 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


“Thùng - thùng thùng – thùng - thùng......”



Trong lúc bá quan ba quỳ chín lạy, cúi đầu xưng thần thì tiếng trống kêu oan ở ngoài điện Thái Cực đột nhiên vang lên, hơn mười tiếng trống nặng nề không ngừng quanh quẩn trong điện.



Hoa Trứ Vũ có cảm giác không tốt, nàng quay đầu nhìn Hoàng Phủ Vô Song, chỉ thấy hắn đang rất ngạc nhiên. Nhìn Cơ Phượng Ly thì thấy vẻ mặt hắn không chút thay đổi, hắn thản nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ, trên môi hiện lên nụ cười tao nhã.



Hoa Trứ Vũ rùng mình, Cơ Phượng Ly, hắn cười càng hiền hòa thì ra tay càng tàn nhẫn, chỉ e sự việc này rất khó giải quyết.



Có một tiểu thái giám chạy tới, Hoa Trứ Vũ đi xuống đài, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



“Bảo tổng quản, Vu thái phi chạy ra khỏi lãnh cung tới đây đánh trống, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Thái Thượng Hoàng.” Tiểu thái giám thấp giọng nói.



Hoa Trứ Vũ trầm mặc, Vu thái phi là mẹ ruột của Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương, người đã bị Viêm Đế giam vào lãnh cung từ nhiều năm trước, nghe nói còn bị điên. Mấy tháng trước, khi Khang đế đăng cơ, vừa đón bà ta ra khỏi lãnh cung liền bị bà ta nổi điên đuổi đi. Sao hôm nay lại tới đánh trống kêu oan? Chẳng lẽ, bà ta giả điên?



“Phái người giữ bà ta lại, đừng để bà ta chạy vào thiên điện, ta sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng.” Hoa Trứ Vũ nói xong liền trở về vị trí.



“Có chuyện gì vậy?” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng hỏi.



“Bẩm Hoàng Thượng, là các cung nữ lãnh cung sơ sẩy để Vu thái phi trốn ra ngoài lãnh cung. Người điên, hành động cũng không được bình thường.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên bẩm báo.



Hoàng Phủ Vô Song gật đầu, “Được, nếu đã như vậy thì mau tiến hành đại điển đi.”



Hoa Trứ Vũ giương cao giọng nói: “Bách quan quỳ lạy, bái kiến tân hoàng!......”



“Từ đã!” Cơ Phượng Ly quát lớn.



Hoa Trứ Vũ bị ngắt lời, cũng đành phải dừng lại.



Nàng đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Cơ Phượng Ly đang bước ra khỏi bách quan, chỉ một lát sau đã đứng dưới Ngự đài. Hành động của hắn vô cùng thản nhiên, điềm tĩnh nhưng lại khiến cho những người đứng quanh cảm giác được sự uy hiếp đầy áp lực. Hắn cúi người về phía Thái Thượng Hoàng: “Thái Thượng Hoàng, hôm nay tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, có oan giải oan. Tuy Vu thái phi là người điên, nhưng không biết chừng bây giờ đã khỏi bệnh, mong Thái Thượng Hoàng ân chuẩn.”



Ôn Thái Phó nghe vậy cũng bước ra phụ hoạ: “Tả tướng đại nhân nói không sai, mong Thái Thượng Hoàng ân chuẩn!”



Cơ Phượng Ly và Ôn Thái Phó vừa lên tiếng, có hơn một nửa các quan quỳ xuống, hô vang: “Mong Thái Thượng Hoàng ân chuẩn.” Tiếng hô này còn vang dội hơn so với câu Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.



Thái Thượng Hoàng đội mũ miện ngồi trên Ngự đài, bức rèm bằng lụa che khuất bộ mặt của ông ta, không ai có thể nhận ra ông ta đang nghĩ gì. Lưu phi mặc trang phục hoa lệ ngồi bên thì thầm nói gì đó vào tai ông.



Thái Thượng Hoàng cao giọng nói: “Ân chuẩn!”



Chỉ một lát sau, Vu thái phi đã được đưa tới.



Đây là một người phụ nữ ăn mặc giản dị, bà cúi đầu đi tới trước bậc thang. Quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Nô tỳ bái kiến Thái Thượng Hoàng.” Giọng nói điềm đạm, bình tĩnh, hoàn toàn không giống với một người điên.



“Bình thân, sao ngươi lại đánh trống?” Giọng nói nghiêm khắc của Thái Thượng Hoàng truyền tới.



“Nô tỳ có chuyện oan ức! Mong Thái Thượng Hoàng làm chủ cho nô tỳ!” Vu thái phi ngẩng đầu lên, buồn bã nói.



Hoa Trứ Vũ đưa mắt quan sát, Vu thái phi nhìn qua mới chỉ hơn ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt trong suốt, hoàn toàn không giống người điên.



Nàng đoán, nỗi oan của Vu thái phi nhất định có liên quan tới Hoàng Phủ Vô Song. Tuy nàng không rõ đó là chuyện gì, nhưng nàng có thể khẳng định, chuyện này sẽ là một kích trí mạng với Hoàng Phủ Vô Song.


Đêm đó, tuy mọi người thương lượng chuyện chiến sự kinh tâm động phách,

nhưng đồng thời cũng chơi rất vui vẻ, đó cũng là ngày vui nhất trong mấy tháng qua của Hoa Trứ Vũ.



Điện Cần Chính, Hoàng Phủ Vô Song cầm tấu chương vứt lên bàn, lạnh lùng nói: “Ôn Thái Phó, đừng tưởng trẫm không dám động tới ông ta!”



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, xem ra tấu chương của Ôn Thái Phó lại chọc giận Hoàng Phủ Vô Song rồi.



“Ngươi xem đi, xem trong đó viết những gì!” Hoàng Phủ Vô Song tức giận nói.



Hoa Trứ Vũ đọc lướt qua, trên môi nở nụ cười lạnh. Ôn Thái Phó này cũng là

một đại thần công minh chính trực, nhưng tấu chương lại có phần cực

đoan. Ông ta nói Hoàng Phủ Vô Song bị thái giám dùng lời mê hoặc, thái

giám chuyên quyền, rõ ràng là chĩa mũi nhọn về phía nàng.



“Ngươi nói đi, sao lúc nào bọn họ cũng nhắm vào ngươi vậy.” Hoàng Phủ Vô Song lãnh đạm nói.



“Hoàng Thượng, ngươi muốn loại bỏ Ôn Thái Phó thật sao?” Dù gì Ôn Thái Phó

cũng là phụ tá đắc lực của Cơ Phượng Ly, loại bỏ ông ta cũng là loại bỏ

vây cánh của Cơ Phượng Ly.



Hoàng Phủ Vô Song gật đầu. “Lão thất phu này, lúc trẫm thích Uyển nhi, ông ta luôn bày trò ngăn cản, muốn đem nữ nhi gả cho Cơ Phượng Ly. Nhưng lão

thất phu này lại đúng là người ngay thẳng, thanh liêm, trẫm có muốn cũng không thể ra tay.



“Hoàng Thượng, ngài còn nghĩ tới Ôn tiểu thư không?” Hoa Trứ Vũ nhớ tới chuyện Ôn Uyển đã ở cùng một chỗ với Tiêu Dận, chậm rãi hỏi. Không biết Hoàng

Phủ Vô Song có biết chuyện Ôn Uyển đàn Sát phá lang trên chiến trường vì Tiêu Dận.



“Nghĩ tới thì sao, bây giờ nàng đã ở Bắc Triều.” Hoàng Phủ Vô Song đi đi lại lại trong phòng, nhíu mày nói.



Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, “Hoàng Thượng, Ôn Uyển đã quy thuận Bắc Triều,

khi ở trên chiến trường, nàng còn từng đánh đàn trợ giúp Bắc Đế. Thiên

kim của Ôn Thái Phó trợ giúp Bắc Triều, không biết việc này có đủ luận

tội Ôn Thái Phó không?”



Hoàng Phủ Vô Song thở dài nói: “Uyển nhi, nàng......có thể nàng đã hận chúng ta gả nàng tới phương bắc.”



Hoa Trứ Vũ trầm mặc, xem ra Hoàng Phủ Vô Song cũng không muốn để Ôn Uyển

mang tội danh phản quốc: “Hoàng Thượng, ngươi vừa đăng cơ, không phải

đang muốn tra xét nguyên nhân thiếu hụt quốc khố sao, ngài có thể giao

chuyện này lại cho ông ta, nếu ông ta làm tốt thì chính là đại thần

chính trực. Nhưng nếu ông ta mập mờ, còn nhân cơ hội này tham ô, Hoàng

Thượng có thể danh chính ngôn thuận loại bỏ ông ta.”



Đôi mắt Hoàng Phủ Vô Song sáng ngời, mỉm cười nói: “Vậy làm theo ý Tiểu Bảo Nhi đi.” Ôn Thái Phó tiến hành thanh tra quốc khố, có một vài hậu duệ

quý tộc và quan lại trong triều bị liên lụy. Hoa Trứ Vũ cảm thán, quả

nhiên Ôn Thái Phó là quan thanh liêm, cũng trong ngày hôm đó, Hoa Trứ Vũ phụng mệnh đem tất cả ngân lượng và tài sản tịch thu được cho vào quốc

khố.