Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 118 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Cả Bộ Hộ sôi trào, Ôn Thái Phó đích thân chỉ huy việc nhập đồ vào quốc

khố. Hoa Trứ Vũ phụng thánh chỉ tới giám sát. Ôn Thái Phó vừa nhìn thấy

Hoa Trứ Vũ, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục công việc. Trong mắt ông

ta, Hoa Trứ Vũ chỉ là một thái giám yêu nghiệt mê hoặc thánh thượng,

cũng không buồn để nàng vào mắt.



Hoa Trứ Vũ cũng không để tâm, nhìn thấy hai thị vệ khiêng một rương lớn

tới, nàng liền lệnh cho cấm vệ quân đi theo xé giấy niêm phong, mở rương ra.



Hoa Trứ Vũ đi về phía trước quan sát. Những châu báu đều là hàng thứ phẩm, hoàn toàn không phải châu báu quý giá.



“Ôn Thái Phó, mấy thứ này do đích thân ông kiểm kê sao?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi.



Ôn Thái Phó hừ lạnh: “Không sai!” Vừa nói vừa đi lại gần chiếc rương. Khi

nhìn rõ những thứ bên trong, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch, ngạc

nhiên nói. “Chuyện này là sao?”



“Mở tất cả rương ra.” Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua Ôn Thái Phó, lạnh lùng ra lệnh.



Lập tức, tất cả rương châu báu được mở ra, toàn là đồ thứ phẩm giá trị

không vượt quá mười vạn lượng, chứ đừng nói là mấy chục vạn lượng.



“Chuyện này là sao? Câu này phải để nô tài hỏi mới đúng.” Hoa Trứ Vũ quay lại nói với Ôn Thái Phó.



Nàng còn nghĩ Ôn Thái Phó là quan liêm khiết, sẽ không mượn dịp kê khai tài

sản kiếm tiền bỏ vào túi riêng, ai ngờ ông ta lại đem đổi hết châu báu

quý giá thành hàng thứ phẩm.



“Ngươi nói bản quan làm ra những chuyện này sao? Ngươi có chứng cớ gì không?” Ôn Thái Phó trừng mắt, thở phì phì nói.



Hoa Trứ Vũ nhìn sắc mặt Ôn Thái Phó trắng bệch, chậm rãi nói: “Nếu ngài nói không phải, ta cũng hy vọng là không phải. Đã vậy thì người đâu, tới Ôn phủ lục soát, để trả lại công đạo cho Ôn Thái Phó!”



Quan Hình bộ Trương Mục dẫn theo người tới Ôn phủ kiểm kê tài sản, chưa đầy

hai canh giờ sau, Trương Mục đã trở về bẩm báo: “Hạ quan phụng mệnh kiểm kê tài sản phủ Ôn Thái Phó, phát hiện ra mười ba khối vàng lớn, ước

tính hai mươi vạn lượng một khối, ba mươi khối bạc lớn, ước tính tám vạn lượng một khối, khế ước nhà đất, châu báu, trang sức ước tính hơn bốn

mươi vạn lượng......”



“Câm mồm” Ôn Thái Phó tức giận, ngón tay run run chỉ về phí hắn: “Nói bậy, các ngươi bịa đặt......”



An Tiểu Nhị lệnh cho cấm vệ quân dẫn Ôn Thái Phó đi.



“Yêu nghiệt, yêu nghiệt ngươi mê hoặc Hoàng Thượng, hãm hại lão phu, ngươi

sẽ gặp báo ứng......” Ôn Thái Phó bị dẫn đi mà vẫn không ngừng hô lớn.



Hoa Trứ Vũ nhìn gương mặt trắng bệch của Ôn Thái Phó, còn cả giọng nói run

rẩy vì tức giận, nàng thấy có gì đó không đúng. Chẳng lẽ là bị hãm hại

thật sao?



“Trương Mục, có đúng là người phát hiện ra nhiều thứ như vậy ở phủ Thái Phó không?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.



“Những lời hạ quan nói đều là thật!” Trương Mục cúi đầu nói.



Hoa Trứ Vũ cười khan: “Ngươi không cần phải giấu ta, tâm cơ của Hoàng Thượng ta còn không biết sao!”



Trương Mục cúi đầu vâng dạ liên tục.


Chuyện này không có khả năng, nếu do Cẩm Sắc nói ra, nàng cũng sẽ mất mạng.

Mặt khác, Cẩm Sắc yêu thương Cơ Phượng Ly như vậy, sao có thể hãm hại Cơ Phượng Ly!



Cơ Phượng Ly nhếch môi cươi: “Hữu tướng thật quan tâm tới chuyện nhà của

bản tướng, chỉ không biết Hữu tướng dựa vào gì mà khẳng định phu nhân

của bản tướng là công chúa Bắc Triều?”



Nhiếp Viễn Kiều nhìn Cơ Phượng Ly: “Mới đầu bản tướng cũng không tin, sao Tả

tướng có thể làm ra những chuyện phản nghịch như vậy, nhưng khi nhìn

thấy vật này, bản tướng không thể không tin.” Nói xong, Nhiếp Viễn Kiều

lấy một thứ trong tay áo ra giơ cao lên đầu.



Hoa Trứ Vũ bước xuống nhận lấy đồ vật kia.



Ngay cả Hoa Trứ Vũ là người điềm tĩnh đến đâu, nhưng khi nhìn thấy vật này, đầu óc liền trở nên trống rỗng.



Đó là một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền của Cẩm Sắc.



Hoa Trứ Vũ cầm lấy sợi dây chuyền, bàn tay hơi run lên.



Ngày ở Dương Quan, khi bị Tiêu Dận bắt đi, nàng đã giao lại sợi dây chuyền

này cho Tiêu Dận. Tiêu Dận vẫn đang ở Bắc Triều, sao sợi dây chuyền này

có thể lọt vào tay Nhiếp Viễn Kiều?



Hoa Trứ Vũ áp chế sự kinh ngạc trong lòng, chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng

Phủ Vô Song, giao sợi dây chuyền vào tay Hoàng Phủ Vô Song.



Hoàng Phủ Vô Song nheo mắt đánh giá sợi dây chuyền: “Đây không phải dây chuyền của phụ nữ sao? Có gì đặc biệt?”



“Hoàng Thượng, đây không phải sợi dây chuyền bình thường, Hoàng Thượng hãy

nhìn hoa văn khắc trên đó, đây chính là hoa văn lưu truyền lại qua các

đời hoàng thất Bắc Triều, chỉ có người trong hoàng thất Bắc Triều mới

được đeo. Mà sợi dây chuyền này lại là của phu nhânTả tướng.”



“Nực cười, Nhiếp Viễn Kiều, ngươi lấy ra một sợi dây chuyền rồi bảo đó là

của phu nhân Tả tướng, ngươi có thể chứng minh không.” Một đại thần cất

tiếng nói.



“Chuyện này, Bảo công công có thể làm chứng.” Nhiếp Viễn Kiều bỗng nhiên quay

lại nhìn Hoa Trứ Vũ. “Đây có phải sợi dây chuyền của phu nhân Tả tướng

hay không? Ta nghe nói Bảo công công có quen biết với phu nhân Tả

tướng!”



Hoa Trứ Vũ nhìn sợi dây chuyền, trong lòng dậy sóng.



Nàng không nói rõ được cảm xúc của mình lúc này.



Nàng có cảm giác máu huyết toàn thân đang sôi sục vì hưng phấn, cuối cùng đã có thể lật đổ Cơ Phượng Ly, cuối cùng cũng có thể báo thù cho Hoa gia

quân.



Nhưng mặt khác, nàng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nàng có cảm giác mình đang lạc vào giữa sương mù, có một số chuyện, càng lúc càng trở nên mơ

hồ.