Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 119 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Đại điện vốn đang nhốn nháo trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người cùng đồng loạt nhìn về phía Hoa Trứ Vũ.



Trong giây phút đó, bao nhiêu chuyện quá khứ mãnh liệt ùa về.



Rõ ràng trong đại điện đang ấm áp như mùa xuân, nhưng Hoa Trứ Vũ lại cảm

thấy lạnh lẽo. Cảm giác lạnh lẽo này như thấm qua da thịt, thấm tận vào

đáy lòng khiến nàng khẽ run lên. Nàng cố gắng kiềm chế, nắm chặt bàn tay lại mới giữ được vẻ bình thản.



Nàng ngẩng đầu lên, trên môi hiện ra nụ cười đắc ý, chậm rãi nói: “Không

sai, bản công công có quen biết với phu nhân Tả tướng, còn sợi dây

chuyền này, ta cũng từng thấy phu nhân Tả tướng mang bên mình.”



“Ngươi......” Có mấy đại thần tức giận quát lên, vô số ánh mắt tập trung trên người

Hoa Trứ Vũ, có đùa cợt, có phẫn nộ, còn có căm hận......



Hoa Trứ Vũ ngang ngược nhìn lại bọn họ, nhưng khi ánh mắt nàng nhìn về phía Cơ Phượng Ly, nụ cười trên môi liền ngưng lại.



Hắn đang cười!



Cười rất nhạt nhưng vẫn rất tao nhã, chỉ có ánh mắt hắn lạnh đi nhiều, lạnh

tới mức làm tim người khác đập thình thịch, lạnh tới mức đứng xa như vậy mà Hoa Trứ Vũ vẫn có thể cảm nhận được.



“Nguyên Bảo, đây là chuyện hệ trọng, ngươi không được phép nói bừa! Sao ngươi

có thể quen với phu nhân Tả tướng được?” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng

hỏi.



Hoa Trứ Vũ cúi đầu bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, nô tài không nói bừa, khi ở

trên chiến trường, nô tài từng làm trái quân lệnh để cứu phu nhân Tả

tướng, Tả tướng đại nhân còn từng vì chuyện này mà trừng phạt nô tài.

Đây là chuyện tất cả tướng sĩ trong quân đều biết.”



Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, nheo mắt nói: “Việc này là thật sao?”



Có mấy vị tướng từng tham gia trận chiến Bắc chinh bẩm báo:“Đúng là Bảo

công công có quen biết với phu nhân Tả tướng, nhưng chuyện này cũng

không thể chứng minh sợi dây chuyền này là của phu nhân. Xin hỏi, Bảo

thống lĩnh là nam, phu nhân Tướng gia là nữ, sao phu nhân có thể nhìn

thấy vật này.” Bọn họ phẫn nộ phản bác.



“Được lắm!” Hoàng Phủ Vô Song vỗ bàn, hừ lạnh. “Chuyện này trẫm sẽ tra xét rõ ràng. Người đâu, tới phủ Tả tướng, truyền phu nhân Tả tướng tiến cung!”



“Hoàng Thượng, nô tài xin được đi truyền chỉ!” Hoa Trứ Vũ quỳ xuống nói.



“Nguyên Bảo, trẫm còn cần ngươi hầu hạ. Cát Tường, ngươi tới Tướng phủ truyền chỉ!”



Cát Tường đáp lời, dẫn theo mấy cấm vệ quân tới Tướng phủ.



Chờ đợi!



Cả đại điện lặng ngắt như tờ.



Trong số các đại thần ở đây, có người lo lắng, có người âm thầm vui sướng, có người lo âu sợ hãi...... Chỉ có một mình Cơ Phượng Ly lạnh lùng đứng

đó, từ sau khi Hoa Trứ Vũ nói mình quen với Cẩm Sắc, hắn vẫn luôn im

lặng, sắc mặt bình thản như mặt hồ, dù cho gió to sóng lớn tới đâu cũng

không thể gợn sóng.



Hoa Trứ Vũ đứng ở trong đại điện, nàng cảm nhận được áp lực của cơn mưa

giông trước bão, cảm giác áp lực này khiến nàng thấy khó thở.



Không bao lâu sau, Cát Tường cầm phất trần đi vào trong điện. Ánh mắt mọi người lại dồn phía hắn.
đẹp. Vô biên phong tuyết mạc tương lan, phiên phiên vũ tư diệu thanh

hàn, diễm sắc sạ khai nghi tự mộng, giai tiền khước bộ túy tâm gian.

(Gió tuyết vô biên không tướng chặn, chỉ có điệu múa đẹp lạnh lẽo, màu

sắc tươi đẹp như ảo như mộng, giật mình lùi bước thấy đắm say.)



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, đây đúng là lần đầu tiên nàng nghe thấy Hoàng Phủ Vô

Song ngâm thơ, nàng thật không ngờ, hắn cũng có hiểu biết về lĩnh vực

này.



“Tiểu Bảo Nhi, ngươi thấy bài thơ này của trẫm thế nào?” Hoàng Phủ Vô Song quay lại hỏi Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ khẽ hừ trong lòng, những lời này nên hỏi người trong lòng của hắn chứ, hỏi nàng nàng gì.



“Thơ này rất xứng với điệu múa của Ôn tiểu thư!” Hoa Trứ Vũ cúi người đáp.



Hoàng Phủ Vô Song đắc ý cầm tay Ôn Uyển, mặt mày hớn hở nói: “Uyển nhi, chúng ta vào trong đi! Uống chút rượu cho ấm người.”



Ôn Uyển cười dịu dàng: “Được!”



Trước khi rời đi, nàng ta còn đưa mắt nhìn lướt qua Hoa Trứ Vũ, trong mắt thể hiện rõ sự tức giận.



Khi còn ở Bắc Triều, nàng từng bắt giữ Ôn Uyển, dùng nàng ta để uy hiếp

Tiêu Dận. Nàng còn từng lấy thương đâm vào ngực nàng ta. Tuy nàng đã hạ

thủ lưu tình, không cố ý làm hại tới tính mạng, nhưng sao nàng ta biết

được, mà dù có biết, e là vẫn hận nàng như cũ.



Hoa Trứ Vũ lắc đầu cười khổ, dường như nàng đã đắc tội với quá nhiều người. Chỉ riêng buổi thượng triều hôm nay cũng đã đắc tội với toàn bộ bè đảng của Cơ Phượng Ly.



“Đây không phải Bảo thống lĩnh, nhân vật phong vân trên chiến trường sao,

phong thái uy dũng của Bảo thống lĩnh ngày đó, Uyển nhi vẫn còn nhớ mãi

chưa quên!” Ôn Uyển chậm rãi nói từng tiếng một.



“Ồ!” Hoàng Phủ Vô Song tỏ vẻ hứng thú cầm tay Ôn Uyển đi vào trong điện, vừa đi vừa hỏi. “Tiểu Bảo Nhi trên chiến trường dũng mãnh thế nào, Uyển

nhi, nàng mau kể cho ta nghe!”



Ôn Uyển thản nhiên cười. “Được thôi, nếu Hoàng Thượng muốn nghe, Uyển nhi sẽ kể cho ngài!”



Hoa Trứ Vũ đi theo bọn họ, vừa bước vào trong như bước vào một thế giới

khác, cả căn phòng ấm áp vô cùng, cảm giác nóng lạnh luân phiên làm Hoa

Trứ Vũ hơi run lên. Nàng cởi áo khoác lông cừu trên người Hoàng Phủ Vô

Song, đưa cho một cung nữ treo lên giá áo.



Hoàng Phủ Vô Song đi gần tới lò sưởi, Ôn Uyển cũng chậm rãi đi qua đó, hai

người ngồi sát lò sưởi tâm tình chuyện trò, thỉnh thoảng lại có cung nữ

tới rót trà, bưng điểm tâm.



Hoa Trứ Vũ đứng ở một bên.



Tình cảnh trước mắt khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy không thật.



Nàng có thể khẳng định trước đây Ôn Uyển rất thích Cơ Phượng Ly. Trong yến

tiệc Khang phủ, chỉ cần nghe khúc hợp tấu của nàng ta và Cơ Phượng Ly

đêm đó đã có thể nhận ra. Huống chi, nàng ta còn từng vì Cơ Phượng Ly mà cự tuyệt lời cầu thân của Hoàng Phủ Vô Song.



Nếu không phải bị Tiêu Dận bắt đến Bắc Triều thì Ôn Uyển đã sớm gả cho Cơ

Phượng Ly. Nhưng bây giờ, Ôn Uyển đã trở về, không những thế còn mang

theo sợi dây chuyền của Cẩm Sắc, tự tay đẩy Cơ Phượng Ly vào nhà giam

Hình bộ.