Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 120 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Hoa Trứ Vũ nghĩ, nàng hận Cơ Phượng Ly tới tận xương tủy nên mới dốc hết

tâm trí lật đổ hắn. Nhưng Ôn Uyển không giống như vậy, nàng ta thích Cơ

Phượng Ly, vì sao nàng ta phải hãm hại hắn?



Phải biết mưu phản là tội lớn tày trời, nghi phạm nhất định phải chết. Tuy

nói Cơ Phượng Ly chưa bị định tội, nhưng sao Hoàng Phủ Vô Song có thể bỏ qua cho hắn? Dù cho Ôn Uyển đã hết yêu Cơ Phượng Ly, chẳng lẽ nàng ta

lại có thể nhẫn tâm ra tay hãm hại người mình từng yêu sao?



Hoa Trứ Vũ càng nghĩ càng cảm thấy giá buốt, ngay cả trong căn phòng ấm áp như xuân, nàng cũng chỉ thấy lạnh thấu xương!



“Ồ? Thật vậy sao?” Hoàng Phủ Vô Song đột ngột cất cao giọng, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.



Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Song nghiêm túc hỏi: “Uyển nhi, vết thương đã đỡ hơn chưa?”



Ôn Uyển nhăn mày: “Đã không còn gì đáng ngại nữa, khiến Hoàng Thượng lo

lắng rồi. Chỉ là ngày đó Bảo tổng quản cũng thật nhẫn tâm, không chút

lưu tình cầm ngân thương đâm vào ngực Uyển nhi, lúc đó Uyển nhi đau tới

hôn mê bất tỉnh. Bảo tổng quản trên chiến trường giống hệt như một con

sói khát máu, khi đấy hắn nghĩ Uyển nhi đã quy phục Bắc Triều, còn sai

người dùng vải bẩn nhét vào miệng Uyển nhi, hại Uyển nhi mấy ngày liền

không ăn nổi thứ gì."



Hoa Trứ Vũ thản nhiên nghe Ôn Uyển kể lại tội ác của nàng, nàng ta đang muốn chỉnh nàng đây!



Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày nhìn Hoa Trứ Vũ, tỏ vẻ kinh ngạc không tin: “Tiểu Bảo Nhi, những gì Uyển nhi nói là thật sao?”



Hoa Trứ Vũ chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, “Đúng vậy, đúng là nô tài đã làm Ôn tiểu thư bị thương.”



Hoàng Phủ Vô Song ảm đạm đưa mắt nhìn về phía khác, trong ánh mắt còn có áp lực nặng nề khiến người khác thấy khó thở.



Hoa Trứ Vũ bị ánh mắt của hắn làm cho khẽ run lên, nàng vẫn còn nhớ rõ, lúc trước, khi nàng còn làm nhạc công ở Túy Tiên phường, Ôn Uyển từng vô

tình nghe được cầm khúc của nàng, trở về luyện cầm tới ngón tay bật máu. Hoàng Phủ Vô Song vì vậy mà bắt nàng tới đông cung, còn tàn nhẫn hại

nàng trở thành thái giám. Còn bây giờ, nàng đâm mũi thương vào ngực Ôn

Uyển, thật không biết tiểu ma vương có muốn lấy đi tính mạng của mình

không? Dù sao, Ôn Uyển cũng là người trong lòng hắn.



Hoa Trứ Vũ không sợ Hoàng Phủ Vô Song, nhưng nàng cũng không thể trở mặt với Hoàng Phủ Vô Song vào thời điểm này.



Nàng đón nhận ánh mắt của Hoàng Phủ Vô Song. “Nhưng Hoàng Thượng không hiểu

rõ tình thế lúc đó, nô tài chỉ đành bất đắc dĩ làm vậy, nô tài biết Ôn

tiểu thư là ý trung nhân của Hoàng Thượng, nên nô tài không hề làm tổn

thương tới tính mạng của Ôn tiểu thư!” Một lúc sau, Hoàng Phủ Vô Song

mới nặng nề thở ra, nheo mắt nói: “Tiểu Bảo Nhi, nếu không phải ngươi

lập công lớn, trẫm sẽ không tha cho ngươi dễ dàng như vậy. Bây giờ ngươi lui ra ngoài đi, Uyển nhi và trẫm đều không muốn nhìn thấy ngươi”



Hoa Trứ Vũ nghe vậy chỉ thản nhiên cười. Quả nhiên Hoàng Phủ Vô Song trưởng thành không còn ngang ngược chém giết như trước đây.


“Không phải!” Hoa Trứ Vũ đáp như chém đinh chặt sắt, không chút do dự. “Hoàng

Thượng, chỉ là lời đồn thôi. Tiểu Bảo Nhi có mối thù không đội trời

chung với Cơ Phượng Ly, làm sao có thể...... Hơn nữa, tuy Tiểu Bảo Nhi

là thái giám, nhưng vẫn là một nam nhân đường đường chính chính. Chắc là có người thấy Hoàng Thượng sủng ái Tiểu Bảo Nhi nên mới châm ngòi ly

gián!”



Hoàng Phủ Vô Song thấy Hoa Trứ Vũ tỏ vẻ căm phẫn như vậy, cũng thả lỏng

người, nói. “Tiểu Bảo Nhi, trẫm tin ngươi, mau đứng lên đi, nếu không

phải thì ngày mai ngươi theo trẫm đến nhà lao. Có con sói nhỏ nhà ngươi

đi cùng, trẫm sẽ không sợ nữa! Đi nào, theo trẫm về cung!”



Hoa Trứ Vũ nghe vậy liền bật cười, sau đó chậm rãi đuổi theo Hoàng Phủ Vô Song.



Nhà lao Hình bộ là nhà lao được canh phòng nghiêm ngặt nhất kinh thành, vào thì dễ mà ra thì khó.



Vừa bước vào đại lao, nàng liền cảm giác được không khí lạnh lẽo âm u ùa

tới. Dọc theo con đường dài, ánh sáng mờ nhạt lắc lư như oan hồn nhảy

múa. Dù đang là ban ngày, nhưng vẫn u ám không khác gì địa ngục. Chắc vì đây là nơi giam giữ Cơ Phượng Ly, nên canh phòng càng nghiêm ngặt hơn.



Quan coi ngục chắc không biết chuyện hôm nay Hoàng Phủ Vô Song sẽ tới, hắn

nơm nớp lo sợ lệnh cho mấy tên ngục tốt thắp đuốc lên, cứ mười thước một cây. Nhất thời, khu nhà giam Hình bộ sáng sủa hơn hẳn.



Còn Hoàng Phủ Vô Song chỉ khẽ hừ lạnh, chắp tay đi thẳng về phía trước, Hoa Trứ Vũ đi sát phía sau hắn.



Ánh đuốc chiếu sáng bức tường làm từ thạch bích lạnh lẽo. Nơi này đúng là

đáng sợ hơn những nhà giam bình thường rất nhiều, ngay cả Nội Trừng Viện cũng không thể so sánh. Dọc đường đi còn có mùi hôi tanh xộc vào mũi

khiến người ta cảm thấy buồn nôn.



Cuối cùng đã dừng lại trước một phòng giam, nương theo ánh đuốc nhìn qua

song cửa có thể mơ hồ nhìn thấy một người đang nằm trên giường.



“Mở cửa đi!” Hoàng Phủ Vô Song ra lệnh.



Quan coi ngục cầm chìa khóa, mở cánh cửa sắt nặng nề ra, Hoàng Phủ Vô Song, Hoa Trứ Vũ chậm rãi bước vào trong.



Ánh sáng từ ngọn đèn lồng chiếu sáng cả căn phòng.



Chỉ thấy Cơ Phượng Ly mặc áo tù nằm trên giường, trên người bị quấn dây

xích. Hoa Trứ Vũ nhìn kỹ lại mới nhận ra chiếc xích kia không chỉ xích

chân tay mà còn đâm thủng hai xương bả vai, còn có một cây đinh ghim vào huyệt Thiên Trung trước ngực.



Huyệt Thiên trung là huyệt trọng yếu của người luyện võ. Một khi huyệt này bị phong bế, chân khí toàn thân bị ngưng trệ, dù là người có nội lực cao

thâm tới mức nào cũng chỉ có thể để mặc người khác xâu xé. Hơn nữa, chỉ

cần có người đánh vào huyệt đạo này sẽ lập tức bị thương nặng, chứ đừng

nói tới việc sử dụng đao kiếm.