Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 121 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Đóng đinh vào huyệt Thiên Trung để phong bế nội công, đâm xuyên qua xương bả vai để hạn chế ngoại công. Không thể sử dụng võ công cái thế, Cơ Phượng Ly cũng không khác phế nhân là bao.



Đối với người luyện võ, việc hủy đi công lực toàn thân còn đau khổ hơn cả

cái chết. Nếu không có thù hận sâu đậm, rất ít người sẽ dùng tới thủ

đoạn độc ác này.



Hoa Trứ Vũ không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại tàn nhẫn, vô tình như vậy.



Nàng còn nhớ ngày mới tiến cung, khi đánh cờ với Hoàng Phủ Vô Song, nàng đã

từng nói nước cờ này, mỗi một bước đều xuất thần nhập hóa, nước chết

tinh diệu, quyết đoán đầy mạnh mẽ. Người chơi cờ có lòng dạ sâu rộng,

cũng rất có khí phách. Nếu một ngày trở thành hoàng đế, nhất định sẽ là

minh quân một đời. Vốn nàng tưởng nước cờ đó là của Hoàng Phủ Vô Song

nghĩ ra, không ngờ hắn sử dụng của Cơ Phượng Ly, hay cũng chính là nàng

đã gián tiếp khen ngợi Cơ Phượng Ly.



Lúc đó, Hoàng Phủ Vô Song nghe xong liền ngang ngược nhặt một quân cờ lên,

cục diện bế tắc trở thành lộn xộn, bát nháo, hắn còn cười lạnh: Dù kỳ

nghệ của ngươi có cao siêu đến đâu cũng không tránh được một kích trí

mạng của ta!



Đó cũng là lúc Hoa Trứ Vũ biết Hoàng Phủ Vô Song rất hận Cơ Phượng Ly. Còn bây giờ, đây có thể coi là kích trí mạng đó không?



Hắn làm như vậy, hiển nhiên là đã biết võ công Cơ Phượng Ly rất cao.



Lúc này, Hoa Trứ Vũ mới hiểu được vì sao Cơ Phượng Ly phải che giấu võ công của mình, có lẽ hắn đã sớm biết mình sẽ có ngày hôm nay, hắn muốn chừa

cho mình một con đường lui, để khi bị bắt vẫn sẽ có cơ hội trốn thoát ra ngoài.



Có thể nói, Cơ Phượng Ly suy nghĩ quá chu toàn.



Nếu như không phải cứu nàng, hắn sẽ không để lộ võ công của mình, có lẽ, cũng không phải lâm vào tình cảnh này.



Nghĩ như vậy, Hoa Trứ Vũ không biết nhìn vào đâu cho đúng. Hắn đang rất thê

thảm. Trang phục tù nhân loang lổ đầy vết máu, xích sắt ở chân phản

chiếu ánh sáng lên gương mặt tái nhợt xanh xao.



Ánh sáng này như kim châm vào mắt Hoa Trứ Vũ đầy đau đớn.



Hoa Trứ Vũ rời mắt về phía góc giường.



Trong nhà giam yên tĩnh, dường như nàng có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của mình,



cảm giác này rất lạ, giống như đau đớn, cũng giống như khổ sở, cảm giác lạ kỳ này cứ từ từ lan ra trong lòng.



Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân, một lát sau mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng.



Trong tầng ánh sáng nhạt, Cơ Phượng Ly vẫn nằm nghiêng không động đậy, mái tóc dài rối tung che khuất gương mặt.



“Cơ Phượng Ly, Hoàng Thượng đến thăm! Còn không mau đứng dậy tiếp giá!”

Quan coi ngục quát lên, nếu là trước đây, chỉ e khi đối mặt với vị Tả

tướng này, đến thở mạnh hắn cũng không dám.



Cơ Phượng Ly chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một đôi con ngươi trong suốt. Dù

trong hoàn cảnh này, hắn vẫn có khả năng thu hút ánh mắt của người khác.



Hắn nghiêng đầu lại, dưới ánh sáng mờ nhạt, gương mặt tuấn mỹ của hắn tái

nhợt tới cực điểm, thái dương ướt đẫm mồ hôi, giống như hắn đang phải

chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt. Tuy vậy, ánh mắt hắn lại thản

nhiên nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song, không có sự sợ hãi, chỉ có nụ cười thản nhiên.



“Thì ra là Hoàng Thượng giá lâm, ta còn đang nghĩ, đã nhiều ngày như vậy

cũng không thấy ai tới. Hoàng Thượng giá lâm, xin thứ cho Cơ mỗ không
Nếu còn chậm trễ, chỉ e những người kia không cản nổi Đường Ngọc.



Hoàng Phủ Vô Song gật đầu nhảy lên ngựa, dẫn theo số cao thủ đại nội còn lại chạy về phía hoàng cung.



Tiếng chém giết lùi lại phía sau, Hoa Trứ Vũ giục ngựa chạy như điên, gió

thổi ù ù bên tai, ánh đèn trên đường trở nên nhạt nhòa......



Bóng đêm tối đen như mực.



Sau khi Hoa Trứ Vũ rời khỏi Vĩnh Đường cung chỗ Đan Hoằng liền đi thẳng về

phía Đông Bắc. Tối nay, nàng không dẫn theo An Tiểu Nhị, mà tự mình lặng lẽ rời khỏi hoàng cung. Xác định không có ai theo dõi, mới thi triển

khinh công chạy về phía căn nhà An dẫn tới lần trước.



Trong phòng, ánh nến nhảy nhót phản chiếu bóng dáng Bình Lão Đại trên tường.

Bình Lão Đại đang đọc sách, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài âm thanh lật sách thì không còn tiếng động gì khác. Thấy động, Bình Lão Đại đột

nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là Hoa Trứ Vũ, vui vẻ nói: “Đêm đã khuya, sao tướng quân còn tự mình tới đây, có chuyện có thể nhắn cho thám tử báo lại.”



Hoa Trứ Vũ đi tới trước, hỏi: “Khang đâu?”



“Đang nghỉ ngơi trong phòng!” Bình Lão Đại buông quyển sách trên tay xuống, đi vào trong phòng gọi Khang Lão Tam ra.



Khang Lão Tam đang ngủ, đột ngột bị đánh thức liền cảm thấy tức giận vô cùng, chỉ đến khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, hai mắt lập tức sáng ngời. “Tướng

quân tới sao?” Nói xong lại chép miệng tiếc rẻ. “Tiếc là Thái không có ở đây, không là đủ chân đánh mã điếu rồi!”



Hoa Trứ Vũ hừ lạnh. “Chết tới nơi rồi còn ở đó đòi đánh mã điếu.”



Khang Lão Tam đờ người, “Không phải đã nhốt Tả tướng vào thiên lao rồi sao?”



Bình Lão Đại đưa mắt lườm Khang Lão Tam, thản nhiên nói: “Đây mới là bắt đầu.”



Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, nói với hai người: “Bình, đã triệu tập được Cô Nhi quân chưa?”



Bình Lão Đại gật đầu.



“Hôm nay ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi, không được tiết lộ với bất kỳ

ai, kể cả An và Thái. Bình, ngươi mau phái người tới phía Đông, xem binh mã Thái nói có phải của Dực vương không. Khang, ngươi đi Lương Châu,

đem hài cốt của Hầu gia ở vùng ngoại thành về Lương Châu, phải nhớ, cánh tay phải của Hầu gia từng bị gãy, đứng có nhận nhầm!”



Hai người kinh ngạc gật đầu, sau đó Khang Lão Tam mới chần chừ hỏi: “Tướng quân, sao lại tiến hành vào lúc này?”



“Không chỉ có chuyện này, còn nữa, Bình phái người bí mật tìm kiếm phu nhân

của Tả tướng, nhớ kỹ, có bất kỳ tin tức gì phải lập tức báo lại cho ta.” Hoa Trứ Vũ nghiêm giọng mệnh lệnh.



Bình Lão Đại và Khang Lão Tam đều có cảm giác vị thiếu tướng quân từng chỉ huy thiên quân vạn mã đã trở lại.



“Tướng quân, vì sao lại dùng Cô Nhi quân, sao không để An lặng lẽ dẫn cấm vệ

quân đi thăm dò? Như vậy cũng giúp Cô Nhi quân không bị bại lộ.” Khang

Lão Tam nghi hoặc hỏi.



Hoa Trứ Vũ lắc đầu. “Tuy dùng Cấm vệ quân không sợ bại lộ, nhưng mục tiêu quá lớn, huống chi......”



Bình Lão Đại nghe thấy chỉ khẽ thở dài. “Tướng quân, người đang nghi ngờ,

mọi chuyện không giống như chúng ta điều tra được, mà là......”



Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, “Bình, thời gian tới, ta sẽ lặng lẽ cài đặt Cô Nhi

quân vào trong cung, ta cũng muốn mua chuộc vài quan viên trong triều.

Nhớ kỹ, sau này, ngoài người của An truyền tin tức ra ngoài, ta còn có

thể phái Cô Nhi quân tới.”



Hai người đồng loạt gật đầu, Hoa Trứ Vũ giao phó thêm vài chuyện nữa. Nhìn thấy đêm đã rất khuya mới lặng lẽ trở về hoàng cung.