Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 122 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Ánh chiều tà chìm đắm, những tầng mây lác đác trôi ở chân trời phía Tây.

Dưới ánh chiều tà, tòa cung điện nguy nga, sừng sững đứng ở nơi đó.

Hoàng hôn buông xuống, những ngọn đèn lưu ly trong các cung lần lượt

sáng lên theo thứ tự, ánh đèn huy hoàng chiếu khắp trời cao.



Đây là một đêm không tầm thường, vì đây là đêm giao thừa, là ngày mọi nhà đoàn viên.



Buổi sáng, Hoàng Phủ Vô Song đã cùng bá quan đi tới hoàng lăng làm đại điển

cúng tế, thứ nhất để chúc mừng cái Tết đầu tiên khi hắn đăng cơ, thứ hai là khẩn cầu trời xanh phù hộ Nam Triều mưa thuận gió hoà, mùa màng bội

thu.



Đêm tới, vua tôi tổ chức thiết yến, vui mừng ở Khang Ninh Điện.



Nhóm ca cơ sử dụng ống tay áo bằng lụa mỏng, chuyên chú nhảy múa, vừa múa,

vừa khẽ hé môi son ngâm nga khúc hát phiêu lãng động lòng người.



Trong Khang Ninh Điện, tiếng đàn sáo réo rắt, rượu ngon, người đẹp.



Ngoài Khang Ninh Điện, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, tươi đẹp rạng rỡ.

Hợp với tiếng chiêng trống, tiếng ca múa mừng cảnh thái bình trong đại

điện đúng là một cảnh tượng hài hòa, phồn thịnh phú quý.



Hoa Trứ Vũ vẫn đứng bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, nhìn vị đế vương trẻ tuổi

mặc long bào mặc sức uống rượu. Nhìn bá quan đồng loạt nâng chén, kể

chuyện kỳ thú. Nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng xa hoa lãng phí......



Ánh mắt nàng không tự chủ được nhìn về một phía, nơi đó giờ đã có một viên

quan lớn tuổi ngồi vào. Trong cung điện hoa lệ này, đã không còn nhìn

thấy bóng dáng của người kia nữa rồi.



Tiếng hát của các ca cơ phiêu đãng bên tai, còn nàng đang dần dần chìm đắm vào khoảng không của riêng mình.



“Tiểu Bảo Nhi, ngươi làm sao vậy?” Hoàng Phủ Vô Song đang cầm chiếc chén bạch ngọc, trong chén đã sớm hết rượu, hắn xoay tròn chiếc chén không trong

tay, ánh mắt nhìn nàng đầy phức tạp.



Lúc này Hoa Trứ Vũ mới nhận ra mình đã thất thần, vội vàng mỉm cười đi tới rót đầy chén rượu cho Hoàng Phủ Vô Song.



Rượu sóng sánh trong chén, mang theo hương thơm tươi mát.



Hoàng Phủ Vô Song đưa chén rượu tới trước mặt Hoa Trứ Vũ, mỉm cười: “Tiểu Bảo Nhi, chén rượu này, trẫm ban cho ngươi!”



Hoa Trứ Vũ khẽ nhíu mày, Hoàng Thượng ban rượu là việc vinh quang tới mức

nào. Nhưng tình trạng hiện tại của nàng không thích hợp để uống rượu.

Hôm giao chiến với Đường Ngọc, thai nhi lại xuất hiện dấu hiệu bất ổn,

tuyệt đối không thể uống rượu.



“Hoàng Thượng, đợt này nô tài không thể uống rượu, mong Hoàng Thượng thứ tội!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói.


ngỗng đang bắt đầu rơi.



Giang Nam Vũ Đô có thời tiết ôn hòa, hiếm khi nhìn thấy tuyết rơi. Nàng kinh

ngạc nhìn kỹ hơn, vô số bông tuyết phủ lên người nàng, cả đất trời như

an tĩnh lại.



Tuyết rơi đầy trời, bay lượn không ngớt. Nàng thích tuyết, tuyết trong trắng thuần khiết, đúng là một cảnh tượng tươi đẹp.



Nàng ngước mắt nhìn trời, cái gì cũng không nhìn thấy, trong mắt chỉ có một

màu trắng xóa. Bông tuyết rơi xuống khóe mắt, bị hơi ấm trên mặt làm tan chảy thành giọt nước, lặng lẽ rơi xuống.



Gió lạnh thổi tung một góc tà áo thái giám nhất phẩm màu vàng, nổi bật trong nền tuyết trắng.



Ánh mắt nàng nhìn lướt qua đám đông đang vây quanh pháp trường, nàng chậm

rãi bước lên đài, theo sau nàng là vài tiểu thái giám với quan viên Hình bộ. Một tiểu thái giám mở ô giúp nàng che đi nhưng bông tuyết đang rơi

xuống.



Nàng nhìn quanh, chỉ thấy trong phạm vi mười thước hoàn toàn không có chỗ để ẩn nấp, thống lĩnh cấm vệ quân Nhiếp Ninh đã sớm dẫn theo mấy vạn cấm

vệ quân vây kín xung quanh.



Phía dưới đột nhiên xôn xao hẳn lên, cấm vệ quân dùng vũ lực mở một con

đường, bất chợt trong đám đông có tiếng nữ nhân khóc rống lên, tiếng

khóc lây lan như dịch bệnh, chẳng mấy chốc cả đám người càng thêm kích

động.



“Sao lại thế này?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi.



“Bẩm Bảo tổng quản, là xe chở tội phạm họ Cơ tới, nên các cô nương ở Vũ Đô đang than khóc!” Tiểu Thuận Tử khẽ nói.



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, Cơ Phượng Ly không hổ là người tình số một của các cô

nương Vũ Đô, ngay cả khi hắn phạm phải tội ác tày trời thì các nàng vẫn

si tình không đổi! Nàng chậm rãi ngồi xuống ghế, thản nhiên nhìn xuống

đám đông.



Xe tù đi xuyên qua đám người đến trước đài hành hình, nàng nheo mắt nhìn

lại, chỉ thấy Cơ Phượng Ly mặc quần áo tù nhân được cấm vệ quân dẫn ra,

xiềng xích tay chân đã được tháo ra, chỉ có dây xích xuyên qua xương bả

vai vẫn giữ nguyên. Như vậy, Cơ Phượng Ly vẫn chỉ là một phế nhân.



Mái tóc màu đen rối tung phía sau, mái tóc đen tôn lên gương mặt tái nhợt

của hắn, đôi mắt thản nhiên nhìn qua đám người, sau đó ngừng lại ở một

vị trí trên đài hành quyết.



Dường như Cơ Phượng Ly không nghĩ tới quan giám trảm chính là Hoa Trứ Vũ,

trong nháy mắt, hắn thoáng sửng sốt. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại

thản nhiên mỉm cười, chậm rãi bước lên đài cao.