Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 123 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Hoa Trứ Vũ nhìn thẳng vào mắt Cơ Phượng Ly.



Đôi mắt đen nhánh, thâm sâu, đôi mắt trong suốt như dòng nước chảy giống

như muốn hút nàng vào trong, lúc này, hắn đang sững sờ nhìn nàng. Dường

như hắn cũng không ngờ, nàng lại chính là quan giám trảm.



Nhưng lập tức hắn như hiểu ra điều gì đó, liền mỉm cười bước về phía trước.



Chưa tới giờ hành quyết, Hoa Trứ Vũ và Thượng thư Hình bộ Lã Định Chi, hữu

tướng Nhiếp Viễn Kiều cùng nhau chia vị trí ngồi trên đài giám trảm.



Cấm vệ quân cầm kiếm canh gác nghiêm ngặt bốn cạnh pháp trường, số lượng

lên tới mấy ngàn người tạo thành thế phòng thủ chật như nêm.



Hoa Trứ Vũ cầm lấy văn thư đọc lại một lần các tội danh của Cơ Phượng Ly và thánh chỉ của Hoàng Phủ Vô Song. Cả pháp trường vô cùng im ắng, ngoài

âm thanh tuyết rơi chỉ có giọng nói lạnh lẽo của nàng, từng câu một vạch trần tội ác của Cơ Phượng Ly.



Mưu phản, khống chế triều chính, thậm chí còn cả việc hãm hại Khang đế... Không có tội nào thoát khỏi tội chết.



Hoa Trứ Vũ cảm thấy tâm trí nguội lạnh, đây chính là đấu tranh nội bộ trong triều, một khi ngươi ngã xuống, tất cả tội danh sẽ trút xuống đầu

ngươi.



“Quyết định xử lăng trì vào giữa trưa mùng sáu tháng giêng.” Hoa Trứ Vũ khó

nhọc nói xong câu cuối cùng liền cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút

cạn, đôi tay mềm nhũn cầm không vững thánh chỉ.



Nàng đặt thánh chỉ xuống, chậm rãi bước về phía Cơ Phượng Ly.



Gió lạnh thấu xương, tuyết bay đầy trời, hắn lặng im đứng trong gió, đứng trong tuyết.



Hắn đang nhìn nàng.



Ánh mắt mang theo sự đau đớn cắt da cắt thịt, cách một bầu trời đầu tuyết

rơi không chớp lấy một lần. Không biết là hắn gầy đi, hay do trang phục

tù nhân rộng thùng thình mà bay phất phơ trong gió. Mái tóc đen dài rối

tung, môi mỏng khẽ nhếch, tuy gương mặt tái nhợt đi nhiều nhưng vẫn mang theo vẻ tuấn mỹ, kinh động lòng người như trước.



Hắn khẽ nhếch môi, nói nhấn mạnh từng chữ: “Giọng nói thật ấm áp, chỉ tiếc

lại là những lời Cơ mỗ không muốn nghe. Thật ra, Bảo nhi à, từ trước tới nay ta chỉ muốn nghe ngươi hát một khúc, tiếc là cả đời này, vĩnh viễn

không còn cơ hội nghe được nữa.” Hắn cố ý kéo dài mấy âm cuối, mang theo ý trêu chọc.



Do lúc này cả pháp trường đang vô cùng yên tĩnh, nên giọng nói của Cơ

Phượng Ly truyền đi rất xa. Ngay cả dân chúng đứng dưới pháp trường cũng nghe thấy, khoảng cách giữa đài giám trảm và đài hành quyết rất gần,

Hoa Trứ Vũ có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng hít sâu của quan viên đứng sau.



Nàng nhìn Cơ Phượng Ly, lạnh lùng quát: “To gan, chết tới nơi còn dám nói năng ngông cuồng, trêu chọc giam trảm quan!”



Cơ Phượng Ly khàn giọng nói: “Vì sắp chết nên mới đem những lời chôn giấu tận đáy lòng nói ra.”



Hoa Trứ Vũ đờ người, trong lòng không ngừng dậy sóng, chỉ có vẻ mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản vội vàng quay trở về đài giám trảm.



Giờ hành quyết vẫn chưa tới, đột nhiên cả pháp trường xôn xao hẳn lên, đúng lúc này, có tiếng đàn chợt vọng tới, tiếng đàn thuần khiết, phiêu đãng

trong không trung, những âm thanh hỗn loạn dần dần bị tiếng đàn lấn át.



Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng đàn, chỉ thấy trong đám đông đứng

dưới pháp trường không xa có một cỗ xe ngựa hoa lệ, tiếng đàn truyền từ

trong xe ngựa đó ra. Âm thanh xuyên qua khung cửa sổ, đứng ngoài có thể

mơ hồ nhìn thấy một bóng người mảnh mai đang dùng tay lướt trên dây đàn.



Tiếng đàn triền miên da diết, mềm mại, thong thả mà đầy thương cảm, còn có

cảm giác ưu thương khó nói nên lời, khúc nhạc kéo dài miên man không

dứt.



Tiếng đàn thiết ta trong bầu trời đầy tuyết bay như đóa hoa nở rộ bay theo

gió. Tiếng đàn gợi lên bao cảm xúc đau xót, bi ai trong lòng mỗi người.



Đây là khúc nhạc phân ly!



Tuy giai điệu bi thương nhưng lại vô cùng đạm mạc, bình yên, không chỉ xua

tan không khí âm trầm nơi pháp trường mà còn khiến lòng người cảm thấy

ấm áp.



Người đang đánh đàn có cầm kỹ rất cao.



“Ai đang đánh đàn vậy?” Thượng thư Hình Bộ Lã Định Chi ngồi bên cạnh Hoa Trứ Vũ cất tiếng hỏi.



Một viên quan cúi đầu nói: “Bản quan cũng không rõ, chắc là một tiểu thư

quý tộc tới đưa tiễn Cơ Phượng Ly! Người đâu, qua đó hỏi xem tiểu thư

nhà ai?”


“Bảo nhi, ta đi đây. Nếu thật sự có kiếp sau, ngươi có biết ta muốn làm gì nhất không?” Hắn cúi đầu hỏi.



“Làm gì?” Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, không biết từ khi nào, nhưng giọt lệ nơi khóe mắt nàng đã chậm rãi rơi xuống.



“Ta sẽ thỉnh cầu Diêm vương để kiếp sau đầu thai làm một nữ nhân, Bảo nhi,

ta và ngươi không cần cùng là nam nhân nữa.” Giọng nói của hắn, yếu ớt

vang vọng bên tai nàng.



Cảm giác đau đớn tích tụ trong lòng như nổ tung, cảm giác đâu đớn khiến

nàng trở tay không kịp. Không phải cảm giác nhất thời, mà là sự đau đớn

chậm rãi kéo dài thấm vào xương tủy, thấm vào lục phủ ngũ tạng, khiến

toàn thân nàng cảm thấy đau đớn!



Nước mắt khẽ rơi xuống, hắn nghi hoặc nhìn vào đôi mắt nàng.



Bi thương?



Cảm giác này là thương hại, thương tiếc, hay là......



“Bảo nhi, ngươi vẫn còn để ý tới ta sao?” Hắn đột nhiên vòng cánh tay ôm chặt lấy nàng.



Cánh tay hắn ghì chặt khiến nàng không thở nổi. Hắn gối cằm vào vai nàng, gò má hắn kề sát vào tóc nàng, hơi thở của hắn bao trùm lấy nàng.



Môi hắn tìm thấy môi nàng, hôn nàng điên cuồng mà bá đạo.



Trái tim Hoa Trứ Vũ như ngừng đập, mọi thứ xung quanh như đóng băng, không còn tồn tại.



Nàng không dám động đậy, thậm chí còn không dám thở, trái tim như sắp rời

khỏi lồng ngực. Bị hắn ôm chặt như vậy, nàng chỉ biết để mặc hắn tàn sát đôi môi nàng.



Hoa Trứ Vũ cảm thấy cả người mềm nhũn. Trái tim như thoát ra ngoài, rơi vào một khoảng không ấm áp, cứ thế mà trôi nổi, bềnh bồng phiêu đãng.



Nụ hôn bá đạo dần dịu dàng lại, càng lúc càng dịu dàng, cuối cùng mới khẽ

rời khỏi môi nàng, nhẹ nhàng như chiếc lá khô rời cành, hắn tỳ vào vai

nàng nỉ non: “Bảo nhi, ta yêu ngươi. Nhưng ta cũng muốn vĩnh viễn không

bao giờ nhớ tới ngươi!”



Hoa Trứ Vũ cảm giác được cơ thể Cơ Phượng Ly bắt đầu ngã về phía sau, nàng đưa tay ôm hắn, chỉ là hắn vẫn ngã xuống đất.



Hắn nhìn nàng, nhìn nước mắt ướt đẫm trên gương mặt nàng, hai hàng lông mi

chậm rãi khép vào, đã đi tới bước này, bọn họ không thể ở gần nhau được

nữa, tất cả mọi việc, đến lúc này có thể coi như hoàn toàn chấm dứt.



“Cơ Phượng Ly, ngươi sẽ không chết!” Nàng cúi đầu thì thầm bên tai hắn. Nhưng dường như hắn không nghe, không hiểu được----



Trước khi lên đài giám trảm nàng đã nhận được thư của Khang, lúc đó nàng đã

biết, mọi chuyện không hề giống như tưởng tượng của nàng.



Nàng không muốn giết hắn, nàng muốn cứu hắn.



Trước khi tới đây, ngoài bè đảng của Nhiếp tướng, nàng đã mua chuộc được hầu hết quan viên, thậm chí còn có cả cấm vệ quân.



Nàng định để hắn giả chết, nàng định dẫn hắn ra ngoài.



Nhưng mà.



Trạng thái của hắn lúc này giống hệt như đã chết!



Nàng ngước mắt nhìn lên trời, những bông tuyết bay tán loạn, chỉ một lát sau đã bao trùm lấy cơ thể hắn.



“Hắn chết chưa?” Có người đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, là Nhiếp tướng hay là ai khác, nàng hoàn toàn không thấy rõ.



Hoa Trứ Vũ không hề động đậy, cũng không hề nói chuyện.



Nàng chỉ kinh ngạc nhìn gương mặt hắn.



Một bông tuyết rơi xuống, nàng đưa tay lau đi những bông tuyết trên gương

mặt hắn. Nhưng tuyết rơi càng lúc càng nhiều, nàng lau càng lúc càng

nhanh, nhưng cuối cùng, gương mặt của hắn vẫn bị màn tuyết dày đặc bao

phủ. Hắn đã chết!”



Sau đó, không biết là ai đứng phía sau nàng chậm rãi nói.



Trời đất chứng giám!



Hắn đã chết!



Ba chữ này còn sắc bén hơn cả thanh đao sắc bén nhất, chỉ trong nháy mắt đã lăng trì trái tim Hoa Trứ Vũ thành nghìn mảnh.