Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 124 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Máu! Máu nhiều như vậy, máu không ngừng chảy nhuốm đỏ cả trời đất. Màu đỏ

kiều diễm kia khiến nàng không mở nổi mắt. Bóng dáng hắn hòa tan vào máu càng lúc càng mờ nhạt...... đến cuối cùng, đã biến mất không còn tung

tích.



Nàng đưa tay bắt lấy, nhưng thứ sót lại trong tay chỉ có những cơn gió tuyết lạnh lẽo, thê lương.



Hoa Trứ Vũ thở dốc tỉnh lại từ trong giấc mộng, cả căn phòng tối đen, im

ắng làm tiếng thở dốc của nàng càng thêm rõ ràng, nàng chợt giật mình

tỉnh táo lại, nàng đã giết chết Cơ Phượng Ly!



Nhát dao kia, nàng định đâm vào ngực hắn, sau đó sẽ phong bế huyệt đạo để

hắn ngất đi. Như vậy, nàng có thể phái người giao hắn lại cho đám thuộc

hạ của hắn.



Nhưng nàng không ngờ hắn lại làm như vậy, hắn lại tóm lấy tay nàng, dùng lồng ngực đỡ trọn lấy nhát dao của nàng.



“Hoặc là máu của ngươi nhiễm đỏ đao ta. Hoặc là máu của ta phủ đầy cây chiết

phiến của ngươi!” Đây là lời thề của nàng, cuối cùng nàng đã làm được.



Cuối cùng, máu của hắn đã thấm ướt cây đao của nàng.



Nhưng nàng không nghĩ mình sẽ thấy đau đớn tới mức này. Vào khoảnh khắc nghe

thấy ba chữ “Hắn đã chết”, nàng có thể nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn

trong lồng ngực.



Vào lúc đó nàng mới nhận ra, không biết từ khi nào, nàng đã yêu thương hắn.



Yêu là cảm giác chân thật nhất, không thể lừa mình dối người.



Nàng nhắm mắt lại, mọi chuyện trong quá khứ ùa về trước mắt.



Trên chiến trường, nhìn từ phía xa, hắn mặc một bộ quần áo trắng đứng trên

sườn núi giống như một đóa mây cao cao tại thượng giữa bầu không khí

chiến tranh đầy máu tươi, lúc đó, nàng đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn

thấy dáng vẻ thản nhiên của hắn.



Trên pháp trường, nàng còn chưa kịp nhìn rõ, hắn đã tránh được mũi thương

sắc bén của nàng. Khi đó, nàng hoàn toàn chấn động trước võ công thần bí của hắn.



Đêm yến tiệc Khang vương phủ, một khúc “Nhược Thủy” khơi dậy bao tâm tình

thiếu nữ hoài xuân, khi đó, nàng chỉ biết tán thưởng tài năng tuyệt diễm của hắn.



Lời đồn yêu nghiệt mê hoặc chủ, nàng oán hận hắn là người tàn nhẫn.



Trong hành cung, giữa đám đông, nàng và hắn đánh đấm chân tay vô cùng sảng khoái.



Trong suối nước nóng, quân tử đấu khẩu, nàng và hắn không phân thắng bại.


truyền tới. Nàng biết là Hoàng Phủ Vô Song đã đến, thân là hoàng đế, vậy là lại coi nơi ở thái giám như tẩm cung của mình tự nhiên ra ra vào

vào. May mà lúc gọi Tiểu Thuận Tử vào, nàng đã mặc xong quần áo, búi tóc gọn gàng, nếu không, trông sẽ rất luộm thuộm.



Bây giờ nàng không có tâm trạng đối phó với hắn, thậm chí còn không muốn để ý tới hắn. Dù sao, nàng cũng từng thất lễ trước mặt hắn không ít lần,

nàng vẫn kiên quyết nằm trên giường, nghiêng đầu thản nhiên hỏi: “Hoàng

Thượng tới làm gì?”



Hoàng Phủ Vô Song không mặc long bào, mà mặc một bộ quần áo đơn giản, búi tóc cài trâm ngọc. Hắn ngồi xuống cạnh giường, trừng mắt nhìn nàng. “Tiểu

Bảo Nhi, không có ngươi hầu hạ, trẫm thấy nhớ ngươi nên qua thăm. Vậy mà ngươi cũng không cảm động chút nào!”



Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói: “Hoàng Thượng, hôm nay không phải ngày nô tài hầu hạ, hôm nay là Cát Tường!”



Hoàng Phủ Vô Song cất tiếng nói: “Không được, trẫm muốn ngươi hầu hạ trẫm mỗi ngày, sau này tới thiên điện ở đi. Nếu không, trẫm sẽ tới đây ngủ.” Vừa nói, hắn vừa tháo giày trèo lên giường của nàng.



Hoa Trứ Vũ thấy vậy vội vàng ngồi bật dậy, xỏ giày.



Vô Song có cảm giác mất mát, cất tiếng hỏi: “Bảo nhi, nghe nói, hôm qua ở pháp trường, Cơ Phượng Ly đã hôn ngươi!”



Hoa Trứ Vũ ngẩn ra, phần ngực hơi đau, nàng vuốt phần tóc mai hơi rối, chậm rãi quay lại thản nhiên nói với Hoàng Phủ Vô Song: “Không sai, tất cả

dân chúng ở Vũ Đô đều biết, có lẽ bây giờ đã truyền khắp Nam Triều rồi,

chẳng lẽ bây giờ Hoàng Thượng mới biết sao?”



Vô Song chăm chú quan sát Hoa Trứ Vũ: Nàng mới rời giường, vẻ mặt có phần

uể oải, do vừa trùm chăn lên trán lấm tấm mồ hôi, mắt hơi sưng đỏ, chắc

chắn là đã khóc, điều này càng khiến nàng có thêm mấy phần mềm mại.

Gương mặt đẹp như tranh vẽ, nước da trắng sáng, vô cùng tuấn tú.



Khó trách, trước mặt mấy vạn người ở pháp trường, Cơ Phượng Ly còn dám cả gan hôn nàng.



“Tiểu Bảo Nhi, ngươi đẹp như vậy, bảo sao Cơ Phượng Ly chết đến nơi còn nổi

sắc tâm.” Hoàng Phủ Vô Song nắm chặt tay, oán hận nói.



Hoa Trứ Vũ nheo mắt nói: “Hoàng Thượng, người không đi phê duyệt tấu chương sao?”



Hoàng Phủ Vô Song cười hì hì: “Trẫm đã phê duyệt hết rồi, hôm nay tới chăm sóc Tiểu Bảo Nhi!”



“Nô tài có gì đâu mà cần chăm sóc, người nên đi cùng với Uyển nhi của người đi!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.



Hoàng Phủ Vô Song bĩu môi, đang định nói tiếp thì nghe tiếng Cát Tường hô lớn: “Tam công chúa cát tường!”



“Cát tường cái đầu ngươi, đây là phòng của tên Nguyên Bảo yêu nghiệt kia

sao?” Giọng nói của Hoàng Phủ Yên truyền vào trong. Lời vừa dứt, cửa

phòng liền bị đẩy ra, một bóng người thướt tha đi vào.



Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Yên đột ngột dừng bước nhìn Hoàng Phủ Vô Song đang nằm trên giường Hoa Trứ Vũ, cười lạnh: “Thì ra

hoàng huynh cũng ở đây, thật thuận tiện.”