Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 125 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Hoàng Phủ Yên vẫn mặc một chiếc váy bông màu trắng, trên đầu cài một cây trâm ngọc màu trắng, toàn thân tỏa ra vầng sáng trắng nhàn nhạt. Nàng ta vốn có dáng vẻ dịu dàng động lòng người, kết hợp với chiếc váy dài màu

trắng càng khiến người ta thương xót.



Chỉ là hai hàng lông mày dựng ngược, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt giận dữ, tái

nhợt không còn giọt máu, đôi mím chặt môi, hoàn toàn khác với vẻ e lệ,

ngây thơ trước đây.



Hoàng Phủ Vô Song nằm nghiêng trên giường, một tay chống cằm, lạnh lùng nheo mắt nói: “Yên nhi, muội tới đây làm gì?”



Hoàng Phủ Yên trừng mắt, tức giận nói: “Tới đây xem người khác câu dẫn người như thế nào, hại người như thế nào!”



Từng câu một đều nhằm về phía Hoa Trứ Vũ. Rõ ràng, lúc này nàng ta không hề để ý tới hình tượng của mình, tức giận quát ầm lên.



Hoàng Phủ Vô Song không vui nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo như dao: “Yên nhi, đi

ra ngoài. Muội nhìn xem mình đã thành cái dạng gì rồi? Cơ Phượng Ly là

gì của muội mà muội mặc tang phục cho hắn.”



“Muội thích, hoàng huynh, huynh không thể ở cùng chỗ với loại yêu nghiệt này, phải giết hắn càng sớm càng tốt, không nên để hắn hại nước hại dân!”

Hoàng Phủ Yên cười lạnh đi về phía trước, ánh mắt sáng rực như đuốc dán

lên người Hoa Trứ Vũ.



“Làm càn!” Tiếng quát lạnh lẽo của Hoàng Phủ Vô Song truyền tới.



Không khí lập tức trở nên nặng nề, Hoa Trứ Vũ nhìn lại, chỉ thấy toàn thân Hoàng Phủ Vô Song tỏa ra sự tức giận, âm u.



Hoàng Phủ Yên bị Hoàng Phủ Vô Song dọa cho đứng sững tại chỗ, sắc mặt tái nhợt như tuyết.



“Hoàng huynh ····· huynh ····· bao che cho hắn.” Hoàng Phủ Yên ôm mặt chạy ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn khoảng sân đầy tuyết. Nghe thấy

tiếng bước chân của Hoàng Phủ Vô Song, nàng chỉ thản nhiên nói: “Hoàng

Thượng, kết quả như vậy, ngài đã thấy hài lòng chưa?”



“Tiểu Bảo Nhi, ngươi đang nói gì vậy?” Hoàng Phủ Vô Song cười vô hại.



Hoa Trứ Vũ nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Vô Song, chậm rãi nói. “Ngài cố ý

để ta làm quan giám trảm Cơ Phượng Ly, ngài cố ý để ta trở thành cái bia cho mọi người công trích, vì sao vậy?”



Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, u oán nhìn nàng. “Tiểu Bảo Nhi, ngươi nghĩ gì

vậy? Thật ra trẫm không có ý gì khác, trẫm chỉ không muốn ngươi rời xa

trẫm. Trẫm muốn mọi người trở mặt với người để ngươi chỉ có thể đứng bên cạnh trẫm, làm tổng quản cho trẫm cả đời.”



Làm tổng quản cho hắn cả đời?



Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại không nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy lo lắng, sau

một hồi im lặng, nàng mở mắt ra, nàng nhìn thấy hắn lẳng lặng chống tay

nằm nghiêng trên giường bình tĩnh nhìn nàng, dàng vẻ hồn nhiên không

chút tà niệm, rung động lòng người.



Hoàng Phủ Vô Song như vậy luôn khiến người khác mềm lòng. Nhưng Hoa Trứ Vũ

cũng hiểu, người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Chỉ e thủ đoạn

của hắn còn cao thâm hơn so với tưởng tượng của nàng. Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió vẫn

lạnh thấu xương, nàng đứng dựa bên cửa sổ, sự hốt hoảng, bi thương trong lòng cuồn cuộn không dứt.



“Tiểu Bảo Nhi ·····” Hoàng Phủ Vô Song kéo dài giọng.



“Ừm?” Hoa Trứ Vũ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.



“Đồng ý với ta được không?” Giọng nói Hoàng Phủ Vô Song từ phía sau truyền tới.



“Đồng ý chuyện gì?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.


Trong khoảnh khắc, Ôn Uyển trở nên kích động nhưng không thể làm gì được nữa.



Hoa Trứ Vũ chậm rãi ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn dáng vẻ quẫn bách của nàng ta.



“Ngươi...... Ngươi...... Tên yêu nghiệt này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Ôn Uyển

lạnh lùng nhìn Hoa Trứ Vũ. “Ngươi...... Ngươi đã làm gì ta? Ngươi......” Ôn Uyển vẫn còn lý trí không gọi cung nữ vào trong, nàng ta tự biết

không thể cho người khác nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của nàng lúc này.



Hoa Trứ Vũ đứng dậy đi tới trước mặt Ôn Uyển, nhấn mạnh từng chữ: “Ta cũng

sẽ không bỏ qua cho cô! Cái này xem như là cảnh cáo ta tặng cho cô, sau

này, cô không cần phải đóng kịch nữa!” Nói xong, nàng dùng tay giải

huyệt đạo của nàng ta, xoay người rời đi.



Ôn Uyển ngã xuống đất, sức lực như bị rút cạn, cảm thấy vô cùng khó chịu.



“Hoàng Thượng giá lâm!” Giọng hô cao vút của Cát Tường truyền tới, những thái

giám, cung nữ đứng ngoài vội vàng quỳ xuống tiếp giá.



Cửa phòng vừa mở, Hoàng Phủ Vô Song đã lập tức đi vào, Hoa Trứ Vũ chỉ đành cúi người thi lễ, lui qua một bên.



Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Uyển nhi, nàng làm sao vậy?”



Ôn Uyển phủi ống tay áo, chậm rãi đứng dậy. Hoàng Phủ Vô Song vội vàng đi tới đỡ nàng ta lên.



“Hoàng Thượng, vừa rồi, Bảo công công đã bắt nạt Uyển nhi.” Ôn Uyển hai mắt đẫm lệ, oan ức nói.



“Tiểu Bảo Nhi bắt nạt nàng như thế nào, nàng nói một câu, trẫm sẽ trút giận

thay nàng!” Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, cất giọng dịu dàng nói với Ôn

Uyển.



“Hắn......” Ôn Uyển nghẹn lời, trên người nàng không có vết thương, cũng không có

cảm giác đau, nếu nói ra chỉ e Hoàng Phủ Vô Song sẽ không tin, đành phải chậm rãi nói. “Uyển nhi nói đùa thôi, Hoàng Thượng đừng tin là thật,

Bảo công công sao có thể bắt nạt Uyển nhi được. Chẳng qua Uyển nhi thấy

hơi váng đầu, lại nhận được gốc mai đỏ Hoàng Thượng ban tặng nên xúc

động tìm lọ để cắm, ai ngờ hai chân lại mềm nhũn ngã xuống đất. Nhưng dù gì, Bảo công công hiện giờ là tổng quản nhất phẩm, hắn muốn bắt nạt

Uyển nhi, Uyển nhi cũng không có cách nào.”



Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, nhướn mày cười nói: “Ngay cả Uyển nhi cũng hâm hộ một tiểu thái giám như Tiểu Bảo Nhi sao? Vậy Uyển nhi dưỡng bệnh cho

tốt, chờ nàng hết bệnh rồi, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng Quý Phi được

không? Đến lúc đó, nàng cũng là nhất phẩm.”



“Hoàng Thượng nói thật sao?” Ôn Uyển dịu dàng nói. “Vậy Uyển nhi sẽ nhanh

chóng khỏi bệnh, chẳng qua thiếp nghĩ đã từng một thời quen biết với Cơ

Phượng Ly nên mới xuất cung đưa tiễn hắn, ai ngờ lại bị trúng phong

hàn.”



Hoàng Phủ Vô Song ôm Ôn Uyển vào phòng trong, đặt nàng ta lên giường, thấp

giọng nói: “Uyển nhi dưỡng bệnh cho tốt.” Sau đó bước ra ngoài nhìn Hoa

Trứ Vũ. “Thái y đã tới chưa?”



Hoa Trứ Vũ đang định trả lời, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng thái giám bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, Diệp Thái y tới!”



“Để ông ta vào đi!” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng nói.



Cửa phòng mở ra, một tiểu thái giám dẫn một lão ngự y vào trong.



Ông ta đã rất già, lưng hơi còng, nếp nhăn phủ đầy mặt, ánh mắt hơi nheo lại, cũng không còn tinh anh.



Hoa Trứ Vũ giật mình, không ngờ trong hoàng cung vẫn còn một Thái y cao

tuổi như vậy, chắc chắn y thuật của Thái y này rất cao, nếu không đã sớm được xuất cung.