Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 11 : Túy hoa gian

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Bốn năm ngày tiếp đó trôi qua rất nhanh, nhưng không tệ như Hoa Trứ Vũ

nghĩ, không biết có phải do Đạt Kì cấm cửa thuộc hạ của mình hay không,

mà qua nhiều ngày như vậy cũng không có ai tới tìm nàng.



Tuy vậy, cuộc sống hàng ngày của nàng cũng không tốt hơn chút nào, ở trong

hồng trại hạng ba này, mỗi khi Trục Hương tiếp khách, Hoa Trứ Vũ đều

nghe thấy hết, xấu hổ vô cùng.



Đến hôm nay, Hoa Trứ Vũ thật sự không nhịn nổi nữa, liền đi ra ngoài hồng

trại dạo chơi. Đi ra ngoài mới biết, bên ngoài hồng trại không hề có

binh sĩ trông coi, Hoa Trứ Vũ còn nghĩ Tiêu Dận sợ nàng đào thoát, sẽ

phái người tới đây canh giữ. Nhưng xem ra, Tiêu Dận vốn không hề để tâm

tới nàng, có lẽ hắn đã sớm vứt cô công chúa hòa thân này lên chín tầng

mây mà quên lãng. Bị hắn quên đi, cũng là chuyện tốt, mà cũng có chỗ

không tốt. Điều này cho thấy chiến tranh giữa Tiêu Dận và Nam Triều là

việc không thể tránh khỏi.



Hoa Trứ Vũ đi quanh doanh trại một vòng, phát hiện chỗ hạ trại nằm ở dưới

ngọn đồi cao. Nhìn quy mô doanh trại có thể thấy, đội ngũ lần này của

Tiêu Dận ước chừng khoảng hai vạn người. Nói như vậy, lúc Tiêu Dận tới

đón Hiền vương, cũng đã có ý phòng bị.



Xem ra, Tiêu Dận cũng không phải hạng người hữu dũng vô mưu.



Trời đã gần tối, những đám mây trôi mờ mịt trên bầu trời xanh lam, lúc ẩn lúc hiện, chậm rãi quây quanh thảo nguyên.



Chỉ lát sau Hoa Trứ Vũ đã đi tới phía sau doanh trại, phát hiện chỗ này có

một hồ nước ngọt, xung quanh có những đồng cỏ khô. Nhìn lướt qua hồ

nước, có thể thấy cánh đồng cỏ xơ xác tiêu điều, mỗi chỗ tuyết đọng lại, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng xanh như phỉ thúy, đến lúc lại gần thì

hoàn toàn tan biến.



Vùng trời hoang vu nối tiếp nhau, nhốt cả bầu trời hoa lệ trong đó.



Chỉ là, trong hoàn cảnh như vậy, trốn đi cũng rất bất lợi. Đưa mắt nhìn ra
màu lông sáng bóng, bốn vó thon dài, bụng nhỏ mông dày, tốc độ chạy có

thể sánh với cung tên bay ra khỏi dây, là loại ngựa tốt khó gặp, Hoa Trứ Vũ rất tin tưởng vào mắt nhìn ngựa của mình.



Nàng một lòng muốn trốn đi, lại quên mất một chuyện, những con ngựa bình

thường đều có tính nhận chủ. Cho nên, lúc Hoa Trứ Vũ kéo con ngựa đen ra khỏi chuồng, đang muốn xoay người nhảy lên ngựa, lại đột ngột bị nó đá

hậu.



May mà Hoa Trứ Vũ phản ứng cực nhanh, lăn một vòng tại chỗ, tránh được cú đá của nó.



Nàng nhíu mắt cười lạnh, tốt, người sa sút, đến cả con ngựa này cũng muốn sỉ nhục nàng. Nàng đang định nhảy lên lần nữa, thuần phục con ngựa này,

lại chợt nghe thấy những tiếng nói chuyện truyền tới.



Hoa Trứ Vũ sững sờ, nếu bị phát hiện trong trại ngựa, bọn họ cũng không cần biết nàng có thị tẩm hay không, mà sẽ trực tiếp bắt trói về.



Nàng xoay tròn đôi mắt trong veo, phát hiện ra thấy bên cạnh chuồng ngựa có

hai chiếc xe ngựa, trên xe ngựa còn có thùng gỗ, hình như có hương rượu

tràn ra từ đó.



Hoa Trứ Vũ mở một thùng gỗ ra, phát hiện bên trong trống không. Thật đúng

là trời cũng giúp nàng, nàng lập tức xoay người chui vào trong, đậy kín

nắp thùng. Chỉ cần đợi hai người kia đi rồi, sẽ thoát ra ngoài.



Nhưng chuyện không như mong muốn, hai người kia lại đi về phía xe ngựa. Trong đó có một giọng nói thô lỗ vang lên: “Rượu này không hổ là Túy Hoa Gian, hương vị quá tuyệt.”



“Hừ, không được nói lung tung, nếu để điện hạ biết chúng ta uống trộm rượu,

ngươi với ta đều bị mất đầu!” Một người khác cảnh giác nói.



Hoa Trứ Vũ trốn trong thùng rượu, chợt thấy cả thùng chấn động, còn mình

chuyển động theo chiếc thùng. Vận khí thật quá kém, hai người kia lại

nâng đúng chiếc thùng gỗ nàng trốn lên.



Nhưng mà, bọn họ muốn nâng thùng này đi đâu?!