Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 12 : Quả nhiên là rượu ngon

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Vốn thùng này được dùng để đựng rượu, bên trong vẫn còn hương rượu lưu lại, không chỉ đậm đà, còn thơm mát hơn những loại rượu nàng từng uống rất

nhiều. Nghĩ tới rượu, Hoa Trứ Vũ lại nhớ tới cảnh bị Tiêu Dận ép uống,

trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.



Hai người nâng thùng rượu, vừa đi vừa nói chuyện.



Từ câu chuyện của họ Hoa Trứ Vũ mới biết, rượu này đi theo đoàn xe vận

chuyển lương thảo từ kinh đô Bắc Triều tới. Trong lòng trầm xuống, ngay

cả lương thảo cũng đã chuẩn bị, xem ra, trận chiến này không thể tránh

được.



Nàng phải chạy trốn kiểu gì đây, việc cấp bách bây giờ, là làm sao có thể trốn ra khỏi thùng rượu này.



Nghe hai người bọn họ nói, là định đem rượu đến trại chứa đồ, Hoa Trứ Vũ

cuộn chặt thân mình không dám cử động, chỉ có thể đợi đến bọn họ hạ

thùng rượu này xuống, quay về bê nốt những thùng rượu còn lại, nàng mới

có cơ hội thoát thân.



Quả nhiên, chỉ một lát sau, thùng rượu khẽ chấn động, giống như được người ta đặt xuống đất.



Hoa Trứ Vũ chỉ đợi hai người kia đi rồi, thì sẽ đi ra, ai ngờ lại nghe có

tiếng bước chân truyền tới, còn có tiếng người hỏi: “Đây là rượu ngon

mới đem tới tối nay sao?”



Giọng của người này, có cảm giác quen thuộc, hình như đã từng nghe qua ở đâu.



Hai người kia cuống quít đáp: “Bẩm Tả úy tướng quân, đây đúng là rượu mới

mang tới tối nay, là rượu ngon Ngự phường mới ủ ra — Túy Hoa Gian.”



“Được rồi, hai người các ngươi, khiêng thùng rượu đi theo ta.” Người nọ lại tiếp tục nói.



Trong lòng Hoa Trứ Vũ thầm kêu không ổn, chỉ cảm thấy thùng rượu lại chấn

động, nãng lại được nâng lên cao. Lúc này hai người kia không dám nói

chuyện, giữa ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, rất đồng

đều.




Hoa Trứ Vũ thật không ngờ được, những người này lại biết rõ về Doanh Sơ Tà như thế.



“Ngân diện Tu la kia rất lợi hại sao, để Đạt Kì ta đi thu thập hắn!” Đạt Kì nói.



“Chỉ sợ cả đời này ngươi cũng không có cơ hội! Hắn đã thua trong tay Trương

Tích, còn đã chết. Nhưng, Trương Tích, ta thật sự nghi ngờ, hắn có thật

là do ngươi giết hay không?” Giọng nói kia đầy hoài nghi.



“Hừ, ngay cả Trương Tích cũng không đánh lại, còn gọi là Ngân diện Tu la nỗi gì.” Đạt Kì xùy một tiếng.



“Hắn thật sự rất lợi hại, ta chỉ là may mắn mới thắng hắn!” Trương Tích thấp giọng nói, thật ra cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể tin chính mình đã giết chết tiểu tướng mặc áo bào trắng kia.



“Tuy hắn đã mất, nhưng đội quân dưới trướng hắn — Sát Phá Lang, vẫn nằm

trong đội quân tiên phong của Hoa Mục.” Tiêu Dận trầm giọng nói, bỗng

nhiên chuyển đề tài, hỏi, “Đó là cái gì?”



“Là rượu mới chuyển tới, nghe nói là rượu do Ngự Phường mới ủ, cho nên

thuộc hạ liền sai người mang tới cho điện hạ một thùng, điện hạ muốn nếm thử hay không? Nghe nói là rất ngon.” Giọng nói thản nhiên của Trương

Tích truyền đến, tiếp theo lại nghe được tiếng bước chân đi tới phía

Hoa Trứ Vũ.



Trong lòng Hoa Trứ Vũ thở dài, thật sự không xong rồi. Tên Tiêu Dận này,

nghiên cứu bản đồ địa hình thì nghiên cứu bản đồ địa hình, còn uống rượu gì nữa?



Chỉ thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, nắp thùng đã được nâng lên.



“A, ngươi là ai?” Thị nữ vừa mở thùng ra rất thông minh, phát hiện thấy

chuyện lạ liền đưa đẩy mạnh một cái, Hoa Trứ Vũ còn chưa kịp đứng lên,

đã ngã lăn theo thùng rượu.



Tiếp đó là một loạt tiếng rút đao, một, hai, ba, bốn, năm…… Không đếm nổi số đao kiếm đã đặt lên cổ nàng.



“Quả nhiên là rượu ngon!” Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dận truyền đến, mang theo sát khí nặng nề