Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 128 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Tháng giêng năm Hồng Vũ thứ hai.



Tân đế Nam Triều đăng cơ, các nước nhỏ xung quanh đều phái sứ giả tới chúc

mừng. Đến ngày mười tám tháng giêng, sứ giả các nước Ba Tư, Khâu Từ,

Đông Yến, Tây Lương đều đã tới Vũ Đô, hôm nay sẽ lâm triều diện kiến tân đế.



Hoàng Phủ Vô Song mặc triều phục cửu long màu vàng, đầu đội mũ dát ngọc,

phong thái bất phàm. Hắn ngồi ngay ngắn trên long ỷ, Hoa Trứ Vũ đứng bên cạnh.



Chúng thần vào triều, Hoàng Phủ Vô Song cao giọng nói: “Truyền sứ thần Ba Tư, Khâu Từ, Đông Yến vào điện!”



“Truyền sứ thần Ba Tư, Khâu Từ, Đông Yến vào điện...”



Một loạt giọng nói uy nghiêm nối tiếp truyền ra ngoài, làm vang vọng cả Kim Loan Điện.



Chỉ lát sau, một đám sứ thần mặc trang phục dị quốc, dưới sự dẫn dắt của cung nhân tiến vào trong điện.



Đại diện của Đông Yến lần này chỉ có hai người, đó là Thụy Vương Đông Yến

Đấu Thiên Kim và thị vệ của hắn. Con người Đấu Thiên Kim luôn vĩnh viễn

tỏa ánh hào quang như tên gọi của hắn, dù đi tới đâu cũng đều làm cho

người ta không dám xem nhẹ sự tồn tại của hắn, cẩm bào màu đỏ, hoa văn

màu vàng, quái dị như vậy muốn làm lơ cũng khó. Huống chi, trên đai lưng hắn còn khảm đầy bảo thạch, phát sáng chói mắt.



Sứ thần Ba Tư lại đi thành một đoàn, người dẫn đầu mũi cao mắt sâu, tóc

quăn uốn khúc, làn da ngăm đen mặc trường bào bằng lụa màu bạc thêu kim

tuyến. Vốn người Ba Tư rất nổi danh trong lĩnh vực làm ra những bộ quần

áo hoa lệ, nhưng so với Đấu Thiên Kim vẫn phải gọi một tiếng sư phụ.



Sứ thần Khâu Từ là một ông già tầm sáu mươi tuổi, chính là Thừa tướng Khâu Từ.



Sứ thần Ba Tư và sứ thần Khâu Từ cùng tôn kính quỳ xuống thi lễ với Hoàng

Phủ Vô Song, sau đó đứng dậy nói: “Điện hạ tôn kính, chúng ta phụng mệnh quốc vương tới mong ước hòa bình, nguyện giao hảo cùng Nam Triều, vĩnh

viễn không động tới chiến tranh!”



“Miễn lễ, xin mời đứng lên!” Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười nói, đối với sự thành kính và đại lễ của đoàn sứ thần tới Nam Triều lần này, Hoàng Phủ Vô

Song cảm thấy rất hài lòng.



Đấu Thiên Kim cũng tiến lên cúi mình thi lễ: “Bổn vương nghe nói tân đế đăng cơ, đặc biệt tới chúc mừng.”


Hoàng tử Nguyệt Thị không đi một mình, theo sau hắn còn một nam tử trẻ tuổi và cô nương Nguyệt Thị uyển chuyển, thướt tha.



Cô nương này mặc một chiếc váy bằng lụa mỏng đủ màu sắc rực rỡ, gương mặt

cũng được che lại bằng một tấm khăn lụa thần bí. Dung mạo như ẩn như

hiện phía sau chiếc khăn, vô cùng **. Trên cổ, cổ tay và mắt cá chân đều đeo phụ kiện các loại bằng vàng, bạc và các loại bảo thạch.



Mỗi một bước đi, chuông treo trên mắt cá chân và cổ tay phát ra những âm

thanh đinh đang vui tai, những tiếng leng keng êm ái như một bản nhạc

tuyệt mỹ.



Ánh mắt mọi người trong phòng đều đồng loạt chuyển từ người hoàng tử sang cô nương kia.



Cô nương với cách ăn mặc táo bạo đầy phong tình đều khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.



Hoàng tử Nguyệt Thị đi tới trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, đặt tay trái trước

ngực, hơi cúi thấp người nói: “Hoàng tử Nguyệt Thị Nạp Lan Tuyết bái

kiến hoàng đế bệ hạ!” Giọng nói thản nhiên có phần trầm khàn mê hoặc.



“Nạp Lan hoàng tử không cần đa lễ, cứ coi đây như quê hương mình, ngồi vào vị trí đi!” Hoàng Phủ Vô Song thản nhiên nói.



Nạp Lan Tuyết mỉm cười, ánh mắt thản nhiên lướt qua gương mặt Hoa Trứ Vũ,

đi theo sự dẫn dắt của thái giám, ngồi xuống vị trí của mình.



“Sứ thần Nguyệt Thị to gan, thánh giá trước mặt mà không lấy gương mặt thật diện kiến. Đây là tội bất kính với Thiên triều, còn không mau cởi mặt

nạ ra!” Trong phòng có đại thần bất mãn, lạnh giọng quát.



Câu nói của người này dường như cũng là tiếng lòng của mọi người ở đây, ai

nấy đều nhìn chằm chằm về phía hắn, giống như muốn lột mặt nạ của hắn

ngay tại chỗ.



Nam nhân trẻ tuổi đi cạnh Nạp Lan Tuyết chợt mỉm cười, nói: “Mong hoàng đế

bệ hạ thứ tội, từ sau năm mười tám tuổi, hoàng tử đã luôn đeo mặt nạ

trên mặt, chỉ đến lúc chết mới có thể tháo ra. Đây là quy củ của hoàng

thất Nguyệt Thị. Nếu các vị muốn nhìn nam nhân Nguyệt Thị trưởng thành

trông như thế nào, vậy có thể nhìn nô tài là được.” Nói xong, người này

liền tháo khăn che mặt ra.



Lúc này mọi người mới chú ý tới tùy tùng đi bên cạnh Nạp Lan Tuyết.