Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 129 : Giả mạo Thái giám
Ngày đăng: 14:30 18/04/20
Sau khi chiếc khăn che mặt được kéo xuống, ai nấy đều giật mình sửng sốt.
Không ai có thể ngờ được trên thế gian này còn tồn tại một nam nhân như
vậy.
Đầu tiên là ánh mắt, mọi người đều cảm thấy dùng từ đẹp để hình dung vẫn
chưa đủ, nhưng ngoài từ đẹp ra cũng không biết dùng từ nào khác để hình
dung. Đó là một vẻ đẹp rất khác lạ với người Nam Triều, làn da trắng
nõn, đôi mắt đen thẫm tỏa ra ánh sáng lấp lánh như bảo thạch, đôi lông
mi cong, dài. Giữa mi tâm có điểm một vết chu sa màu đỏ chói mắt, đồng
thời càng tăng thêm vẻ phong tình của hắn.
Chỉ là một chiếc áo dài bình thường màu xám, kiểu dáng đơn giản, nhưng khi
mặc trên người hắn lại mang theo cảm giác thanh thoát. Hắn đi một đôi
giày ủng thấp, trên cổ chân trái cũng đeo một dây chuông làm từ vàng
giống cô nương kia, hắn chỉ vừa bước đi, dây chuông liền phát ra những
tiếng ngân vang.
Con ngươi đen nhánh chuyển động một vòng quanh phòng, hắn nhếch môi cười:
“Các vị muốn biết người Nguyệt Thị trưởng thành trông như thế nào thì
nhìn Nguyệt Phách là được!”
Câu nói của hắn khiến đám đông trong đại điện thổn thức, nếu người Nguyệt
Thị ai lớn lên cũng xinh đẹp như vậy thì thật đúng là một quốc gia yêu
nghiệt.
Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung hết về phía Nguyệt Phách, không còn ai chú ý tới hoàng tử Nguyệt Thị nữa.
Hoa Trứ Vũ thu hồi tầm mắt, cảm thán, thì ra trên đời còn có vẻ đẹp như vậy.
Yến hội bắt đầu, tiếng nhạc, tiếng trống, những tiết mục ca múa lần lượt được trình diễn.
Rượu ngon, đồ ăn ngon liên tục được đưa lên, bày kín mấy chiếc bàn. Cung nữ
và thái giám đứng hầu phía sau ân cần mời rượu, trên khán đài trước mặt, các ca cơ liên tục trình bày các tiết mục ca múa đặc sắc.
Đến khi ngà ngà say, Nguyệt Phách đột ngột đứng dậy trong sự kinh ngạc của
mọi người, hắn cúi người nói với Hoàng Phủ Vô Song: “Hoàng đế bệ hạ tôn
kính, lần này đến đây, ngoài việc chúc mừng hoàng đế bệ hạ, Nguyệt Thị
chúng ta còn mang theo một sứ mệnh quan trọng!”
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, không biết sứ mệnh mà người này nói là chuyện gì.
Hoàng Phủ Vô Song chỉ nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Sứ mệnh gì vậy, mời nói!”
“Mọi người đều biết võ học Thiên triều tinh thâm, khiến các quốc gia nhỏ như chúng ta vô cùng bái phục. Hoàng đế bệ hạ của chúng ta rất muốn trao
đổi võ học với Thiên triều. Đã đặc biệt dặn dò hoàng tử khi tới Thiên
triều phải tìm người có võ công cao cường, luận bàn một chút.” Nguyệt
Phách mỉm cười, chậm rãi nói.
Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, gật đầu, nheo mắt nói: “Nếu đã là tâm nguyện của
hoàng đế Nguyệt Thị, trẫm nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.” Sau đó
hắn nghiêng người nói với Hoa Trứ Vũ. “Tiểu Bảo Nhi, ngươi sai người tới Ngự Hoa Viên đắp một lôi đài, để lát nữa, khi dẫn chúng thần đi ngắm
cảnh có thể luận bàn võ nghệ luôn.”
Hoa Trứ Vũ đáp lời, hoàng tử Nguyệt Thị vẫn luôn im lặng từ đầu bữa tiệc
liền ngửa đầu uống cạn một chén rượu. Chiếc cổ cao kiêu hãnh như một con thiên nga đen, vô cùng cao ngạo. Dường như hắn cũng nhận ra Hoa Trứ Vũ
đang nhìn về phía mình, trên môi xuất hiện nụ cười ngạo nghễ.
lần nàng tới cung của Đan Hoằng đều là vụng trộm đi vào ban đêm, mà
trước đó, Đan Hoằng đều đã cho các cung nữ lui hết ra ngoài. Thành ra
khi vừa nhìn thấy, nàng cũng chưa kịp nhận ra cung nữ này.
Đan Hoằng ngất xỉu? Chẳng lẽ là bị bệnh? Nàng vội vàng cất tiếng nói:
“Hoàng Thượng, hay là để nô tài mời Thái y tới chữa trị cho Tống Chiêu
Nghi!”
Hoàng Phủ Vô Song thở dài: “Được, ngươi đi đi!”
“Hoàng Thượng!” Ôn Uyển đột nhiên đứng dậy mỉm cười. “Thiếp biết Tống Chiêu
Nghi có bệnh gì! Cô ta có thai, còn mời Thái y tới làm gì nữa. Chuyện
này, chắc Bảo công công là người biết rõ nhất!”
Hoa Trứ Vũ nghe vậy liền hiểu ra vì sao vừa nãy Ôn Uyển luôn lén nhìn về
phía nàng, thì ra cô ta đã biết ngày nào Đan Hoằng cũng sắc thuốc dưỡng
thai trong phòng. Cô ta đã mua chuộc cung nữ trong cung của Đan Hoằng,
tố giác chuyện này ra ngoài.
Nhưng Hoa Trứ Vũ lại không rõ Ôn Uyển đã biết được bao nhiêu!
Nếu nàng ta đã tra ra Đan Hoằng sử dụng thuốc dưỡng thai, đoán là Đan Hoằng mang thai, bây giờ mới vạch trần thì có tác dụng gì?
“Ôn tiểu thư sai rồi, nô tài hoàn toàn không rõ chuyện về Tống Chiêu Nghi!” Hoa Trứ Vũ trấn định tinh thần, chậm rãi nói.
“Ngươi không rõ sao?” Ôn Uyển bật cười. “Ta từng nghe Hoàng Thượng nói, trước
khi tiến cung ngươi đã có quen biết với Tống Chiêu Nghi, Tống Chiêu Nghi từng cứu mạng ngươi, nên ở trong cung, ngươi cũng rất quan tâm tới cô
ta. Nhưng tất cả đều là lời để lừa gạt Hoàng Thượng, gì mà ân cứu mạng,
rõ ràng là lấy cớ. Ngươi và cô ta còn không biết an phận, vừa vào cung
đã dính sát lại một chỗ. Ta đã sai người tới Kính Sự Phòng điều tra, khi Tống Chiêu Nghi còn là Chiêu Nghi của Khang đế, cô ta vẫn chưa thị tẩm
lần nào, vậy thai nhi trong bụng là của ai? Trong cung này, ngoài ngươi
ra thì còn nam nhân nào khác hay lui tới chỗ cô ta nữa đây. Nguyên Bảo,
ngươi dám giả mạo thái giám gây họa cho hoàng cung!”
Từng lời của Ôn Uyển sắc bén như dao, nhắm thẳng về phía Hoa Trứ Vũ.
Tất cả mọi người đều sững sờ, kinh ngạc, ngay cả Hoàng Phủ Vô Song cũng bị lời này của Ôn Uyển dọa tới mở lớn mắt.
Sóng ngầm trong lòng Hoa Trứ Vũ cuộn trào mãnh liệt, được rồi, nàng thừa
nhận, bởi vì nàng là nữ nên nàng không nghĩ tới khả năng người ngoài sẽ
gán đứa bé trong bụng Đan Hoằng là của nàng. Càng không ngờ, Ôn Uyển sẽ
dùng tới cách này để đối phó nàng!
Giả mạo thái giám, làm loạn hoàng cung, còn khiến phi tần mang thai.
Nếu tội danh này được chứng thực, sợ là ngay cả Hoàng Phủ Vô Song cũng không cứu nổi nàng.
Huống chi, Ôn Uyển còn nói ra chuyện này trong một hoàn cảnh đặc biệt.
Tất cả quần thần đều ở đây, thậm chí, sứ thần các quốc gia khác cũng ở đây.
Như vậy, chỉ cần chứng thực chuyện này, Ôn Uyển hoàn toàn có khả năng đẩy nàng vào chỗ chết.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Đan Hoằng chưa từng thị tẩm! Vậy, chuyện này, phải làm thế nào đây?