Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 147 : Ta là gì của ngươi?

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Hoa Trứ Vũ bị Cơ Phượng Ly ôm chặt vào lòng, cảm nhận nụ hôn dịu dàng mà bá đạo của hắn. Trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực như muốn thoát ra

ngoài.



Nàng bị hắn ôm rất chặt, để mặc cho hắn tùy ý chiếm đoạt đôi môi mỏng manh

của nàng, toàn thân như kiệt sức, trôi nổi trong thế giới tràn ngập

hương thơm và màu sắc.



Nàng nghĩ nếu mình không đẩy Cơ Phượng Ly ra, có lẽ hắn cứ như vậy mà hôn

nàng, hôn đến khi đất trời mờ mịt, thế sự xoay vần.....



Nhưng Hoa Trứ Vũ lại đẩy hắn ra.



Khi đang chìm đắm trong trong nụ hôn của hắn, nàng lại chợt nhớ tới đứa bé

chưa kịp ra đời kia, trong khoảnh khắc đó, như có một cây gai đột ngột

đâm vào lòng nàng khiến nàng đau đến không thở nổi. Trong khoảnh khắc

đó, nàng như bị sét đánh, sắc mặt lập tức tái nhợt, đột ngột dùng tay

đẩy hắn ra.



Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn lên, ánh mắt nàng chìm sâu trong đôi mắt hắn. Đôi mắt hắn như bóng đêm vô tận, mang theo vẻ câu hồn nhiếp phách, nhìn

nàng không chớp, khiến người ta thất thần đi lạc trong khoảng không màu

tối.



Chính là đôi mắt này đã từng cướp đoạt trái tim nàng, mang theo bao vui buồn

của nàng. Vậy mà hôm nay, đôi mắt này lại dịu dàng, hiền hòa như dòng

nước chảy, đôi mắt đang nhìn nàng chăm chú....



Hắn ngây người nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự say mê, mờ mịt như một giấc

mộng. Hoa Trứ Vũ khẽ mấp máy môi, dường có rất nhiều lời đang quanh quẩn trong đầu nàng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.



Nàng bỗng có cảm giác bi ai.



Khoảng cách giữa nàng và hắn đâu chỉ có một đứa bé.



Lúc nàng là trung lương của Nam Triều, hắn là một tên phản thần. Vậy mà hôm nay, thế sự đảo điên, hắn trở thành hậu duệ hoàng thất, tương lai sẽ là Hoàng đế, còn nàng lại trở thành nữ nhi của phản thần, dư nghiệt của

tiền triều.



Khoảng cách giữa bọn họ còn có hai triều đại.



Gió thổi từ ngoài cửa điện vào làm váy nàng tung bay phấp phới, cũng rối

rắm như tâm tình của nàng lúc này. Nàng cụp mắt xuống che giấu cảm xúc

trong lòng, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của Cơ Phượng Ly lúc này, nàng

từ từ lui về phía sau, cười nói: "Vết thương của Vương Gia đã lành, ta

còn có chuyện, cáo từ trước."



Ánh mắt mê man của Cơ Phượng Ly chợt tỉnh táo lại. Ánh mắt mang theo sự lo

lắng và đau đớn nhìn về phía Hoa Trứ Vũ. Nhìn tới mức nàng không thể

trốn tránh



Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Hoa Trứ Vũ có thể thấy rõ bóng dáng nàng

phản chiếu trong đó, vô cùng rõ ràng. Hoa Trứ Vũ biết, trong mắt nàng

lúc này, e cũng chỉ có hình bóng của một mình hắn.



Nhưng, như vậy thì sao?



Khoảng cách giữa nàng và hắn, thật sự rất xa....



"Bảo Nhi, đừng đi!" Cơ Phượng Ly không đuổi kịp nàng, hắn chỉ có thể chạy

theo nắm chặt tay nàng lại. Những cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương

của mùa xuân thấm vào mái tóc nàng.



"Ta ở lại làm gì chứ? Cơ Phượng Ly! Không phải ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn

quên ta sao?" Hoa Trứ Vũ khẽ nói, nàng oán hắn, oán hắn giả chết, mà

nàng lại hồn nhiên không biết. Nhưng nếu để nàng biết thì sao, nàng vẫn

là kẻ thù của hắn.



Nàng vùng mạnh tay ra nhưng Cơ Phượng Ly vẫn nắm chặt không buông, đây là

lần đầu tiên hắn cầm lấy tay nàng, bàn tay mảnh khảnh, mềm mại, dù trong lòng bàn tay có những vết chai sạn, nhưng đúng là bàn tay của nữ nhi.



"Làm sao ta có thể quên nàng, Bảo Nhi." Hắn kéo nàng vào lòng, ánh mắt mang

theo thâm tình như muốn thiêu đốt nàng khiến nàng kìm hãm không thể

thoát ra, khiến nàng không thở nổi.



Thời gian như ngừng lại, đem tình cảm mãnh liệt của hắn từ từ hóa thành dây tơ hồng, từ đó dây dưa. Chỉ là....


Trong chớp mắt, hắn đã vươn tay ôm lấy nàng, cánh tay dần dần thít chặt lại,

lúc này hắn mới giật mình, thì ra nàng mảnh mai yếu ớt như vậy. Chỉ là

cơ thể mỏng manh này đã từng mặc ngân giáp chém giết trên chiến trường,

từng dẫn Hổ doanh xâm nhập ra phía sau địch. Hắn càng nghĩ càng đau

lòng, từ khi biết nàng là nữ nhi, hắn đã rất vui mừng, nhưng hôm nay,

cảm giác đau lòng đã lấn át sự vui mừng đó. Cánh tay hắn càng lúc càng

chặt, ôm nàng mạnh mẽ như muốn khảm nàng vào da thịt, mãi mãi không chia lìa.



Hoa Trứ Vũ để mặc cho hắn ôm, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn

phảng phất bên tai nàng, ngực của hắn thật vững chãi, thật ấm áp. Nàng

vòng tay ôm chặt lấy hắn, tựa vào ngực hắn, khẽ nhắm hai mắt lại, những

giọt nước khẽ lăn xuống. Hắn vẫn còn sống, hắn vẫn còn sống....



Cảm nhận được sự đáp lại của nàng, hắn khẽ run lên, ôm nàng càng thêm chặt, chặt tới mức nàng không thở nổi. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp của hắn: "Bảo Nhi, trong lòng nàng có ta, đúng không?"



Hoa Trứ Vũ mấp máy môi, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nghiêng người qua hôn lên môi nàng. Hình như hắn sợ nghe được câu trả lời của nàng, cũng hình như hắn hoàn toàn không cần câu trả lời của nàng. Thay vì hỏi nàng,

không bằng nói hắn đang tự hỏi mình.



Nụ hôn nhẹ nhàng như mưa rơi xuống.



Hắn hôn lên giọt nước nơi khóe mắt nàng, hôn lên sự ưu sầu hiện giữa hai

chân mày nàng. Mạnh mẽ bá đạo mà dịu dàng lưu luyến như vậy. Lúc này,

nàng không muốn suy nghĩ gì nữa, số mệnh, tranh đấu, tất cả chỉ có người trước mắt mới là thật.



"Ở lại bên cạnh ta, được không?" Hơi thở của hắn mang theo mùi trúc thoang thoảng, nóng bỏng phả tai nàng. Hoa Trứ Vũ tựa đầu vào vai hắn, hé mắt

nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm tĩnh mịch, tiếng gió thổi qua tán lá lao xao

như một giai điệu du dương, êm ái, trong lòng tràn đầy mật ngọt, nàng

nhẹ nhàng nói: "Ừm!"



Bữa tối bày ra trong tẩm điện của Cơ Phượng Ly, ngồi trong chỉ có hai người bọn họ. Trên bàn bày ra cháo gạo tẻ, vịt hấp lá sen, cá ngũ sắc, đậu

phụ bát bảo, một bát canh nhỏ, chay mặn phối hợp, tuy không nhiều món

nhưng đều là những món nàng thích ăn nhất.



Khi còn ở trên chiến trường, Cơ Phượng Ly đã từng nghiên cứu thực đơn của

nàng, nắm rõ khẩu vị của nàng như lòng bàn tay. Mấy ngày ăn không ngon

ngủ không yên, Hoa Trứ Vũ vừa thấy mỹ vị liền cầm đũa lên chọc chọc vào

lá sen.



"Lần này ăn mặn được rồi chứ?" Nàng gắp một miếng thịt vịt lên, cười tủm tỉm hỏi.



Cơ Phượng Ly không hề động đũa, hắn lẳng lặng quan sát nàng ăn cơm, khóe

mắt khẽ cong lại mang theo ý cười. Thấy nàng thích ăn món nào, hắn liền

cầm đũa gắp thêm vào bát nàng.



Bất tri bất giác, thức ăn trên bàn đã bị nàng quét sạch hơn phân nửa, lúc

đấy nàng mới nhận ra Cơ Phượng Ly vẫn chưa ăn gì. Mắt thấy nàng đã buông đũa xuống, hắn mới cầm đũa, bưng bát cháo lên, ăn với số thức ăn còn

lại.



Cơ Phượng Ly dùng xong bữa, có thái giám rón rén bước vào dọn dẹp, một

cung nữ lặng lẽ bước vào, dâng trà cho bọn họ rồi lại lặng lẽ lui ra.

Trước khi ra ngoài, cung nữ kia còn cẩn thật đóng chặt cửa tẩm điện lại. Hoa Trứ Vũ nhìn quanh, ngoài nàng và Cơ Phượng Ly thì không còn ai

khác, nàng vội đặt chén trà xuống, đứng dậy định đi về Thiên điện nghỉ

ngơi. Mới đi được hai bước, giọng nói ấm áp như gió xuân đưa tới: "Nàng

đi đâu vậy?"



Hoa Trứ Vũ nói: "Ta đến Thiên điện nghỉ ngơi." Nàng thật sự không biết nên đi về chỗ nào.



"Cung nữ trực đêm đã ở Thiên điện rồi." Hắn nâng chén trà lên, uống một ngụm.



"Vậy ta ở đâu?" Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi. Hôm nay nàng không cần thức đêm

chăm sóc hắn nữa, cũng phải cho nàng một nơi để nghỉ ngơi chứ, mấy ngày

này nàng đã rất mệt rồi.



Nghe vậy, khóe môi Cơ Phượng Ly khẽ cong lên tạo thành một nụ cười yếu ớt,

hắn đặt chén trà xuống đi về phía nàng. Trong nháy mắt, hắn đã bế bổng

nàng bước về phía trước. Rõ ràng đang ôm nàng mà hắn vẫn đi nhanh như

thỏ, động tác rõ ràng rất bá đạo nhưng lại dịu dàng tới cực điểm. Hắn bế thẳng nàng vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. Nàng chợt

thấy vai mình lạnh toát, không biết hắn đã cởi áo khoác ngoài của nàng

ra từ lúc nào. Ánh mắt hắn sáng bừng, đáy mắt có sự cuồng nhiệt cố nén,

cũng có sự thâm thúy vô tận nàng không hiểu nổi.