Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 146 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Hoa Trứ Vũ nhìn về phía cửa, sắc mặt tái nhợt, nhịp tim đập cuồng loạn.

Nàng nói nàng muốn tìm người từng giả dạng Nạp Lan Tuyết, Nạp Lan Tuyết

liền mang nàng đi gặp người đó. Có lẽ, trước đó nàng không dám xác định, nhưng vào lúc này, khi nhìn về phía cánh cửa kia, nàng không còn gì để

nghi ngờ nữa.



Bởi vì nàng thấy Đồng Thủ đang đứng trước cửa đại điện.



Đồng Thủ là thị vệ của hắn.



Không thể nghi ngờ, người bên trong đúng là hắn.



Hắn đang ở ngay bên trong!



Hắn đang ở bên trong!



......



“Hoàng tử, chủ nhân vẫn chưa tỉnh lại, Thái y đã dặn dò, mấy ngày này không

được làm phiền chủ nhân!” Đồng Thủ bước tới, thấp giọng nói.



Nạp Lan Tuyết tỏ vẻ lo lắng, cúi đầu nói: “Ta biết rồi.” Người đưa Cơ

Phượng Ly về đêm qua chính là Nạp Lan Tuyết, cũng là người hiểu rõ tình

trạng của Cơ Phượng Ly nhất. “Đáng lẽ hắn không được dùng nội lực, nhưng bây giờ kinh mạch toàn thân bị tổn thương, ngay cả lục phủ ngũ tạng

cũng bị thương nghiêm trọng, e phải nghi ngơi dài dài. Ta mang người này vào trong xem xét một chút, biết đâu có thể mang lại hiệu quả đặc

biệt.”



Hoa Trứ Vũ nghe thấy lời nói của hai người, trong nháy mắt, cảm giác vui

sướng trong lòng nàng như tan thành mây khói, chỉ có cảm giác nhớ nhung

mãnh liệt trong lòng.



Nàng định bước vào trong, Đồng Thủ liền giơ tay ngăn lại: “Hoàng tử, sao có

thể tự ý cho người khác vào! Ngươi......” Lúc này Đồng Thủ mới để ý tới

Hoa Trứ Vũ, hắn giơ tay chỉ vào Hoa Trứ Vũ, giống, dường như không dám

tin đây là sự thực, hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, đồng tử mở lớn, mấp máy

môi nói không nên lời. “Ngươi...... ngươi là...... ngươi là Nguyên Bảo,

Nguyên đoạn tụ?”



“Không sai!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên đáp, thân người khẽ lướt qua Đồng Thủ đang đứng ngây dại.



Vừa vào điện đã ngửi thấy mùi trầm hương rất nồng, nhưng mùi trầm hương

cũng không giấu được mùi thuốc quanh quẩn, Hoa Trứ Vũ vừa ngửi thấy mùi

hương mày, đầu óc có phần trống rỗng, bước chân cũng nặng nề hơn. Sàn

điện lát đá trơn bóng soi rõ bóng dáng mờ mịt của nàng.



Nàng đứng thất thần trước cửa phòng, bỗng nhiên lại không có can đảm vén rèm lên.



Nàng vẫn còn nhớ, lần gặp mặt cuối cùng, nàng đã tự tay đâm vào ngực hắn,

còn hắn, hắn nói yêu nàng, nhưng sẽ vĩnh viễn quên nàng.



Lúc đó nàng đã nghĩ, hắn sẽ chết, hắn sẽ rời khỏi nhân thế, đương nhiên hắn sẽ quên đi tất cả. Nhưng bây giờ nghĩ lại, liệu có phải hắn muốn quên

nàng thật không.



Nay hắn chết đi sống lại, Tả tướng phản quốc đã biến thành hậu duệ hoàng

thất Thiên triều, đại hoàng tử của Viêm Đế, Hoàng Phủ Vô Tương.



Còn nàng, từ một thái giám biến thành nữ tử, giữa nàng và hắn còn có mối hận thù giữa hai triều đại.



Nàng phải đối mặt với hắn như thế nào đây?



“Nếu đã đến sao không vào đi!” Bên trong có tiếng nói truyền ra, phá tan sự yên tĩnh trong điện.



Hoa Trứ Vũ run rẩy vén mành che lên.



Trong điện rất tối, tất cả cửa sổ đều đã được che lại, tuy là vậy, Hoa Trứ Vũ chỉ vừa đưa mắt đã nhận ra hắn đang nằm trên giường. Hai mắt nhắm

nghiền, gương mặt tái nhợt, chỉ có lồng ngực đang khẽ phập phồng chứng

minh hắn vẫn còn sống.
“Tiểu Vũ, nàng có đi theo chúng ta không?” Tiêu Dận khẽ nói.



Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy môi hắn mím chặt, đôi mắt

càng thêm u ám. Nàng thản nhiên cười: “Ta rất muốn tới Bắc Triều, ta

cũng không nỡ xa Trác Nhã, chỉ là...... hiện tại, muốn đi hay không

không do ta quyết định.”



“Đúng vậy, nàng thật biết người biết mình.” Cơ Phượng Ly dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Dận, không khí xung quanh như đóng thành băng.



“Vì sao không đi? Người ở lại nơi này rất nguy hiểm! Theo chúng ta về Bắc Triều đi!” Đan Hoằng lo lắng nói.



Cơ Phượng Ly khẽ nói: “Bắc Đế, ngày mọi người khởi hành, bản vương nhất định sẽ tới đưa tiễn!”



Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ và Cơ Phượng Ly, sau khi trầm mặc một lát, hắn hơi

nheo mắt lại cầm chén trà lên, cười nhạt: “Vẫn chưa định ngày, không

biết Vương gia tính khi nào đăng cơ, bản Đế rất muốn ở lại chúc mừng!”



Cơ Phượng Ly cao giọng cười: “Không biết Bắc Đế giao quốc sự cho ai quản lý mà có thể yên tâm ngao du bên ngoài như vậy!”



Tiêu Dận nói: “Nhân dịp Hiền vương còn chưa muốn nghỉ ngơi, bản Đế cũng có thể vui vẻ thêm hai năm nữa!”



Hai người nhàn hạ nói chuyện với nhau, Hoa Trứ Vũ im lặng uống trà quan sát.



“Lạnh à?” Cơ Phượng Ly đưa tay đoạt lấy chiếc chén trong tay nàng, sau đó rót thêm cho nàng một ly trà ấm áp. Hoa Trứ Vũ nhận lấy uống một ngụm, uống xong, nàng mới phát hiện ra đây là chiếc chén Cơ Phượng Ly vừa dùng

qua.



Hoa Trứ Vũ bị sặc, ngước mắt lên nhìn thấy sự mất mát trong mắt Đan Hoằng, nàng mới nhận ra Cơ Phượng Ly cố ý, rõ ràng là cố ý.



“Làm sao vậy?” Cơ Phượng Ly giơ tay vỗ lưng cho Hoa Trứ Vũ, giúp nàng điều

hòa hơi thở mới cười nói. “Uống trà mà cũng nghẹn được.”



“Nếu đã vậy, bản Đế cũng không miễn cưỡng nữa. Nếu Tiểu Vũ nguyện ý ở lại

Nam Triều, là phúc hay họa cũng là việc của nàng. Trác Nhã, chúng ta đã

cố hết sức rồi. Đi thôi!” Hắn nói nhẹ nhàng như vậy, xem ra, hắn vẫn

chưa nhớ ra nàng, chỉ vì Đan Hoằng thỉnh cầu nên mới mang nàng đi.



“Vậy bản vương không tiễn. Công chúa Trác Nhã, công chúa cứ yên tâm đi, Tiểu Vũ là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không nhờ có nàng dùng miệng mớm

thuốc, chăm sóc ta hai ngày nay, chỉ e ta đã vào quỷ môn quan. Dù cả

thiên hạ muốn giết nàng, bản vương cũng sẽ không động tới một sợi tóc

của nàng!” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.



Hắn lại cố ý! Rõ ràng, nàng không hề dùng miệng mớm thuốc cho hắn!



Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ đầy thâm ý, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài. Hoa

Trứ Vũ đưa mắt nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng Tiêu Dận và Đan Hoằng

biến mất hẳn.



“Sao vậy, luyến tiếc bọn họ sao?” Có âm thanh truyền tới gần bên tai.



Hoa Trứ Vũ giật mình lùi lại, lúc này nàng mới nhận ra các cung nữ đã lui

đi hết, trong điện chỉ còn lại hai người họ. Mà Cơ Phượng Ly, cũng không hề giống Cơ Phượng Ly khi đối mặt với Tiêu Dận. Không hề bình tĩnh,

không hề thanh thản, cũng không có khí thế bức người......



Hắn đưa tay ôm chặt lấy vòng eo của nàng, cúi đầu chăm chú nhìn nàng, ánh

mắt đầy thâm tình kia khiến nàng choáng váng, khiến nàng bị vây nhốt

trong đó, cũng khiến nàng không thở nổi. Tay hắn chậm rãi dọc theo gương mặt nàng, ma sát gò má nàng, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp, thì thào

nói: “Ta đang nằm mơ sao?”



Hoa Trứ Vũ không biết nên nói gì, mà trên thực tế nàng cũng không có cơ hội mở miệng, bởi vì môi hắn đã không chờ được hạ xuống. Dường như để kiểm

chứng xem đây có phải sự thật không, nụ hôn của hắn kịch liệt đầy tính

chiếm đoạt, tựa như đội quân tập kích thần tốc, ngang ngược công thành

đoạt đất. Dần dần, dường như xác định nàng không phải một giấc mơ, nụ

hôn của hắn bắt đầu dịu dàng hơn, lưu luyến trên môi nàng không rời,

trằn trọc mút vào.