Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 145 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


“Vậy người đó là ai?” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi.



“Con đừng hỏi nữa, bây giờ ta không thể nói cho con! Sau này con sẽ biết.”

Huyên phu nhân nhíu mày nói. Bà lại cầm cây lược lên, tiếp tục chải đầu

cho nàng, coi nàng giống như một đứa bé vậy. Nhưng Hoa Trứ Vũ lại cảm

thấy không được tự nhiên, cũng không quen với mùi hương trên người Huyên phu nhân. Nàng đưa tay lấy lại cây lược, thản nhiên nói: “Để con tự

làm!”



Huyên phu nhân chỉ có thể thở dài. “Tiểu Vũ, không còn sớm nữa, con mau nghỉ

ngơi đi!” Bà bước ra ngoài, cũng không quên khép cửa phòng lại.



Hoa Trứ Vũ nằm trên giường, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua tầng tầng lớp lớp

màn che chiếu vào khiến gương mặt nàng càng thêm u ám. Đối với những

chuyện Huyên phu nhân vừa nói, nàng không biết mình có nên tin hay

không, trong lòng còn cảm thấy lo lắng.



Ngày mai, ngôi vị hoàng đế Nam Triều lại đổi chủ một lần nữa. Hoàng Phủ Vô

Tương trong lời đồn liệu có còn sống hay không? Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô

Song chắc đã an toàn thoát thân, nàng biết, dựa vào năng lực của bọn họ, chắc chắn bọn họ đã không còn ở Vũ Đô.



Đêm nay Hoa Trứ Vũ ngủ không yên, mới sáng sớm đã tỉnh lại. Đấu Thiên Kim

quả là một người chu đáo, trong phòng đã sớm chuẩn bị điểm tâm và quần

áo. Hoa Trứ Vũ chọn một bộ váy dài thêu hoa hải đường, chậm rãi ra

ngoài. Khang và Bình đang đứng ngoài hành lang, dường như bọn họ đã đợi

nàng rất lâu, khi thấy bóng dáng thướt tha của nàng, bọn họ hơi sững sờ

nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường.



“Bình, tình hình Vũ Đô lúc này thế nào? Đêm qua có tìm hiểu được gì không?”

Hoa Trứ Vũ cất tiếng hỏi, đêm qua, nàng đã bảo Bình đi tìm Khang, tìm

hiểu qua tình hình Vũ Đô hiện tại.



Bình nói: “Tướng quân, hiện giờ ở Vũ Đô đang lan truyền tin đồn Hầu gia chèn ép Thái thượng hoàng, mê hoặc Hoàng Phủ Vô Song, mưu đồ soán vị, đoạt

lấy giang sơn Nam Triều. Cuối cùng thất bại đã mang cả Hoành đế và Khang đế rời khỏi Vũ Đô!”



Trong lòng Hoa Trứ Vũ xuất hiện một cảm giác rất khó tả. Chưa cần biết tin

tức này từ đâu lọt ra ngoài, nhưng không hề nhắc tới chuyện Hoàng Phủ Vô Song trốn ra ngoài bằng mật thất. Xem ra đây là vấn đề có liên quan đến tôn nghiêm hoàng thất, đành phải cải biên thành Hoa Mục bắt cóc Hoàng

Phủ Vô Song. Nhưng chuyện khiến nàng bất ngờ là, ngay cả Hoàng Phủ Vô
nàng ngăn thanh đao đó, còn liều mạng đuổi theo lúc nàng chạy trốn.



“Ta đến đây là muốn biết, các hạ có phải người ta nghĩ hay không?” Hoa Trứ

Vũ thản nhiên cười. Chữ “người” vừa ra khỏi miệng, nàng đã nhanh chóng

ra tay.



Đến khi hoàng tử Nạp Lan có cảm giác không ổn, vội vàng lui về phía sau.

Hoa Trứ Vũ đã lột được mặt nạ của hắn. Trước mắt đột ngột hiện ra một

gương mặt tuấn mỹ, rất quen thuộc, nhưng không phải là hắn!



Hoa Trứ Vũ cảm thấy rất lạnh, dường như có những cơn gió xoáy không ngừng xuyên qua lỗ thủng trong lòng nàng.



“Ngươi...... Là ai?” Hoa Trứ Vũ cầm lấy mặt nạ của hắn, lạnh lùng hỏi.



Nguyệt Phách nhếch môi cười. “Ta là Nạp Lan Tuyết! Hoàng tử Nguyệt Thị! Mau trả mặt nạ lại cho ta đi.” Hắn nhíu mày nói.



“Ngươi là Nạp Lan Tuyết, nhưng sao ta lại nhớ ngươi là tùy tùng của Nạp Lan

Tuyết!” Hoa Trứ Vũ lạnh giọng hỏi. “Vậy khi ngươi làm tùy tùng thì ai

làm Nạp Lan Tuyết?”



“Ta biết ngươi tới tìm hắn, đi theo ta đi!” Nạp Lan Tuyết phủi phủi tay áo, nhận lại mặt nạ trong tay Hoa Trứ Vũ, che đi gương mặt chói mắt kia đi.



Đoàn người Nạp Lan Tuyết lên xe ngựa đi vào hoàng cung. Xe ngựa đến trước

cửa cung mới ngừng lại. Nơi này là cung “Thuấn Hoa”, trước giờ vẫn luôn

được niêm phong cấm ra vào. Làm thái giám trong cung đã lâu, nhưng nàng

chưa từng tới đây bao giờ.



Cánh cửa lớn màu đỏ thẫm mở ra, Hoa Trứ Vũ đi theo Nạp Lan Tuyết vào trong.



Đập vào mắt là dãy hành lang cửu khúc uốn lượn dẫn tới nơi sâu nhất của

cung điện. Nàng đưa mắt quan sát hai bên, núi non trùng điệp, chim chóc

bay khắp nơi. Cảnh vật rất đẹp, chỉ là nơi đây phủ một lớp bụi khá dày,

dường như đã bỏ hoang từ rất lâu, tất cả như chìm trong một lớp sương

mờ.



Đi hết dãy hành lang cửu khúc, liền thấy mấy nội thị đứng canh giữ bên ngoài, cung nữ, thái giám ra vào không ngừng.