Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 144 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Đấu Thiên Kim không ở trong Dịch quán Đông Yến, mà ở trong một phủ đệ xa

hoa ở Vũ Đô, trong phủ trồng rất nhiều loại cây thanh nhã.



Hoa Trứ Vũ đi theo Đấu Thiên Kim qua mấy dãy hành lang, tới trước một căn

nhà. Cách một lớp rèm trúc màu xanh, Hoa Trứ Vũ thoáng nhìn thấy bóng

một người phụ nữ, bà mặc chiếc áo màu xanh nhạt và một chiếc váy dài

cùng màu, bên ngoài có một chiếc áo choàng ngắn tay màu vàng nhạt. Bà

đang đánh đàn, tiếng đàn mờ mịt, thư thái chậm rãi lan khắp phủ đệ, hòa

với ánh sao ảm đạm trên cao, mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo mà

bi thương.



Một thị nữ đi tới, hơi cúi người nói: “Vương gia, phu nhân chờ ở trong đã lâu.”



Đấu Thiên Kim đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, mỉm cười nói: “Đi theo ta!”



Vén màn trúc màu xanh lên, Hoa Trứ Vũ và Đấu Thiên Kim bước vào bên trong.

Tiếng đàn đang du dương trầm bổng, vì sự xuất hiện của bọn họ mà ngừng

lại. Vị phu nhân đánh đàn chậm rãi quay người lại, mỉm cười với bọn họ.



Hoa Trứ Vũ không ngờ người này lại là Huyên phu nhân. Cũng không biết Đấu

Thiên Kim dùng cách nào có thể mời được Huyên phu nhân, người đã từng

thề cả đời này không rời khỏi núi Hương Phất ra ngoài.



Tuổi thơ của nàng, ngoài Hoa Mục ra còn có Huyên phu nhân. Huyên phu nhân là người dạy nàng cầm kĩ, vũ kỹ, xướng khúc...... có thể nói bà đã dốc hết vốn ra dạy dỗ nàng. Bà cũng nghiêm khắc không kém gì Hoa Mục, nên Hoa

Trứ Vũ cũng không dám gần gũi với bà. Năm Hoa Trứ Vũ tám tuổi, Hoa Mục

đã đưa nàng đến núi Hương Phất, bái Huyên phu nhân làm sư phụ. Huyên phu nhân có một gương mặt rất đáng sợ, phân nửa đã bị hủy hoại. Dường như

Huyên phu nhân cũng không thích nàng, tuy nàng còn nhỏ nhưng vẫn có thể

nhận ra điều này. Nhưng với một đứa bé từ nhỏ đã không có tình yêu

thương của mẫu thân như Hoa Trứ Vũ mà nói, có một sư phụ như vậy, dù bà

có lãnh đạm tới đâu nàng vẫn cảm thấy vui mừng. Lúc rảnh rỗi lại tới tìm Huyên phu nhân, mãi cho tới một đêm, đó cũng là một đêm ác mộng với Hoa Trứ Vũ.



Khi đó, nàng đang ngủ, do tập luyện võ công với Hoa Mục nên dù có ngủ say,

nhưng chỉ cần một tiếng động nhỏ vang lên đã đủ khiến nàng bừng tỉnh.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, khẽ chớp mắt nhìn trộm ra ngoài

đã thấy Huyên phu nhân lặng lẽ bước vào phòng nàng. Nàng vội vàng nhắm

hai mắt lại, nàng cũng không biết vì sao mình lại giả vờ ngủ. Cảm giác

thấy bà ngồi xuống cạnh giường, nàng không dám thở mạnh, nàng có thể cảm nhận được Huyên phu nhân đang nhìn chằm chằm vào cơ thể nàng. Cảm giác

này khiến nàng rất không thoải mái. Trong lúc nàng không nhịn được muốn

mở mắt ra, đột nhiên cổ bị ai đó thít chặt.



Hoa Trứ Vũ vội vàng mở mắt ra, trong bóng đêm mờ nhạt, nàng nhìn thấy đôi

mắt xinh đẹp của Huyên phu nhân, đôi mắt u ám như đầm sâu, dường như

muốn nhấn chìm nàng vào trong đó.
dạt khắp nơi. Nàng nghĩ nàng có thể hiểu được sự đau khổ và phẫn hận

trong lòng Huyên phu nhân. Chỉ là nàng không ngờ, đã nhiều năm trôi qua

mà cảm giác này vẫn mãnh liệt như vậy.



“Vậy sao Đấu Thiên Kim kia lại đi tìm con, hắn nói, người sẽ nói cho con

biết!” Hoa Trứ Vũ khó hiểu hỏi. Mặc quốc thì có quan hệ gì với Đông Yến.



Huyên phu nhân khẽ thở dài: “Bởi vì con là biểu muội của nó!”



“Ý người là mẫu thân của con và mẫu thân của hắn là tỷ muội sao?” Hoa Trứ

Vũ nghi hoặc hỏi, cho tới bây giờ, ngay cả mẫu thân là ai, tục danh là

gì nàng cũng không biết. Hoa Mục chưa bao giờ kể cho nàng nghe, cũng

không cho nàng hỏi.



Huyên phu nhân dịu dàng nhìn Hoa Trứ Vũ. “Tiểu Vũ, nếu con biết mẫu thân con là ai, con có...... hận bà ta không?”



Hoa Trứ Vũ cúi đầu che đi vẻ thê lương trong mắt, trên môi xuất hiện nụ cười yếu ớt.



Hận sao?



Nàng lắc đầu, có lẽ đã từng hận. Hận vì sao sinh nàng ra lại bỏ nàng mà đi,

đi cũng tốt, đi càng xa càng tốt. Nhưng chỉ là đã từng, bây giờ nàng

không hận chút nào. Nàng chỉ hy vọng có được tình thương ấm áp của mẫu

thân. Nhưng nếu kiếp này không thể có được, nàng sống một mình vẫn rất

tốt.



“Ta, chính là mẫu thân của con!” Huyên phu nhân bình tĩnh nói.



Hoa Trứ Vũ ngây người.



Một lát sau nàng phì cười. Có lẽ đây là câu chuyện cười mà không buồn cười chút nào nàng từng nghe.



“Con đừng cười nữa, đây là sự thật. Năm đó, khi còn ở thanh lâu từng gặp

chuyện khiến bản thân kích động, từng trở nên hồ đồ, quên đi rất nhiều

chuyện, quên đi mình còn có một nữ nhi. Cho nên...... trước nay ta chưa

bao giờ chăm sóc con.” Huyên phu nhân quay đầu nói với Hoa Trứ Vũ.



“Vậy phụ thân con là ai, chắc không phải Hoa Mục chứ?”



“Không phải!” Huyên phu nhân nghiêm túc nói.



“Vậy người đó là ai?” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi.