Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 143 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


“Bọn họ đến rồi, tướng quân, chúng ta đi mau!” Bình và Thái, mỗi người đỡ

một cánh tay của Hoa Trứ Vũ, thi triển khinh công nhảy lên một mái hiên

trong con ngõ nhỏ.



Tiếng võ ngựa ồn ào truyền tới. Hoa Trứ Vũ ra hiệu cho Bình và Thái thu liễm

hơi thở, đừng nên nói gì cả. Bình và Thái không biết Hoa Trứ Vũ định làm gì, sao không mau rời đi, dù vậy bọn họ vẫn làm theo ý nàng, nép sát

người xuống mái hiên, lặng lẽ quan sát tình hình bên dưới.



Ngõ hẻm u tối trong nháy mắt đã được vô số ánh đuốc chiếu sáng, một đội

Phong Vân Kỵ lật tung từng ngóc ngách, ngân giáp phản chiếu ánh sáng

chói mắt.



Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua, không thấy hoàng tử Nguyệt Thị. Nàng đang định

bảo Bình và Thái cùng nhau rời khỏi chỗ này, chợt nghe thấy tiếng ngựa

hí dài, có một cỗ xe ngựa dừng lại trước đầu ngõ, xe ngựa vừa dừng lại,

đã có người xốc màn xe nhảy ra ngoài, có lẽ do xe ngựa đi quá nhanh,

người kia vừa bước xuống đã chống tay vào thành xe thở dốc.



Hoa Trứ Vũ nương theo ánh sáng từ những ngọn đuốc, nhìn thấy người kia đúng là hoàng tử Nguyệt Thị.



Nàng nhớ tới tình cảnh trong cung khi nãy, võ công của hắn không tệ, nhưng

sao mới có hơn nửa canh giờ, trông hắn như bị nội thương. Chẳng lẽ vừa

rồi đã bị thương sao?



Áo choàng màu đen, chiếc mặt nạ thần bí, dáng vẻ cao ngạo mà lạnh lùng,

nhìn không giống người kia. Nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn, trên chiến trường,

hình tượng lịch huyết chiến thần của hắn cũng hoàn toàn khác với hình

tượng thư sinh ngày thường.



Có một vị tướng trẻ tuổi đi tới bẩm báo với hắn: “Chủ nhân, cửa ra đúng là ở đây, nhưng chúng ta tới muộn rồi. Bọn họ đã rời khỏi nơi này, nhưng

mạt tướng nghĩ bọn họ vẫn chưa đi xa!”



“Lập tức truy tìm!” Hắn khàn giọng nói.



“Vâng!” Vị tướng kia sợ run lên, vội vàng chỉ huy Phong Vân Kỵ tiếp tục tìm kiếm.



Hoa Trứ Vũ ép sát người vào mái hiên, nghe giọng nói của hoàng tử Nguyệt

Thị rất xa lạ. Nhưng có thể đây là giọng nói giả, giống như Dung Lạc

từng dùng thuốc làm thay đổi chất giọng của mình.



“Phong tỏa cửa thành, không cho ai ra vào!” Hoàng tử Nguyệt Thị lạnh lùng ra

lệnh, một tay chống đỡ trước ngực, dường như đang rất đau đớn.


Bóng hình nàng càng lúc càng mờ, mãi đến khi, hắn không đủ sức nhìn thấy nàng nữa.



Nạp Lan Tuyết đỡ lấy Cơ Phượng Ly đã hôn mê, sai người đưa hắn lên xe ngựa. Sau đó quay lại mỉm cười với Đấu Thiên Kim: “Thụy Vương, ngài có thể

mang nàng đi, nhưng tạm thời chưa thể về Đông Yến!” Sau đó lệnh cho binh sĩ Phong Vân Kỵ. “Các ngươi hộ tống Thụy Vương đến Dịch quán, bảo vệ

Thụy Vương cho tốt.”



“Vâng!” Phong Vân Kỵ lên tiếng đáp.



Đấu Thiên Kim nghe vậy, chỉ khẽ nhếch môi cười.



Hoa Trứ Vũ nhìn xe ngựa rời đi, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xúc động

muốn đuổi theo, nàng muốn nhìn xem người kia có phải hắn hay không!

Nhưng, nàng lại cảm thấy sợ hãi!



Nàng sợ người kia không phải hắn, nàng sợ một chút hy vọng cuối cùng lại tan thành mây khói.



Nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ tới mức này, thì ra yêu lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi như vậy. Tình yêu này đã thiêu đốt cả xương tủy nàng, thiêu đốt cả hồn phách nàng.



Nàng đứng lặng trong bóng đêm, chậm rãi cất tiếng nói: “Vương gia, hôn sự

ngày đó không tính, người ngài muốn thành thân là công chúa Bắc Triều,

mà ta không phải công chúa. Huống chi, chúng ta vẫn chưa hành lễ.”



Đấu Thiên Kim chỉ thản nhiên cười: “Định không giữ lời sao, nhưng muội đã thu của ta rất nhiều sính lễ!”



Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói: “Vương gia, sính lễ này cũng không phải ta thu,

ngài hãy tới tìm Bắc Đế, ta nghĩ hắn sẽ hoàn trả sính lễ cho ngài! Nhưng có chuyện ta vẫn chưa rõ, vì sao ngày đó Vương gia nhất định phải thành thân với ta. Vì sao lại tới Nam Triều tìm Doanh Sơ Tà?”



“Thành thân với muội vì ta biết muội chính là Hoa Trứ Vũ. Tìm Doanh Sơ Tà vì

ta biết Doanh Sơ Tà chính là muội! Mặc kệ muội là Doanh Sơ Tà hay Hoa

Trứ Vũ, trước giờ ta vẫn chưa được nhìn thấy gương mặt thật của muội.

Tên Tiêu Dận kia giấu diếm ta, không chịu nói cho ta biết Nguyên Bảo

chính là muội, nếu không, bản vương đã sớm tìm thấy muội! Muội

cũng...... không phải chịu khổ như vậy!” Đấu Thiên Kim chậm rãi nói,

giọng nói nghiêm túc không hề có vẻ bông đùa. Đôi mắt hoa đào kia, tràn

đầy vẻ thương tiếc.



“Sao ngài lại biết thân phận của ta?” Hoa Trứ Vũ kinh ngạc hỏi.



“Ta dẫn muội đi gặp một người! Đến khi đó, muội sẽ hiểu tất cả mọi chuyện.” Đấu Thiên Kim chậm rãi nói.