Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 142 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Trong nháy mắt ngã về phía cửa động kia, nàng có thể nhìn thấy hoàng tử Nguyêt Thị lao nhanh tới. Chiếc mặt nạ của hắn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, nhưng không thể sánh được với một phần sự lạnh lẽo trong mắt hắn lúc này.



Khoảng cách Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song rất gần với một binh sĩ Phong Vân Kỵ, binh sĩ kia thấy vậy liền vung kiếm chém về phía Hoa Trứ Vũ. Một kiếm không chút lưu tình, cực nhanh, cực độc, cực chuẩn, chém về phía đùi Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ kinh hãi, vội vàng thu chân lại, đúng lúc này mới nghe thấy một tiếng hét lớn: “Dừng tay!”



Kiếm trong tay Cơ Phượng Ly va chạm với kiếm của tên binh sĩ Phong Vân Kỵ, cùng lúc đó, Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song đã ngã vào trong động, một tiếng rầm vang lên, cánh cửa bằng đá đóng chặt lại.



Cơ Phượng Ly vung tay lên, nhưng chỉ kịp bắt được một góc áo của Hoa Trứ Vũ, nàng đã rơi vào trong động. Thứ sót lại trong tay hắn chỉ là mảnh áo của nàng, đỏ chói mắt. Trước ngực đột ngột phát đau, lục phủ ngũ tạng cũng đau, dường như có thứ gì đó đang kêu gào muốn thoát khỏi cơ thể hắn.



Hắn đẩy binh sĩ trước mặt ra, chăm chú quan sát phiến đá, đúng lúc đó, một ngụm máu trong cổ không thể kìm nén phun ra nhiễm đỏ mặt đất.



“Chủ nhân! Người sao vậy?” Binh sĩ đứng gần nhất định nâng Cơ Phượng Ly đứng lên.



Nạp Lan Tuyết thầm than: “Công lực của ngươi vẫn chưa khôi phục, vừa rồi còn giao chiến ác liệt như vậy, lục phủ ngũ tạng không bị thương mới là lạ!”



Cơ Phượng Ly cố nén cảm giác đau đớn, đưa tay lau đi vết máu trên môi, phiến đá này rất rắn chắc, còn kín kẽ không có chỗ hở. Hắn chuyển hướng quan sát tấm bình phong, cuối cùng cũng tìm ra cơ quan Hoàng Phủ Vô Song mới khởi động. Hắn không ngờ trong bình phong có giấu cơ quan. Nhưng có tác động thêm mấy lần đi nữa, tảng đá vẫn nằm yên không nhúc nhích, đúng là loại cơ quan dùng một lần.



“Người đâu, không cần biết là dùng cách nào phải phá bỏ được tảng đá này ra. Nạp Lan, ngươi dẫn người điều tra qua các cung, lật ba thước đất xem còn cửa động nào khác không. Mặt khác, ngươi.” Hắn chỉ vào một vị tướng của Phong Vân Kỵ “Mau chóng đi gặp Thái thượng hoàng, hỏi xem ông có biết về mật đạo này không.”



Một vị tướng trẻ tuổi ôm quyền đáp: “Vâng!”



Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù không ngừng lướt qua tai, mãi một lát sau mới cảm nhận được mặt đất vững chãi, bọn họ đã rơi xuống mặt đất. Phía trên là trần đá, cả không gian chìm trong một màu đen tối, may mà còn có minh châu khảm trên ngọc quan của Hoàng Phủ Vô Song tỏa ra ánh sáng soi đường.



Hoa Trứ Vũ lạnh lùng đẩy Hoàng Phủ Vô Song ra: “Xây mật đạo trong tẩm điện, ngươi tính toán thật chu đáo!” Có mật đạo này, hắn có thể trốn khỏi cung bất kỳ lúc nào.


Nếu đúng như vậy, có thể hắn vẫn chưa chết!



Có lẽ là không chết!



Nàng đứng bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài.



Một đội Phong Vân Kỵ chạy trên đường, bọn họ giữ quân kỷ rất nghiêm, không hành dân, không đốt lửa, không trộm cướp.



“Tướng quân, quả nhiên người ở trong này!” hai bóng người bay từ trên mái nhà xuống, nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng, đúng là Bình và Thái.



“Nơi này rất nguy hiểm, tướng quân mau rời khỏi đây!” Bình thấp giọng nói.



Hoa Trứ Vũ thản nhiên nhìn bọn họ, cất tiếng nói: “Được, mau đi thôi! Nhưng sao các ngươi có thể tìm ra chỗ này?”



“Thám tử cài trong cung nói người và Hoàng Phủ Vô Song ngã vào mật đạo, sau đó, Phong Vân Kỵ chia thành hai đường rời khỏi hoàng cung, chúng ta đoán bọn họ đã biết được cửa ra. Ước đoán phương hướng, ta và Thái đi theo đường tắt tới đây. Bọn họ cũng sắp đến rồi. Tướng quân mau đi theo chúng ta!”



“Thái, ta hỏi ngươi, ở tình huống nào thuốc sẽ có tác dụng trước thời hạn?” Hoa Trứ Vũ đột nhiên hỏi.



Thái trầm tư một chút, chậm rãi nói: “Vậy phải xem kia là thuốc gì.”



“Thuốc giả chết.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.



Thái nhíu mày nói: “Loại thuốc này vô cùng quý hiếm, trước giờ ta chưa từng thấy qua. Nó gây ức chế hô hấp và mạch đập của con người, nếu người sử dụng đang bị thương, khí huyết không thông, thuốc sẽ có tác dụng rất nhanh.”



Trái tim Hoa Trứ Vũ chấn động dữ dội, nhưng vào lúc này lại có tiếng vó ngựa vang lên, có một đoàn người ngựa đang tiến vào ngõ nhỏ.