Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 149 : Sủng ái vô hạn

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Thấy nàng tỉnh lại, Cơ Phượng Ly cũng không nói gì, hắn cúi xuống ôm chặt

nàng vào lòng như ôm một đứa bé vậy. Hơi thở nam nhân mãnh liệt bao lấy

nàng, xua đi những muộn phiền trong lòng nàng.



Trong căn phòng tối, nàng chỉ có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng, còn có phần lạnh lẽo từ cơ thể hắn.



"Sao chàng lại tới đây?" Nàng khẽ hỏi.



Hắn ngẩng đầu lên: "Đến xem nàng một chút. Vừa rồi...... mơ thấy ác

mộng sao?" Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, thật ra cơn ác mộng kia chưa đủ khiến nàng sợ hãi. Chỉ là ở trong vòng tay này, người nhiều năm chưa được

hưởng thụ sự ấm áp như nàng không nhịn được co người lại rúc vào lòng

hắn.



Giọng nói của Ôn Uyển trong mơ vẫn không ngừng vang lên bên tai, nàng không biết nàng còn có thể cầm cự được bao lâu.



Cơ Phượng Ly cất giọng an ủi Hoa Trứ Vũ, giọng nói của hắn vô cùng dịu

dàng, hai hàng chân mày sắc bén đã thu liễm bớt chỉ còn lại vẻ hiền hòa, thương tiếc.



Một tay hắn nắm lấy tay nàng, một tay khác vỗ về lưng nàng. Một lúc sau,

hắn mới nhẹ nhàng nói: "Bảo Nhi, ta dẫn nàng tới chỗ này." Hoa Trứ Vũ

nghi hoặc đứng dậy hỏi: "Đi đâu?" Không biết đã nửa đêm thế này, hắn còn muốn mang nàng đi đâu.



Cơ Phượng Ly không trả lời, hắn khoác chiếc áo choàng lông cáo lên người nàng. "Trời lạnh lắm, mau mặc cái này vào."



Hai người cùng bước ra ngoài, đêm trăng lạnh lẽo như nước.



Cơ Phượng Ly cầm tay nàng đi xuyên qua vườn ngự uyển. Chốn hoàng cung đă

từng mang lại cho Hoa Trứ Vũ cảm giác lạnh giá, vậy mà khi có hắn bên

cạnh, nàng lại cảm thấy ấm áp. Hai người đi thẳng một đường về phía Đông Bắc hoàng cung.



"Bảo Nhi, nàng muốn sống một cuộc sống như thế nào?" Cơ Phượng Ly nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười hỏi.



Hoa Trứ Vũ không ngờ Cơ Phượng Ly lại đột nhiên hỏi tới chuyện này. Nàng

cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói thẳng: "Ta muốn sống một cuộc

sống bình thường. Không có chiến tranh, không có chém giết, không cần

vinh hoa phú quý, cũng không cần quyền lực cao sang, chỉ cần được sống

bình yên là tốt rồi."



Cơ Phượng Ly chăm chú lắng nghe Hoa Trứ Vũ nói, trong mắt tràn ngập ý cười.


"Bảo cô nương, Vương Gia có lệnh, chúng ta phải về cung trước khi mặt trời lặn! Bảo cô nương nên về thôi." Đường Ngọc thản nhiên nói. Đường Ngọc đã từng ám sát Hoa Trứ Vũ, tuy không thành, nhưng từ khi đó giữa hắn và Hoa Trứ Vũ luôn có sự đề phòng lẫn nhau.



"Ta nhất định phải đi, trừ khi ngươi giết ta!" Hoa Trứ Vũ lạnh lùng đe dọa hắn. "Dù sao, cũng chưa phải chưa từng giết ta lần nào!"



Đường Ngọc cố chấp nói: "Nếu cô nương muốn đi thì hãy giết chết ta cho xong!"



Hoa Trứ Vũ tức giận, chạy qua một loạt cửa hàng, ném phấn bột trang điểm, bánh ngọt, tơ lụa về phía cấm vệ quân. Đến cuối cùng, ngay cả Đường Ngọc cũng ôm đồ đầy tay. "Những thứ này đều là ta mua cho Vương Gia, các ngươi không được phép vứt bỏ." Hoa Trứ Vũ vừa nói, vừa nhanh chóng chạy về phía trước.



Trên phố chợ có rất nhiều quán vỉa hè, ngoài đồ ăn vặt còn có sách vở, cung tên, mứt quả. Lúc chạy qua cửa hàng bán cung tên, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Tiêu Dận. Hắn đang cầm một cây cung trong tay, còn vừa mới lắp mũi tên.



Hoa Trứ Vũ không nghĩ mình có thể tình cờ gặp được hắn ở đây, nàng còn nghĩ hắn đã mang Đan Hoằng về Bắc Triều. Càng bất ngờ là người có thân phận như hắn cũng dạo chơi nơi phố chợ. Hoa Trứ Vũ chạy nhanh về phía Tiêu Dận, Lộng Ngọc thấy vậy vội cao giọng hô: "Cô nương, chạy chậm thôi!"



Hoa Trứ Vũ làm như không nghe thấy, ngược lại còn chạy nhanh hơn, sau lưng vang lên tiếng đồ đạc rơi xuống đất, đám người Đường Ngọc đã ném hết đồ trong tay xuống, nhanh chóng đuổi theo.



"Tiêu Dận, giúp ta cản bọn họ lại." Hoa Trứ Vũ khẽ nói khi chạy lướt qua

người Tiêu Dận. Nàng biết, một mình nàng không thể trốn được đám người Đường Ngọc, chỉ có nhờ Tiêu Dận giúp đỡ mới ngăn được bọn họ. Dù Tiêu Dận chưa nhớ ra nàng, nhưng nể mặt Đan Hoằng, hắn vẫn phải giúp nàng.



Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ chạy nhanh như một cơn gió, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ dịu dàng, lưu luyến nhìn theo bóng dáng nàng.



Rồi hắn đột nhiên quay lại cười với đám người Đường Ngọc. Tứ vệ luôn theo sát hắn như hình với bóng, Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt đã sớm xông ra trước cản đám người Đường Ngọc lại.



"Thì ra là Đường công tử, đã lâu không gặp. Trẫm đang thử cung, không biết mấy vị có thể giúp trẫm thử không?" Tiêu Dận cất tiếng cười, vừa dứt lời, mũi tên đã mạnh mẽ bay về phía Đường Ngọc, Lộng Ngọc và mấy tên thị vệ.



Người trên phố thấy có đánh nhau liền vội vàng rời khỏi chỗ này, tránh để rước vạ vào thân.



Đường Ngọc bị mũi tên của Tiêu Dận ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn Hoa Trứ Vũ tung mình lên nóc nhà, thi triển khinh công rời đi. Hắn vội vàng xông

tới chỗ Tiêu Dận, Lưu Phong lại xuất hiện trước mặt hắn, khẽ cười nói:

"Đường công tử, chuyện gì mà vội vàng vậy?"



Đường Ngọc biết Tiêu Dận đã quyết tâm ngăn bọn họ lại, hắn ra hiệu bảo Lộng Ngọc quay về cung báo

tin, còn bản thân quay lại nói với Tiêu Dận: "Được, nếu Bắc Đế muốn thử

cung tên, vừa hay tại hạ cũng đang muốn thử đao, không bằng trao đổi luôn đi!" Vừa dứt lời, hắn đã vung đao chém về phía Tiêu Dận.



Tiêu Dận ước chừng Hoa Trứ Vũ đã đi xa, sau khi giao đấu với Đường Ngọc được hai chiêu, hắn liền nhảy ra ngoài huýt vang một tiếng, trên trời truyền lại tiếng ưng hí dài, Hải Đông Thanh đáp từ trên không xuống nhanh như một mũi tên, cánh chim bay vòng theo đường cánh cung, chuẩn xác đậu vào vai hắn.



Tiêu Dận đưa tay xoa đầu Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh liền vỗ cánh bay đi. Tiêu Dận lập tức thi triển khinh công đuổi theo ngay sau đó.