Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 150 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Căn nhà vô cùng im ắng, trên bàn đang bày ra một ván cờ chơi dở, chắc là do Thái và Bình chơi trong lúc nhàm chán. Ngoài ra còn có một chén trà nhỏ của Khang, nước trà trong chén còn sót lại hơn nửa.



Hoa Trứ Vũ nhìn quanh, phát hiện ra trong nhà không có dấu vết đánh nhau,

nhưng cũng đồng thời phát hiện ra kể từ khi mình vào cung, Bình và Thái

vẫn chưa trở về. Khang có việc không đi cùng với bọn họ, theo lý đã phải về tới đây. Dựa vào võ công của Khang, có thể bắt hắn một cách đơn giản như vậy, có khi nào Khang bị trúng độc hay bị ám toán không.



Hoa Trứ Vũ ngồi phịch xuống ghế, cả không gian rộng lớn chỉ có tiếng chuông gió thê lương. Cảnh tượng bọn họ đánh mã điếu ở đây từng náo nhiệt như

thế nào. Vậy mà hôm nay, nơi này lại yên tĩnh tới đáng sợ.



Nàng không ngừng nghĩ tới những nơi họ có thể ở lại, nhưng cuối cùng, nàng

chắc chắn bọn họ không thể bỏ nàng lại một mình, nhất định đã xảy ra

chuyện gì đó. Dù thế nào, nàng cũng phải tìm được họ.



Trong sân có tiếng chim ưng kêu vang, Hoa Trứ Vũ bước ra khỏi phòng, chỉ thấy Tiêu Dận đang đứng đó, ánh nắng bao trùm tôn lên dáng vóc cao lớn của

hắn. Hải Đông Thanh đứng trên vai hắn, vừa nhìn thấy Hoa Trứ Vũ liền

hưng phấn kêu thêm một tiếng rõ to.



"Sao ngài lại tới đây?" Hoa Trứ Vũ kinh ngạc hỏi. Nàng nhờ hắn cản đám người Đường Ngọc lại, nhưng nàng không nghĩ Tiêu Dận lại đi theo nàng tới nơi này. "Tới mang cô đi!" Tiêu Dận bình tĩnh nói.



"Chuyện hôm nay đa tạ ngài! Nhưng ta không thể đi theo ngài được!" Hoa Trứ Vũ

kiên quyết nói. "Tại sao? Cô yêu Cơ Phượng Ly rồi à?" Tiêu Dận trầm

giọng hỏi.



Đột nhiên Hoa Trứ Vũ cảm thấy căng thẳng.



Lẽ nào, Tiêu Dận đã khôi phục trí nhớ?



"Ngài, nhớ ra ta sao?" Hoa Trứ Vũ thận trọng hỏi.



Tiêu Dận thản nhiên cười nói. "Không phải, Trác Nhã lo cho cô nên nhờ ta tới hỏi cô, nếu cô không yêu hắn, ta sẽ dẫn cô về."



Thì ra vẫn chưa nhớ lại, trong lòng Hoa Trứ Vũ cảm thấy khổ sở. Quên cũng tốt, ít nhất đối với hắn và nàng, quên đi thật tốt.



Nàng khẽ nói: "Làm phiền Bắc Đế nói với Trác Nhã, ta yêu Cơ Phượng Ly, ta không muốn rời khỏi hắn!"



Tiêu Dận khẽ lảo đảo lui về sau, tuy vẻ mặt rất bình thản, nhưng mấy vết

chân in sâu dưới nền đất cho thấy tâm trạng của hắn đang rất phức tạp.

Hắn chau mày lại, một tay ôm lấy ngực, dường như đang rất đau đớn.



"Ngài làm sao vậy?" Hoa Trứ Vũ kinh hãi chạy tới đỡ hắn, lo lắng hỏi.



"Trúng độc!" Tiêu Dận thở dốc nặng nề, toàn thân đau như lửa đốt, trong lúc

giao chiến với Đường Ngọc khi nãy không cẩn thận bị hạ độc. Ban đầu hắn

cũng nhận ra, nhưng vì muốn tìm được Hoa Trứ Vũ nên mới mặc kệ. Chỉ

không ngờ độc này lại lợi hại như vậy.



Hoa Trứ Vũ dìu hắn vào trong nhà, đỡ hắn nằm xuống giường. Nhìn hai hàng

chân mày cau chặt, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực phập phồng kịch liệt,

lòng nàng như rơi xuống vực sâu không đáy, nàng biết đây là độc của

Đường Ngọc. Tiêu Dận là hoàng đế Bắc Triều, Đường Ngọc không có gan đẩy

hắn vào chỗ chết. nhưng khi nhìn thấy Tiêu Dận khổ sở như vậy nàng lại

thấy đau lòng.



"Ngài nằm yên đấy, ta đi tìm thuốc!" Không biết Thái có để lại Giải độc hoàn ở đây không.
sướng, trong mắt hiện lên ánh sáng bức người. Hắn ôm chặt lấy nàng, cúi

người hôn lên môi nàng.



Môi kề môi, hơi thở hai người quấn chặt lấy nhau. Đầu lưỡi bá đạo của hắn

trêu chọc nàng tới kiệt sức, không thể suy nghĩ. Toàn thân đắm chìm

trong nụ hôn dịu dàng của hắn, dây dưa triền miên.



Xe ngựa muốn tới Đào Hoa Lâm thì phải đi qua cửa cung, trước cửa cung đã

có rất đông văn võ bá quan tụ tập. Đồng Thủ đứng ngoài khẽ bẩm báo:

"Vương Gia, các quan nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, nói thế nào

cũng không chịu đi!"



Cơ Phượng Ly trầm giọng nói: "Bảo bọn họ tới Cần Chính Điện chờ bản vương, lát nữa bản vương sẽ tới." Một lát sau, Đồng Thủ lại tới bẩm báo:

"Vương Gia, bọn họ không chịu đi, bọn họ nói nhất định phải gặp được

người."



Cơ Phượng Ly quay đầu lại nói với Hoa Trứ Vũ: "Nàng về trước đi, ta xuống xem thế nào."



"Chàng đi đi, làm việc cho tốt." Hoa Trứ Vũ cười nói.



Cơ Phượng Ly mỉm cười bước xuống xe ngựa. Hoa Trứ Vũ vén rèm cửa sổ xe

lên, chỉ thấy bá quan đang đứng chật kín con đường trước mặt, còn đang

thì thầm to nhỏ. Cơ Phượng Ly vừa xuất hiện, tất cả liền an tĩnh trở

lại. "Thế nào, không phải các ngươi có chuyện bẩm báo sao? Có chuyện gì

mà phải ngăn ta lại? Còn không xuất hiện không được. " Cơ Phượng Ly nheo mắt cười lạnh.



Bá quan nghe vậy sợ hãi quỳ rạp xuống. Một viên quan cẩn trọng nói: "Vương Gia, thần nghe nói Vương Gia đang sủng ái một cô nương, có lẽ Vương Gia không biết, cô nương này chính là nữ nhi của Hoa Mục, bọn thần tập

trung ở đây là hi vọng Vương Gia đừng để cô nương này mê hoặc."



Hoa Trứ Vũ định bảo lái xe rời đi, khi nghe thấy những lời này liền ngây

người, trong lòng có cảm giác lạnh lẽo, nàng không dám nói ra thân phận

Hoa Trứ Vũ này, vì nàng biết thân phận này sẽ mang tới hậu quả gì, sẽ

khiến hắn khó xử thế nào. Nếu hắn che chở cho nàng nhất định sẽ bị mang

tiếng hôn quân. Nhưng đến hôm nay, tình cảnh sớm nở tối tàn này cũng

phải kết thúc.



Cơ Phượng Ly cười lạnh. "Từ đâu mà các ngươi biết nàng là nữ nhi của Hoa Mục?"



Hoa Trứ Vũ ngạc nhiên, vẻ mặt Cơ Phượng Ly bình tĩnh như vậy, xem ra hắn đã biết thân phận của nàng từ lâu. Nhưng mấy ngày nay, hắn lại không nói

một lời nào.



Ôn Thái Phó bước lên trước, trầm giọng nói: "Vương Gia, bọn thần nhận được mật báo, cô nương này chính là Doanh Sơ Tà, thuộc hạ của Hoa Mục, đồng

thời cũng là nữ nhi của ông ta. Không những vậy, cô nương kia chính là

Nguyên Bảo, là tâm phúc của Hoàng Phủ Vô Song, chính cô ta đã tự tay đâm Vương gia trên pháp trường, sao Vương Gia có thể giữ lại người này?

Nhất định phải xử trảm cô ta, Vương Gia"



Hoa Trứ Vũ ngồi trong xe ngựa, nghe thấy những lời này liền trầm mặc. Xem

ra, những lão thần này kiên quyết muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nàng rất

muốn xem Cơ Phượng Ly sẽ làm như thế nào? Hắn có thể vì quyền thế mà hy

sinh nàng hay không?



Cơ Phượng Ly dùng đôi mắt lạnh giá lướt nhìn qua tất cả bọn họ, nhếch môi nói. "Nếu bản vương không đồng ý thì sao?"