Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 151 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


"Vương Gia, đừng vì cô nương này mà làm loạn luật pháp Nam Triều! Cứ như vậy, thiên hạ tất loạn!"



"Xin Vương Gia suy nghĩ lại, không thể làm hỏng luật pháp Nam Triều! Nếu không, sao có thể cai trị thiên hạ?"



Hoa Trứ Vũ nghe được những lời này cảm thấy vô cùng nặng nề.



Cơ Phượng Ly lạnh lùng nhìn lướt qua mặt các vị đại thần, thong thả nói:

"Các ngươi sốt ruột muốn trừ bỏ Long tự của bản vương đi như vậy sao?"



Tất cả văn võ bá quan liền im bặt, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.



Long tự?



Hoa Trứ Vũ cũng kinh ngạc, đương nhiên nàng biết mình không có Long tự gì

cả. Cơ Phượng Ly vì muốn bảo vệ nàng đã nói dối tất cả các quan trong

triều. Luật pháp Nam Triều quy định, phàm là phi tần phi mang Long tự,

tất cả hình phạt tạm thời miễn trừ. Có thể nói đây là cách tạm thời tốt

nhất! Nhưng nhắc tới đứa bé, nếu Cơ Phượng Ly biết nàng từng mang thai

đứa bé của hắn……



"Vương Gia, cô gái này vào cung chưa lâu, sao đã có Long tự nhanh như vậy? Có

phải nhẫm lần gì không, hay cho gọi ngự y ở Thái Y Viện tới xem mạch lại lần nữa." Một đại thần họ Trương cao giọng nói.



"Ồ, Trương đại nhân nói không sai!" Cơ Phượng Ly khẽ nhướng mày, trong lúc

mọi người đang nín thở lắng nghe lời tiếp theo của hắn, hắn chợt đi

nhanh về phía trước. Đôi mắt toát ra lửa giận, gằn giọng quát. "Bắt

mạch? Các ngươi coi lời của bản vương không có trọng lượng như vậy sao?

Nếu đã không coi lời của ta ra gì, vậy ta không còn gì để nói nữa, nàng

đang ở trên xe ngựa, không phải các ngươi muốn giết nàng sao? Xin mời!"



Đây cũng không phải lần đầu hắn gay gắt với các quan, nhưng lại là lần đầu tiên thể hiện thái độ căng thẳng, lạnh lẽo như vậy.



Tất cả câm nín. Không khí càng thêm căng thẳng. Đám người đang quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy một cỗ khí tức mạnh mẽ đè nén khiến họ không dám nhúc

nhích, càng không dám thở mạnh. Mồ hôi chảy đầy mặt, nhưng không ai dám

nhấc tay lên lau.



Cơ Phượng Ly thấy không còn ai dám nói gì nữa, nhướng mày tuyên bố: "Nàng

đã mang thai Long tự của bản vương, mọi chuyện dừng ở đây, bản vương

không muốn nhìn thấy cảnh này thêm lần nào nữa, nếu không… " hắn ngừng

một chút, lạnh nhạt nói. "Lập tức chém không tha."



Tất cả quần thần quỳ trên mặt đất không dám ho he nhúc nhích, cứ như vậy,

chuyện Hoa Trứ Vũ là nữ nhi phản thần đã được Cơ Phượng Ly chấn áp.
chết?" Hoa Trứ Vũ khẽ, trong giọng nói thoáng hiện lên vẻ đau đớn.



Thì ra hắn đã sắp xếp mọi chuyện vô cùng hoàn mỹ, còn khiến nàng đau lòng

lâu như vậy. Nàng nhớ tới tình cảnh sống không bằng chết trước đây của

mình, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.



Cơ Phượng Ly thấy thân hình Hoa Trứ Vũ khẽ run lên, hắn vội kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng.



"Bảo Nhi, nàng còn hận ta sao?"



Hoa Trứ Vũ cũng cảm nhận cánh tay hắn siết lại càng lúc càng chặt, dường

như hắn đang sợ nàng đột nhiên biến mất vậy. Nàng khẽ nói: "Ta từng hận

chàng, không chỉ vì Hoa gia, mà còn vì lá hưu thư, rượu độc, còn có cả

tính mạng của Cẩm Sắc. Trên pháp trường, ta đâm chàng bảy nhát dao, khi

chàng ngừng thở, cơ thể nguội lạnh, lúc đó, ta biết ta không còn hận

chàng nữa rồi." Khi đó, nàng đau khổ không thiết sống nữa, tất cả thù

hận trước đây, đã tan biến một cách nhẹ nhàng như vậy.



Cơ Phượng Ly ngẩn người, ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng như có ngọn lửa

rực cháy, hắn khẽ nâng cằm nàng lên, nỉ non: "Thật sao? Bảo Nhi, nàng

nói lại lần nữa, nói lại lần nữa đi." Trong giọng nói có mấy phần thận

trọng, mấy phần van lơn, mấy phần yếu ớt.



Hoa Trứ Vũ thường nghe Hoàng Phủ Vô Song dùng chất giọng này nói chuyện với nàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ, một người kiêu ngạo như Cơ Phượng Ly

cũng có thể nói ra những lời như vậy. Nàng không khỏi xúc động, mỉm cười nói: "Là thật."



Hắn vẫn luôn nghĩ nàng hận hắn. Lời vừa dứt, hắn vội vã che kín môi nàng,

nuốt hết mọi ngôn ngữ của nàng. Đầu lưỡi của hắn tiến vào thăm dò khoang miệng nàng, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại ướt át, hôn tới khi đầu óc nàng trống rỗng. Một nụ hôn kéo dài mà dịu dàng như nước, dây dưa triền miên như muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nàng.



"Bảo Nhi, bao giờ nàng sẽ gả cho ta? Đêm nay ta ở lại đây được không?" Nụ hôn qua đi, hắn ghé sát vào tai nàng hỏi.



Toàn thân Hoa Trứ Vũ lập tức cứng đờ. "Ta...... Ta không tiện......"



Cơ Phượng Ly cảm nhận được điều này, hắn ôm chặt lấy nàng, dịu dàng nói:

"Bảo Nhi, chuyện về Hoa Mục, nếu được ta sẽ giữ lại tính mạng cho ông

ấy." Hắn nói rất khẽ, dịu dàng đầy sủng ái. Hắn đùa nghịch mái tóc nàng: "Hôm nay ra ngoài cả một ngày, nàng cũng mệt rồi, mau nghỉ sớm đi.

Chuyện của chúng ta không vội, ta sẽ chờ nàng."



Hoa Trứ Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm.



Trong mắt Cơ Phượng Ly thoáng hiện lên vẻ mất mát. Cảm giác này cứ như một con dao nhọn, sắc bén cứa vào trái tim hắn.