Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 158 :

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Những ngày trải qua trong lao vô cùng bình yên, nàng không bị dùng hình, ngay cả thẩm vấn cũng không, Cơ Phượng Ly bắt giam nàng vào đại lao để trấn

an dư luận. Cũng may bí mật nàng là Doanh Sơ Tà cũng không có ai biết,

nên không sợ liên lụy tới Khang, Thái, Bình. Cũng không biết vì sao ba

người họ lại tin tưởng Cơ Phượng Ly sẽ không làm tổn thương nàng, còn

yên tâm để nàng ngồi chờ trong đại lao.



Nàng không biết Cơ Phượng Ly sẽ giam nàng bao lâu, dù sao cũng không thể ra ngoài, chi bằng bình tâm ở lại nơi này.



Cơ Phượng Ly còn phái Lộng Ngọc tới chăm sóc nàng, vì thân phận đặc biệt

của nàng cộng thêm sự chăm sóc của Cơ Phượng Ly, trong đại lao thật sự

không thiếu bất kỳ thứ gì. Mỗi ngày nàng đều ngồi trên ghế đọc sách,

uống trà xanh, bình an trải qua mấy ngày trong lao ngục.



Dù việc triều chính có bận rộn tới đâu, đêm nào Cơ Phượng Ly cũng tới thăm nàng. Nàng biết nhưng lại làm như không biết, lần nào cũng giả bộ đang

ngủ rất say.



Đêm nào hắn cũng ngồi ở ghế nhìn nàng, nàng cũng không nhớ nổi, bọn họ đã căng thẳng với nhau bao nhiêu ngày rồi.



Nhìn thấy những việc này, Lộng Ngọc không nhịn được khuyên: "Vương phi, Thái Thượng Hoàng vừa băng hà, chính sự bận rộn mà vương gia vẫn tới thăm

vương phi. Có thể thấy vương gia quan tâm tới vương phi thế nào. Vương

phi, sao phải làm khổ nhau như thế?"



"Lộng Ngọc, ngươi cũng nghĩ Thái Thượng Hoàng do ta hại sao?" Hoa Trứ Vũ ngồi dậy, bình tĩnh hỏi.



Lộng Ngọc sửng sốt: "Nô tỳ biết vương phi không làm những chuyện như vậy,

nhưng vương phi lại là người cuối cùng tới gặp Thái Thượng Hoàng, vương

phi và Thái Thượng Hoàng còn là......, bị nghi ngờ cũng là chuyện

bình thường. Chỉ là, nô tỳ nghĩ Vương Gia cũng không tin, mấy ngày nay,

ngài ấy vẫn cho người đi điều tra chuyện này."



"Vậy sao?" Hoa Trứ Vũ tựa vào giường, nhếch môi cười. "Nói như vậy, mấy ngày nữa ta có thể rời khỏi đây sao?"



"Vương phi, vì thấy người của Bắc Triều tới cứu vương phi nên vương gia mới

tức giận như vậy." Lộng Ngọc bưng một chén trà tới, thao thao bất tuyệt.



"Ngươi không phải nói tốt cho chủ nhân mình." Hoa Trứ Vũ uể oải nói.



"Vương phi, những gì nô tỳ nói đều là sự thật, tấm lòng của vương gia với

vương phi, ai cũng thấy rất rõ." Lộng Ngọc lo lắng nói.



"Lộng Ngọc." Hoa Trứ Vũ cười nói. "Trời tối rồi, ngươi mau nghỉ sớm đi."



Lộng Ngọc bất đắc dĩ cười nói: "Nô tỳ cáo lui, vương phi cũng nghỉ sớm đi!"

Lộng Ngọc thi lễ xong liền rời khỏi phòng giam, ở trong căn phòng sát

vách phòng Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ tựa vào giường, ngẩn người nhìn vào ngọn nến đang cháy.



Đêm khuya dần.



Đã sang tháng tư, bên ngoài xuân về hoa nở, còn trong đại lao luôn lạnh

lẽo, ẩm ướt. Đêm đó, Cơ Phượng Ly đã cho người sắp xếp lại căn phòng

nhưng cũng không thể thay đổi được bản chất của nó. Dù là ban ngày, có

nắng chiếu vào thì nó vẫn âm u như vậy.


nhiều một chút." Hắn lập tức đứng dậy, cho gọi Lộng Ngọc rồi đi ra

ngoài.



Hoa Trứ Vũ còn muốn nói lý lẽ với hắn, không ngờ hắn cứ như vậy mà đi. Nàng đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, không hiểu vì sao lại có dự cảm không

lành.



......



Đều nói bệnh tới như núi đổ, bệnh ra như kéo tơ, nhưng Hoa Trứ Vũ là người

luyện võ, chưa đầy hai ngày bệnh đã khá hơn nhiều. Hai ngày này, Lộng

Ngọc vẫn ở bên chăm sóc nàng, nhưng không hiểu tại sao, Hoa Trứ Vũ luôn

cảm thấy thái độ của Lộng Ngọc có gì đó không giống với trước đây. Vẫn

vẻ cung kính đó nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa cách.



Chẳng lẽ trong lúc nàng bị bệnh, trong triều đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng

trước giờ Lộng Ngọc không bao giờ có thái độ này với nàng, rốt cuộc là

tại sao?



Trong tù có thêm lò sưởi cũng không còn u ám, lạnh lẽo nữa.



"Lộng Ngọc, gần đây, trong triều có xảy ra chuyện gì không?" Hoa Trứ Vũ làm như vô tình hỏi.



Lộng Ngọc đang dọn dẹp, nghe vậy liền ngẩng đầu cười nói: "Vương phi đừng lo lắng quá, không có chuyện gì đâu. Hình bộ đã điều tra ra người hại chết Thái Thượng Hoàng là một tên thái giám. Hắn đã nhận tội, còn nói người

kia đã trả hắn một khoản ngân lượng lớn, cũng hứa sẽ đưa hắn ra khỏi

cung. Nhưng chưa kịp nói thêm gì đã tự vẫn. Sáng mai, Hình bộ sẽ mở một

công đường nhỏ cho có hình thức, vương phi có thể lập tức ra ngoài."



Hoa Trứ Vũ sửng sốt, nàng nhớ lại lời Cơ Phượng Ly nói hôm đó, hắn nói hai

ngày nữa sẽ đón nàng rời khỏi đây. Tất nhiên đến nàng cũng không tin

Thái Thượng Hoàng do tên thái giám đó ám sát. Chắc đó là người do Cơ

Phượng Ly dùng để gỡ bỏ tội danh cho nàng.



"Không còn gì nữa sao?" Hoa lấy Vũ nhíu mày hỏi.



"Không có." Lộng Ngọc cúi đầu nói. "Nếu vương phi không còn chuyện gì, nô tỳ cáo lui." Lộng Ngọc bưng chén định bước ra ngoài.



"Đợi đã...!" Hoa Trứ Vũ đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Lộng Ngọc, cầm lấy cái đĩa trong tay Lộng Ngọc để xuống bàn.



"Lộng Ngọc, ta hỏi ngươi. Lần này là ngự y nào tới xem bệnh cho ta? Hai hôm

nay ta cảm thấy không được khỏe, dù không bị phong hàn nhưng cảm thấy

toàn thân vô lực, thỉnh thoảng còn bị đau bụng. Có thể xin vương gia cho A Thái tới xem cho ta một chút không." Hoa Trứ Vũ mang máng nhớ lại lời đối thoại trong lúc nàng hôn mê. Nếu trong triều không xảy ra chuyện

gì, nhất định thái độ khác thường của Lộng Ngọc có liên quan tới chuyện

này.



"Vương phi, người thấy không khỏe sao?" Lộng Ngọc vội vàng hỏi, "Nhưng sao lại như vậy, Dương ngự y đã nói......"



" Dương ngự y đã nói gì?" Hoa Trứ Vũ nắm chặt lấy cánh tay Lộng Ngọc,

lạnh lùng hỏi. Cũng không phải nàng thấy không khỏe, nàng chỉ thử thăm

dò Lộng Ngọc, quả nhiên….



Sắc mặt Lộng Ngọc hơi tái đi, cúi đầu im lặng hồi lâu. Mãi về sau mới ngẩng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, khẽ nói: "Vương phi, chuyện này người còn rõ hơn

Lộng Ngọc mà. Không phải người bất chấp tác dụng phụ của thuốc tới sức

khỏe cũng không muốn mang thai đứa bé của vương gia sao?"