Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 157 :

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Người áo đen nghe vậy mắt chợt lóe lên, hắn hoàn toàn không ngờ Hoa Trứ Vũ sẽ phản ứng như thế, hắn vội vàng nói: "Nếu giờ Bảo cô nương không đi,

cũng không thể tiếp tục ở lại Thiên Lao. Chắc cô vẫn chưa biết, Hoa Mục

và Hoàng Phủ Vô Song đã phất cờ khởi sự, bọn họ sử dụng cờ của Mặc quốc, Hoàng Phủ Vô Song đã đổi tên thành Mộ Phong với thân phận là thái tử

Mặc quốc. Ám sát Viêm Đế, có quan hệ với dư nghiệt tiền triều, cô nghĩ

mình có thể bình yên ở lại đây sao."



Nghe người kia nói xong Hoa Trứ Vũ liền lùi lại tựa sát vào tường. Thì ra,

Hoa Mục đã khởi sự rồi. Nàng kinh ngạc đứng đó, nhếch môi bật cười.



Nói như vậy, thân phận người Mặc quốc của nàng đã bị mọi người biết hết, vậy mà nàng còn nghĩ đó là bí mật.



Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng binh khí va chạm, cón cả

tiếng hét "Có thích khách" ầm ĩ, rõ ràng những người này đã kinh động

tới cấm vệ quân.



Cửa phòng giam mở ra lần nữa, mấy người áo đen cầm đao vọt vào, nói với người áo đen kia. "Không đi thì không kịp nữa đâu."



"Xin cô nương đi theo chúng ta, nếu không, chúng ta tình nguyện chết ở chỗ này." Mấy người áo đen quỳ xuống nói với Hoa Trứ Vũ.



"Các ngươi là người do Hoa Mục phái tới sao?" Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi.



Người áo đen lắc đầu: "Không phải!"



Tiếng chém giết càng lúc càng kịch liệt, một người đi lên chém đứt xiềng xích dưới chân nàng, còn có người ôm lấy nàng đi ra ngoài.



"Ta sẽ không đi!" Hoa Trứ Vũ lạnh giọng nói. Nàng chỉ muốn gặp Cơ Phượng Ly.



Cấm vệ quân lao vào giao chiến với đám người mặc đồ đen, nhưng đúng lúc

này, phía ngoài hành lang có một bóng người mặc áo trắng đang đi về phía này.



Hoa Trứ Vũ không ngờ Cơ Phượng Ly lại xuất hiện ở đây vào thời điểm này. Cả đám người áo đen cũng bị bất ngờ, bọn họ dám tới cướp ngục cũng vì nghĩ trong cung đang hỗn loạn. Mà khi bọn họ đột nhập vào đây, thủ vệ trong

lao cũng có phần lơ là, xem ra là cố ý dụ bọn họ mắc câu. Sau một phút

sững sờ, đám người áo đen cầm vũ khí xông ra ngoài. Nhưng chưa kịp chạm

tới Cơ Phượng Ly, Đồng Thủ đã chỉ huy cấm vệ quân nghênh đón, trong nháy mắt, cả phòng giam ngập tràn mùi máu tanh.



Một người mặc đồ đen đâm kiếm về phía Cơ Phượng Ly, Cơ Phượng Ly cũng không trốn tránh, bình tĩnh dùng chưởng lực chống đỡ, tay trái giữ lấy mũi

kiếm, tay phải linh hoạt tóm lấy cổ của người kia, đầu ngón tay hơi dùng lực, tiếng "rắc rắc" vang lên, cổ đối phương đã bị gãy rời.



Lệ khí lạnh lẽo trên người Cơ Phượng Ly khuấy động gió trong dãy hành lang, ánh đuốc không ngừng chập chờn như muốn dập tắt.



Dù cấm vệ quân cũng có một số người biết Cơ Phượng Ly có võ công, nhưng

vẫn chưa từng thấy hắn ra tay lần nào. Không còn sự dịu dàng nho nhã,

tất cả chỉ có đoạn tuyệt và tàn nhẫn.


khẽ cười đưa tay giữ cằm nàng. "Bảo Nhi, nàng đã là thê tử của ta, đêm

nay chính là đêm động phòng của chúng ta." Hắn kề sát môi vào tai nàng,

dịu dàng nói.



Hắn không hề khách khí cúi xuống hôn nàng, mạnh mẽ chiếm đoạt, hung hãn như mãnh thú tách môi nàng ra, hút lấy không khí của nàng, ép tới mức nàng

không thở được.



Hoa Trứ Vũ vẫn còn đeo xiềng xích trên tay, hoàn toàn không trốn được vòng

tay hắn. Nàng không giãy dụa nữa, cứ nằm yên như cá chết đi. Nếu còn

tiếp tục chống cự, hắn càng thêm coi thường nàng!



Nhận thấy cơ thể nàng cứng ngắc lại, vẻ mặt Cơ Phượng Ly thoáng hiện nét

buồn bã, nhưng chỉ một lát sau, nụ hôn của hắn đã ma sát bên tai nàng,

trầm thấp nói: "Bảo Nhi, ta không cho phép ai cướp nàng đi, dù nàng có

thân phận gì, nữ nhi phản thần cũng được, dư nghiệt tiền triều cũng

được, giả vờ yêu ta cũng được, ta chỉ muốn giữ nàng lại bên ta, chỉ cần

sinh cho ta một đứa bé, nàng sẽ không rời đi nữa." Hắn như vương giả đầy khí thế không cho người khác quyền lợi chống cự, từng câu từng chữ của

hắn khiến lòng nàng đau đớn.



Cả đêm dây dưa, sau vài lần dẫn dắt nàng tới đỉnh cao thiên đường, khiến

nàng mệt mỏi chìm vào bóng đêm, nàng vẫn mơ hồ nghe thấy lời nói dịu

dàng của hắn bên tai: "Hoa Trứ Vũ, nhớ kỹ, nàng là thê tử của Cơ Phượng

Ly, kể cả trong lòng nàng có người khác, ta cũng khiến nàng quên được

hắn. Nàng sống ta sống, nàng chết ta chết, nếu nàng lên trời ta tuyệt

đối không xuống đất, nếu ta xuống đất, ta tuyệt đối không cho nàng lên

trời cao. Nàng ở đâu, ta sẽ theo nàng tới đó, nhưng nếu ta ở đây, nàng

tuyệt đối không thể đi." Giọng nói lưu luyến đầy vẻ kiên quyết, ma mị

lọt vào tai nàng, khắc sâu vào lòng nàng, vĩnh viễn không thể quên.



Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng bằng cái tên Hoa Trứ Vũ, cũng là lời thề sâu sắc nhất.



Hôm sau tỉnh lại hắn đã rời đi, xiền xích trên tay nàng cũng đã được tháo

ra. Trên gò má như còn lưu lại nụ hôn ấm áp của hắn, xua đi không khí âm u, lạnh lẽo chốn lao ngục.



Nếu yêu hắn là chất độc, bệnh tình của nàng đã rất nguy kịch.



Hắn không chịu buông tha nàng, coi như nàng là dư nghiệt tiền triều, coi

như phụ thân nàng là Hoa Mục đã khởi binh tạo phản, hắn vẫn muốn giữ

nàng lại bên cạnh. Nhưng hắn không biết, nàng thật sự không muốn rời

khỏi hắn.



Chỉ là trên đời này luôn có thứ gọi là bi ai, một thứ gọi là thực tế phá vỡ mộng đẹp của con người.