Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 156 :

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Đến khi Hoa Trứ Vũ tỉnh lại, bên cạnh chỉ có khoảng chăn trải giường nhăn

nhúm. Nàng thấy hơi mất mát, nàng còn nghĩ sáng sớm tỉnh lại sẽ nhìn

thấy hắn.



Cả căn phòng rộng lớn chỉ có một mình nàng, cảm giác cô đơn ùa về. Hai

ngày tiếp đó Hoa Trứ Vũ cũng không thấy Cơ Phượng Ly, không biết đang

bận rộn cho hôn lễ hay việc triều chính.



Cô cô phụ trách Tư lễ tự mình tới đây, sau khi xem xét các lựa chọn của

nàng thì cũng không quấy rầy thêm nữa. Dù cho thái giám, cung nữ trong

hoàng cung tấp nập vì hôn lễ của nàng, nhưng bên trong Đào Nguyên Cư vẫn vô cùng yên tĩnh.



Chỉ là, hai ngày này Hoa Trứ Vũ cũng không nhàn rỗi, nàng đang thêu túi thơm cho Cơ Phượng Ly.



Hoa Trứ Vũ hoàn toàn không am hiểu những việc nữ công này, mà Đan Hoằng

cũng thế. Thành ra Hoa Trứ Vũ gần như không biết gì, nhưng nàng vẫn biết các cô nương Nam Triều trước khi xuất giá sẽ tự tay thêu áo cưới, vỏ

gối, còn cả túi thơm cho phu quân đeo trên người.



Giá y, vỏ gối, đừng nói nàng không biết thêu, dù có biết cũng không thể

thêu xong trong ba ngày, mà những đồ này cũng có người trong cung chuẩn

bị. Còn túi thơm, nàng muốn tự tay thêu cho Cơ Phượng Ly.



Nàng lén lút hỏi Lộng Ngọc chỉ thêu, vải với hoa văn.



Nàng không ngờ chỉ hoa văn thêu lại đa dạng phong phú như vậy, nào là uyên

ương nghịch nước, điểu ngữ hoa hương, hoa mai ngạo tuyết, quốc sắc thiên hương, hoa sen Tịnh Đế, song điệp phi thiên...... Vừa hoa mỹ lại

đẹp mắt.



Hoa Trứ Vũ nhìn từ phải sáng, ánh mắt chợt dừng lại trước hoa văn "Bé con

cưỡi cá". Đứa bé có gương mặt mũm mĩm, còn cả chiếc yếm màu đỏ đang toe

toét cười.



Lộng Ngọc thấy nàng nhìn mãi tấm hình này, cười trêu chọc nàng: "Vương phi,

chắc chắn Vương Gia sẽ thích bức hình này. Chỉ là, nên thêu thứ gì đó

hợp với hôn lễ một chút." Lộng Ngọc vừa nói vừa đem mấy bức "Uyên ương

nghịch nước", "Hoa sen Tịnh Đế ", "Song điệp phi thiên" ra.



Hoa Trứ Vũ lắc đầu, nàng dùng đầu ngón tay vuốt ve hoa văn đứa bé kia, khẽ nói: "Đem đi hết đi!"



Lộng Ngọc ngây người, nói: "Vương phi, vậy để nô tỳ đi tìm hoa văn khác."

Lộng Ngọc nghe vậy lại nghĩ rằng nàng không thích những hoa văn phức tạp như thế này.



"Không cần tìm nữa." Hoa Trứ Vũ khẽ nói.



"Vậy Vương phi có thêu nữa không?" Lộng Ngọc rất ít khi hỏi lại những quyết

định của Hoa Trứ Vũ. Khi thấy Hoa Trứ Vũ thêu túi thêm cho Cơ Phượng Ly, cô đã thấy rất vui. Tình cảm vương gia dành cho vương phi, bất kỳ ai ở

đây cũng nhìn thấy rất rõ, nếu vương phi thêu túi thơm cho vương gia,

không biết vương gia sẽ vui tới mức nào. Giờ thấy Hoa Trứ Vũ không muốn

xem hoa văn nữa, không nén được vội vàng hỏi.



Hoa Trứ Vũ cúp mắt che dấu cảm xúc trong lòng mình, thản nhiên nói: "Những

hoa văn này phức tạp quá, ta sợ mình thêu không được. Để ta tự nghĩ ra

hoa văn đơn giản hơn."



Lộng Ngọc nghe vậy, thở phào: "Vương phi nói đúng lắm, hoa văn do vương phi tự mình nghĩ ra, chắc chắn vương gia sẽ rất thích."



Chàng sẽ thích sao?



Hoa Trứ Vũ thấy hơi chua xót, có một số việc, có lẽ nàng nên nói cho hắn

biết, nàng cất tiếng nói: "Lộng Ngọc, ngươi đi chuẩn bị cho ta ít giấy

bút."



Vốn định thêu túi thơm, bỗng lại muốn dùng bút lông, Lộng Ngọc tuy không hiểu nhưng vẫn vội vàng đi lấy.



Ba ngày, Hoa Trứ Vũ thêu túi thơm mất đúng ba ngày.



Trong lúc thêu, ngón tay bị kim đâm rất nhiều lần. Đến trước hôm xuất giá, túi thơm cũng đã thêu xong.



Trên bề mặt túi thơm bằng gấm màu trắng là hình một đứa bé con. Hoàn toàn

khác với hoa văn nàng xem lần trước, đứa bé này là nàng dựa vào hình ảnh trong lòng thêu ra.


nói sẽ bao che cho nàng sao? Người đâu. " Giọng nói lạnh lùng khiến

người ta không thể phản kháng "Đưa vương phi vào phòng giam!"



…………



Đại lao hình bộ mang theo mùi ẩm thấp, lạnh lẽo hơn nhiều so với Nội Trừng

viện. Dù là ngày hay đêm, quanh năm nơi đây đều mang theo vẻ thâm trầm, u ám như địa ngục. Chưa nhắc tới hình phạt, chỉ cần sống lâu ở một nơi u

ám như thế này, còn người cũng sẽ buồn bực mà chết.



Hoa Trứ Vũ ngồi trong một góc phòng giam, nghe tiếng nước đọng chảy ven

tưởng, không rõ cảm xúc lúc này của mình như thế nào. Từ sau hai lần ra

vào Nội Trừng Viện, Hoa Trứ Vũ không ngờ mình lại có vinh hạnh tới thăm

đại lao Hình bộ.



Động phòng trong đại lao, chắc cả đời này chỉ có Hoa Trứ Vũ nàng gặp phải!



Nàng khẽ rút trâm phượng, tháo mũ phượng. Tiếng châu ngọc rơi xuống đất phát ra những âm thanh trong trẻo.



Trong nhà giam lạnh lẽo, nàng co đầu gối, cuộn tròn người lại.



Viêm Đế chết sau khi gặp nàng, như vậy, nàng chính là nghi phạm lớn nhất.

Còn Cơ Phượng Ly là Nhiếp Chính vương, ít ngày nữa sẽ đăng cơ làm hoàng

đế, trong thiên hạ có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Thái

Thượng Hoàng băng hà là đả kích không nhỏ với triều đình cũng như Nam

Triều. Nếu Cơ Phượng Ly không đưa nàng vào đại lao cũng đồng nghĩa hắn

đã làm trái luật pháp, sau này không thể cai trị thiên hạ.



Nàng không bất mãn gì chuyện bị giam vào đại lao, nàng chỉ băn khoăng rốt

cuộc hắn đang nghĩ gì, hắn có nghĩ Viêm Đế do nàng sát hại hay không?



Nàng nhớ tới ánh mắt hắn khi biết tin Thái Thượng Hoàng băng hà, ánh mắt đầy tuyệt vọng, trái tim nàng cảm thấy rất lạnh.



Nàng biết hắn hận Viêm Đế, nhưng dù sao đó cũng là phụ hoàng của hắn, ông ta bị ám sát, hắn cũng không dễ chịu gì.



Nàng dựa vào bức tường, thầm suy đoán hung thủ là ai.



Không thể nghi ngờ, cái chết của Viêm Đế nhằm giá họa cho nàng. Như vậy,

ngoài việc loại bỏ Viêm Đế còn có thể ngăn cản hôn lễ của nàng, cũng có

thể nhân cơ hội diệt trừ nàng, đúng là kế một hòn đá bắn ba con chim.

Nàng biết rất nhiều người muốn ngăn cản hôn lễ của nàng, nhưng dám xuống tay với Viêm Đế, thiên hạ này liệu có được mấy người? Thích khách rốt

cuộc là ai?



Ôn Uyển? Là cô ta sao? Rất dễ nhận ra, Ôn Uyển không muốn nàng gả cho Cơ Phượng Ly.



Hoa Trứ Vũ ngồi suy nghĩ rất lâu rồi đứng dậy đi lại trong phòng giam, ciềng xích dưới chân không ngừng khua lẻng xẻng.



Nàng nhớ lại cảnh Cơ Phượng Ly dẫn theo Đường Ngọc tới Bắc Triều cứu nàng.

Mỗi lần nhớ tới chuyện đó, nàng lại cảm thấy ấm áp. Còn tối nay, e là

hắn không tới được rồi.



Đêm đen như mực, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng kẻng canh tư truyền tới.



Hoa Trứ Vũ tựa vào tường bắt đầu vận công, từ sau khi bị Hoàng Phủ Vô Song

phế bỏ nội lực, nàng không dám lười biếng việc luyện tập, dù không thể

khôi phục hoàn toàn những cũng chậm rãi tăng cường hơn.



Chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Hoa Trứ Vũ cảnh giác đứng dậy, cửa

phòng mở ra, một bóng đen nhẹ nhàng lẻn vào. Hoa Trứ Vũ chỉ có thể nhìn

thấy hắn mặc một bộ quần áo màu đen, khăn đen che mặt màu đen, thứ lộ ra chỉ có một đôi mắt đen sắc bén. Nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, hắn hạ thấp giọng nói: "Bảo cô nương, ta tới cứu cô, hãy mau theo ta rời khỏi đây, đã có

người ở ngoài tiếp ứng rồi."



"Ngươi là ai? Vì sao lại tới cứu ta?" Hoa Trứ Vũ lạnh giọng hỏi. Không biết người đến là ai, sao nàng dám tùy tiện tùy rời đi.



"Chúng ta phụng mệnh tới làm việc, bây giờ không phải lúc nói chuyện, đợi ra ngoài hãy nói." Người áo đen trầm giọng.



"Ta không đi." Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói ra. Nếu như nàng vượt ngục cũng đồng nghĩa với nàng thừa nhận mình đã sát hại Viêm Đế. Nàng tin Cơ Phượng Ly sẽ tra ra hung thủ, trả lại trong sạch cho nàng. "Các ngươi mau đi đi,

xông vào đại lao Hình bộ, hậu quả rất nghiêm trọng!" Nàng không biết

những người này do ai phái tới, dám xông vào Thiên Lao, lá gan thật

không nhỏ.